[Phảng phất, trước khi thích thiếu niên Y, cô đã thích tên của anh rồi.]— Phòng thí nghiệm rượu Sherry “Trải qua giấc mộng năm thứ chín”
Hạ Ly tìm theo số ghế rồi đẩy cửa vào.
Là một nơi nhỏ, không gian không lớn lắm.
Bạn tốt Từ Ninh cùng Lâm Thanh Hiểu đều đã tới rồi.
Hai người bạn của Hạ Ly, một người lạnh lùng một người nồng nhiệt.
Từ Ninh là kiểu người sống trong “thế giới giả tưởng” có thâm niên, trạch, lười, sợ phiền phức, so với giao tiếp cùng mọi người thì thích giao tiếp với nhân vật trong sách hơn.
Còn Lâm Thanh Hiểu thì có ma lực trời sinh khiến người khác yêu thích, bất kể ở cùng với ai cũng đều dễ dàng hòa nhập.
Hạ Ly vừa đúng lại đứng ở giữa, ôn hòa, chậm nhiệt, hướng nội, với mọi người thì có mối quan hệ khá xã giao, duy chỉ có hai người bạn là thân nhất.
Khi Hạ Ly bước vào, Lâm Thanh Hiểu đang hát “hừng đông tiếp theo”, còn Từ Ninh thì lười biếng dựa người vào ghế sofa, tay cầm MP4 lướt lướt.
Lâm Thanh Hiểu vẫy: “Nhanh nhanh vào đây hát đi.”
Hạ Ly: “Cậu cứ hát đi, mình ăn lót dạ đã.”
Hạ Ly không ăn trưa, trước khi tới KTV, cô đã mua một phần KFC.
Cha mẹ cho cô tiền tiêu vặt khá dư dả, nhưng cô luôn muốn tiết kiệm, lúc bình thường đều ăn ba bữa ở nhà ăn, chỉ có vào những ngày đặc biệt mới cho phép bản thân tiêu xa xỉ một chút - giá của một phần ăn KFC đối với cô khi đó mà nói không phải là rẻ.
Hạ Ly bày hộp cơm lên bàn, gọi hai người còn lại tới cùng ăn.
Lâm Thanh Hiểu hát xong, cắt thành bản gốc, sau đó buông micro ngồi xuống tặng quà sinh nhật cho Hạ Ly.
Lâm Thanh Hiểu chấm khoai tây chiên vào sốt cà chua, “Học kỳ sau trường muốn mở lớp quốc tế, các cậu đã nghe chưa?”
Hạ Ly cùng Từ Ninh lắc đầu.
“Có một cựu sinh viên xuất sắc đã tài trợ một khoản tiền lớn để hỗ trợ chương trình thử nghiệm lớp quốc tế của Minh trung.” Lâm Thanh Hiểu nói.
“Các cậu muốn đi sao?” Hạ Ly hỏi.
“Các lớp quốc tế đều được dạy theo mô hình nhỏ, giáo viên được thuê toàn là giáo viên nước ngoài tốt nhất, ngoài học phí còn phải đóng phí xây dựng trường học.” Lâm Thanh Hiểu nhún vai, “Nhà mình không có điều kiện.” Từ Ninh cũng nói: “Hơn nữa lúc đi du học, học phí hàng năm và chi phí sinh hoạt thật sự rất lớn.”
Bố mẹ Lâm Thanh Hiểu đều là công nhân viên, trong khi mẹ của Từ Ninh là công chức, bố cô thì kinh doanh.
Gia đình bọn họ đều không đủ điều kiện để theo học lớp quốc tế, huống chi là người có gia cảnh bình thường như Hạ Ly.Đi du học là điều cô thậm chí chưa bao giờ dám nghĩ tới.
“Mình nghĩ Đào Thi Duyệt chắc chắn sẽ đi.” Lâm Thanh Hiểu nói.
“Mình nhớ là bố cô ấy làm việc trong ủy ban thành phố?” Hạ Ly nói.
Lâm Thanh Hiểu gật đầu, “Chức vụ không nhỏ. Mẹ cô ấy là trưởng khoa phẫu thuật của bệnh viện số một thành phố, lúc ấy bố của lão Trang làm phẫu thuật cũng là do mẹ cô ấy sắp xếp.” Lão Trang là chủ nhiệm lớp bọn họ.
Sở dĩ Lâm Thanh Hiểu biết rõ đến như vậy, là vì hai người khi còn học trung học cơ sở ở chung một lớp, lúc đó mối quan hệ giữa hai người không tồi.
Sau đó vì một số khúc mắc lớn nhỏ mà không chơi nữa, quá trình này rất khó chịu nên Lâm Thanh Hiểu không thích nổi Đào Thi Duyệt.
Trong lớp cũng có vài bạn không thích Đào Thi Duyệt, bởi vì cô ấy luôn tỏ ra trên cơ khi đối xử với người khác.
“Nghe đồn nam sinh đẹp trai nhất trường không phải đã từng theo đuổi Đào Thi Duyệt sao?” Lâm Thanh Hiểu nói, “Nhưng gần đây lại nghe nói cậu ấy với Chung Thiến Thiến là một đôi.”
Lớp họ nói đến là khoa văn thực nghiệm.
Khoa văn của trung học Minh Chương tổng cộng chỉ có một lớp thực nghiệm, khi xét lớp đều dựa vào thành tích ưu tú mà quyết định trúng tuyển hay không, top 50 mới có đủ tư cách.
Giáo viên chủ nhiệm lão Trang không hay nói cười, quản lý vô cùng nghiêm khắc, trong lớp rất ít khi có chuyện yêu sớm, nhiều lắm cũng chỉ len lén nhìn nhau.
Các lớp học khác không giống nhau, đặc biệt là lớp nghệ thuật.
Lâm Thanh Hiểu có quan hệ tốt với một bạn nữ sinh bên lớp nghệ thuật, hai người đều lớn lên ở cùng một nơi, thi thoảng hay cùng nhau buôn chuyện phiếm, nào là ai yêu ai, ai ngoại tình với ai, ai cùng ai đã làm “chuyện ấy”.....
Từ Ninh hỏi: “Chung Thiến Thiến là người nhảy jazz* trong tiệc tối năm mới ấy hả?”*Được dịch từ tiếng Anh-Nhảy jazz là một điệu nhảy biểu diễn và phong cách xuất hiện ở Hoa Kỳ vào giữa thế kỷ 20. Điệu nhảy jazz có thể ám chỉ nhạc jazz bản ngữ sắp chuyển sang Broadway hoặc nhạc jazz ấn tượng. Hai loại hình mở rộng dựa trên các phong cách khiêu vũ bản ngữ của người Mỹ gốc Phi phát sinh từ nhạc jazz. Wikipedia (tiếng Anh)Lâm Thanh Hiểu gật đầu.
Hạ Ly hỏi: “Trường chúng ta có công nhận ai là nam sinh đẹp trai nhất à?”
“Trần Vũ đó.”
Từ Ninh nói: “......
Mình nghĩ người cậu đang nói là Thẩm Dương chứ, mình còn đang nghĩ Thẩm Dương làm sao lại có chuyện từng theo đuổi Đào Thi Duyệt. Nam sinh đẹp nhất làm sao lại là Trần Vũ được, rõ ràng Thẩm Dương đẹp trai hơn.”
“Thẩm Dương đẹp trai chỗ nào, trông cứ như lưu manh.”
“Cậu khen Trần Vũ đẹp trai, thế có biết Nhiếp Sở Hàng không?”
Nhiếp Sở Hàng là nam sinh mà Lâm Thanh Hiểu thích.
“Đối với học bá như Nhiếp Sở Hàng, làm sao có thể dùng loại đánh giá nông cạn này để nhận định là đẹp trai hay không?”
Danh Sách Chương: