Tiếng đầu tiên Ngụy Vô Tiện gọi y hôm nay, là Lam Trạm.
Bắt đầu Xạ Nhật Chi Chinh, Ngụy Vô Tiện cố ý gọi y là Hàm Quang Quân, cũng không phải là không nghe ra.
Thoạt đầu chàng thiếu niên Lam Trạm đáp lại bằng ánh mắt lạnh nhạt, Ngụy Anh liền nói: [Ngươi đừng nhìn ta như vậy. Gọi ngươi Vong Cơ, ngươi không đáp, ta mới gọi tên ngươi. Nếu ngươi không vui, ngươi cũng có thể gọi lại tên ta. ]
Mười lăm mười sáu tuổi, đi học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện không chịu buông tha, nhất định phải khiến y chú ý, cánh tay đè thẳng lên trên bàn, nửa người trên càng lúc càng tiến lại gần: [ ... Lam Trạm, ngươi có nghe không? Nhìn ta này. Lam công tử? Lam Nhị ca ca, cho mặt mũi coi, nhìn ta một chút. ]
Trên hồ Bích Linh.
[Lam Trạm, nhìn ta!]
[Lam Trạm, vừa rồi ta không phải cố ý hắt nước vào ngươi. Thủy quỷ khá tinh ranh, nếu ta nói ra, chúng nghe thấy sẽ chạy mất. Nè, để ý ta đi. Nhìn ta một chút đi mà Lam nhị công tử.]
Trong suối nước lạnh.
[Lam Trạm, bạn bè kết giao, đều quen thuộc như vậy.]
Tặng thỏ xin lỗi.
[Lam - Trạm!]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!]
Nhưng lúc ra khỏi động Đồ Lục Huyền Vũ động, giao Ngụy Vô Tiện đã sốt đến mức mê man cho Giang gia đến cứu viện, giải thích ngắn gọn tình huống, xác nhận Ngụy Vô Tiện đã được cứu, Lam Vong Cơ từ chối hộ tống, cứ thế chia tay, một mình trở về tiên phủ của gia tộc đã bị thiêu hủy.
Không ngờ lần chia tay này, suýt nữa trở thành vĩnh biệt.
Nửa tháng sau, Liên Hoa Ổ bị diệt, Vân Mộng Giang thị diệt môn, chỉ còn lại hai tỷ đệ Giang Trừng Giang Yếm Ly, Ngụy Vô Tiện mất tích.
Ba tháng sau rốt cục gặp lại ở trạm dịch, thế nhưng, ngoại trừ dung mạo, người này từ đầu đến chân không có một chút dáng vẻ nào giống như trước kia.
[Ngụy Anh. ]
Nghe y mở miệng, Ngụy Vô Tiện mới hơi nghiêng đầu, xa cách nói: [Hàm Quang Quân.]
Từ đó về sau hai người đối nghịch, cho đến khi cuộc chiến chấm dứt, Ngụy Vô Tiện không còn cố chấp gọi tên y chỉ để y nhìn qua một cái nữa.
Nhưng đã ném hai bông hoa.
Đóa hoa thứ nhất đánh chết cũng không thừa nhận, đi vào khu vực săn bắn Bách Phượng Sơn, đợi ở đằng sau đội quân Vân Mộng Giang thị, Ngụy Vô Tiện làm như không có việc gì nói chuyện vui vẻ với các nữ tu, bị gọi quay đầu lại kinh ngạc hỏi: [Cái gì? Hàm Quang Quân, ngươi gọi ta hả? Có chuyện gì?]
Đợi đến khi đứng trước bia bắn tên, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên gọi tên y, nhất quyết muốn mượn mạt ngạch của y để chọc y, Lam Vong Cơ quay đầu đi không nhìn nữa, nhưng biết Ngụy Vô Tiện tháo dải băng quấn cổ tay để bịt mắt.
Lúc bách gia tranh cướp con mồi, thì người nọ thoải mái dựa vào một thân cây cổ thụ gần như sắp ngủ thiếp đi, một chân rũ xuống nhẹ nhàng lắc lư, mũi giày lướt qua cỏ dại dưới gốc cây, không thèm để ý đến sương sớm trên lá cỏ xanh thấm ướt giày. Đoá hoa màu tím nhạt nhận được còn ở trong ngực, toả ra mùi hương thoang thoảng dịu mát.
Lam Vong Cơ từ xa nhìn thấy đóa hoa kia, nhìn thấy băng vải đen bịt mắt, Ngụy Vô Tiện muốn mượn mạt ngạch của y, nếu như đồng ý, thứ bịt mắt Ngụy Vô Tiện chính là...
Bị giam giữa dưới cơ thể và thân cây, thị giác của người nọ bị che khuất không nhận ra người tới, y cũng không nhìn thấy đôi mắt kia có kinh ngạc hay không, cúi người môi lưỡi quấn quýt, trằn trọc xoay chuyển, một nụ hôn chấm dứt, cọ xát một lát, cuối cùng lưu luyến rời đi.
Tránh không đủ xa bị Ngụy Vô Tiện bắt gặp, Lam Vong Cơ không dời được ánh mắt, gắt gao nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm đôi mắt người nọ sau khi bỏ băng vải đen ra vẫn còn ngân ngấn nước mắt, khóe mắt đỏ bừng và cánh môi hơi sưng đỏ, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy không nhịn được sờ sờ lên môi mình, hỏi: [Lam Trạm?]
Ngụy Vô Tiện như thể bị hôn môi xong hoàn toàn quên mất chuyện cố ý gọi y là Hàm Quang Quân, mở miệng ra là Lam Trạm ngươi không sao chứ, sau đó lại bắt đầu nói nhăng nói cuội. Mãi cho đến khi cuộc nói chuyện bị gián đoạn, cùng Kim gia xảy ra tranh chấp, mọi người giải tán, không biết là không nhớ tới hay vì nguyên nhân khác, sau khi buột miệng gọi Lam Trạm trước đó Nguỵ Vô Tiện lại cứ thế quên đi.
Quên cho đến tận hôm nay?
Từ trên lầu cao ném xuống một đóa thược dược màu hồng đang nở rực rỡ, không nghiêng lệch rơi vào tóc mai của y.
[Ah, Lam Trạm - trùng hợp như vậy!]
***
Tối nay, quấn chăn ngồi bên đống lửa, Ngụy Vô Tiện mặt mày giãn ra, thần thái bình thản, cười khẽ nói cho y biết mình mất hết trí nhớ. Lại nói, thế gian này ta chỉ nhớ ngươi. Nhưng Ngụy Vô Tiện cũng đã quên "Hàm Quang Quân", chỉ nhớ rõ "Lam Trạm".
"Lam Trạm, sao ngươi cũng không nói lời nào? Hé răng một tiếng đi?" Giọng nói Ngụy Vô Tiện vang lên. Lam Vong Cơ nhìn hắn.
Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói: "Vui mừng không, cao hứng hay mất hứng? Ta chỉ còn nhớ được một mình ngươi, có phải đặc biệt vinh hạnh hay không?"
Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày, nói: "Ngụy Anh, theo ta trở về Cô Tô."
Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu: "Hửm? Sao ngươi lại nhắc đến chuyện này? Không phải ta đã hứa với ngươi rồi sao? Lam Trạm ngươi thật không thú vị, nói mấy chuyện gì khác đi nha."
Thấy Lam Vong Cơ không đáp lời, Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói: "Biểu hiện một chút đi chứ, ngươi phải biết rằng, ta hiện giờ chỉ nhớ rõ ngươi, cũng chỉ có thể tin tưởng ngươi, ngươi nói cái gì ta tin cái đó, chỉ chỗ nào thì ta đi chỗ đó."
Giọng nói của hắn bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt, nói: "Cho nên, nếu ngươi muốn đem ta đi hỏi tội, thật ra cũng đơn giản, không cần nhấn mạnh cùng ngươi trở về Cô Tô."
Lam Vong Cơ nói: "Ta không phải muốn đem ngươi đi hỏi tội."
Ngụy Vô Tiện nhìn y.
Lam Vong Cơ bình tĩnh nhìn lại, nói: "Ngụy Anh, tu tập tà đạo cuối cùng cũng sẽ phải trả giá đắt, từ xưa đến nay không có ngoại lệ."
Ánh mắt Ngụy Vô Tiện rơi xuống, chăm chú nhìn đống lửa, lại nghe Lam Vong Cơ nói: "Đạo này tổn hại thân thể, càng tổn hại tâm tính."
Đây là đem ký ức mất đi của hắn liên kết với mấy điều trên đó sao? Trí nhớ tổn hại xem như là tổn thân thể hay là tổn hai tâm tính?
Không nhớ được Lam Vong Cơ đã từng nói qua những điều này khi gặp lại ở trạm dịch, sau này bất kể bao nhiêu lần, hễ nhắc tới đề tài này, vây quanh lẫn nhau chỉ có lửa giận và thù địch, chia tay không vui vẻ.
Nhưng Ngụy Vô Tiện càng nghe không vào, Lam Vong Cơ càng không chịu buông tha.
Hôm nay lần thứ hai nghe thấy nhưng cũng không tỏ ra khó chịu lắm, có lẽ là bởi vì ngay cả những tranh chấp kia cũng đã quên hết toàn bộ.
Ánh lửa đỏ hồng, thiêu đốt nhảy nhót trên cành cây khô, Ngụy Vô Tiện chậm rãi nói: ".... Cho nên?".
Lam Vong Cơ nói: "Nếu ngươi nguyện ý, có thể cùng ta trở về Cô Tô, cùng nhau tìm cách từ bỏ quỷ đạo, khôi phục trí nhớ."
Ngụy Vô Tiện không lên tiếng.
Lam Vong Cơ chăm chú nhìn Ngụy Vô Tiện, hiếm khi nói được những lời này mà vẫn không bị cắt ngang, lời lẽ ôn hoà, rành mạch nói: "Bất kể thành công hay không, mất bao lâu, nếu ngươi không muốn trở về Liên Hoa Ổ, có thể ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ."
Sau Xạ Nhật Chi Chinh, những lời chỉ trích từ các đại thế gia đối với chuyện Ngụy Vô Tiện tu quỷ đạo dần dần tăng lên, cũng không phải lúc chinh chiến khiến người ta mất đi lý trí, sau chiến tranh dần dần tỉnh táo mới cảm thấy không ổn.
Lời xì xào xung quanh càng ngày càng vang lên, càng ngày càng dày đặc, đến từ mọi nhà, đổ về Liên Hoa Ổ, đổ về Giang tông chủ mới nhậm chức, cuốn về phía Ngụy Vô Tiện —— may mà hôm nay Vân Mộng Giang thị phái người giám sát Ngụy Vô Tiện là bởi vì trí nhớ của hắn tổn hại, chứ không phải vì điều gì khác, lúc này tách Ngụy Vô Tiện ra khỏi đầu sóng ngọn gió vẫn còn chưa muộn.
Hoặc là nói Ngụy Vô Tiện mất trí nhớ, lựa chọn cùng y rời khỏi Liên Hoa Ổ là suy nghĩ cái gì?
Nghe xong, Ngụy Vô Tiện giữ im lặng.
Lam Vong Cơ ánh mắt giữ nguyên chờ đợi.
Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện rốt cục chuyển tầm mắt trở lại, mỉm cười nói: "Nếu ta nói... ta không muốn từ bỏ thì sao? Cũng không muốn cùng ngươi trở về Cô Tô tìm phương pháp từ bỏ quỷ đạo gì đó, còn có trí nhớ này, thuận theo tự nhiên cũng có thể, y sư Giang gia nhìn không ra nguyên nhân, hẳn là y sư nhà các ngươi cũng phải giày vò một trận đúng không."
Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh,"
Ngụy Vô Tiện ngắt lời y: "Lam Trạm, ban ngày ta nói thật, ta đi theo ngươi."
"Nhưng chúng ta có thể không vội trở về nhà của ngươi được không, ngươi cùng ta đi dạo khắp nơi được không?"
Lam Vong Cơ sẽ từ chối lập tức sao?
Hay là cố chấp tiếp tục khuyên bảo, nói những lời nói kia tuy rằng hắn không tỏ vẻ tức giận, nhưng thật sự chắc chắn không thích nghe, nói đến khi cuối cùng hắn hoàn toàn mất kiên nhẫn, nghĩ thầm quả nhiên hôm nay bốc đồng, lẽ ra không nên đồng ý đi cùng nhau.
Quả nhiên ngoại trừ hai đáp án này thì không có đáp án nào khác nhỉ.
- ---------------------------------------
Lời tác giả:
Về việc Tiện Tiện mất trí nhớ ngoài ý muốn vô cùng tin tưởng Lam Vong Cơ, tôi sao chép nội dung trò chuyện trước khi đăng bài, là fan Weibo thì có thể thấy được, có lẽ rất nhiều người không nhìn thấy.
Ừm, thật ra Tiện mất trí nhớ chủ động đi theo Kỷ không phải là cốt truyện thuần túy ngốc nghếch ngọt ngào.
Vân Thâm ba tháng này tôi có thể đảm bảo là HE, nhưng cốt truyện đứng đắn hay vui vẻ thì tôi không thể đảm bảo, bởi vì tôi không thể kiểm soát được ngòi bút của tui á! Bất quá chắc là đều có hết.
Nếu ai cũng không nhớ, chỉ nhớ thiếu niên Lam Trạm, hơn nữa hoàn toàn tin tưởng đối với nhân phẩm của thiếu niên Lam Trạm.
Hắn mất trí nhớ tỉnh lại ở Liên Hoa Ổ, nhất thời cũng không có chỗ để đi, sư tỷ bọn họ sẽ nói cho Tiện rất nhiều chuyện, nhưng những người này hắn chắc chắn không nhớ, Tiện sẽ tin tất cả mọi thứ sao?
Nói như thế nào, Giang Trừng thời kỳ này chắc chắn cũng không giống với thời kỳ thiếu niên trước kia, thái độ đối với Tiện cũng không đơn thuần như thời kỳ thiếu niên tương đối vô tư, Liên Hoa Ổ bị diệt cho dù lý trí biết là lỗi của Ôn gia, chôn sâu trong lòng làm sao có thể không có oán hận đối với Tiện đối với Kỷ đối với Kim Tử Hiên thậm chí với rất nhiều người lúc đó có thể giúp đỡ nhưng đã không giúp đỡ, tất cả những người có dây mơ rễ má, đối với Tiện không phải là không có oán hận, nhưng trong quá khứ có tình cảm gần giống với người nhà, hơn nữa càng ngày càng nhiều người thì thầm ly gián, bất giác thay đổi, trong lòng biết là không thể, đôi khi sự lựa chọn trong vô thức đã từng bước từng bước từ bỏ. Loại phức tạp này, tôi cẩn thận nhìn thấy thời kỳ đó còn rất lâu trước khi Tiện quyết định thoát ly lên Loạn Tán Cương, kỳ thật trong mối quan hệ của bọn họ lời nói của Giang Trừng ít nhiều cũng chứa kim châm, trước kia nói chuyện đâm một cái cũng không sao, nói là tính cách hàm chứa một ít mâu thuẫn nhỏ ghen tị nhỏ cũng không phải quan trọng gì, nhưng sau này thật ra không thể tránh khỏi, lúc nghe có thể không có phản ứng, coi như không phát hiện, không suy nghĩ nhiều, cũng tin tưởng người nói có lẽ vô tình, nhưng sẽ không ngừng tích tụ ở trong lòng...
Mất đi trí nhớ như vậy rất nhiều chuyện không rõ ràng nhưng vẫn có phán đoán, tất nhiên từ đầu đã không có cảm giác an toàn, không phải hoàn toàn không tin, nhưng trong lòng có phòng bị, càng lúc càng nồng đậm, trong lòng biết rõ những người trước mắt này có ngăn cách với hắn.
Có lúc tôi thấy Tiện Tiện dùng ba tuổi để chọc cười sư tỷ trong từ đường, có lẽ tôi suy nghĩ nhiều, sư tỷ là sư tỷ tốt nhất, nhưng cha mẹ người thân mất rồi, thật sự một chút oán hận gì cũng không có sao? Thật sự sẽ không trách móc, nhưng mà, nhưng mà... rất buồn.
Những cảm xúc đó không thể phân rõ đúng sai, là bi kịch bất lực tạo thành thống khổ bất lực.
Thân thể mất trí nhớ ở chỗ này ngây người mấy ngày, rốt cục nhìn thấy người duy nhất quen biết nhớ rõ, tôi tin rằng Tiện thời niên thiếu cho dù không hiểu mấy chuyện tình cảm yêu đương, nhưng đối với Kỷ cũng có mức độ hảo cảm rất cao mà hắn không nhận ra, nhân phẩm cũng tốt, lựa chọn của Tiện có lẽ có bốc đồng, nhưng hắn quyết định đi theo, không phải cũng là điều tất nhiên sao?
Có lẽ sẽ có rất nhiều hành động đơn giản, nhưng đều có sự thú vị ở phía sau.
Danh Sách Chương: