Edit: Ross
Thẩm Kình Hoài hiếm có lúc ngẩng đầu lên nhìn cô. Khuôn mặt tuấn tú của anh không chút dao động, dường như đang cười lại giống như không cười.
Quý Tử đã bước ra khỏi cửa từ lâu, cô đang đứng cạnh ven tường. Ở trên kia, Thẩm Kình Hoài vẫn lẳng lặng ngồi trước cửa sổ như cũ, nhìn theo bóng dáng cô đến rồi đi, giống như anh đã chờ ở đấy từ rất lâu.
Ở nơi hẻo lánh này, nửa ngày có khi chưa bắt nổi xe kéo.
Đến khi Quý Tử về đến nhà, trăng đã lên ngang đầu, mẹ Quý là Lý Trân Ngọc thấy cô la cà mãi mới về liền lên tiếng trách mắng.
Vú Triệu nhìn Quý Tử lớn lên, thấy cô bị mắng thì không khỏi đau lòng nói: “Thái thái, tiểu thư mới về nước nên nhớ nhà, mỗi nơi đi thăm thú một chút, khó tránh khỏi bỏ lỡ bữa cơm. Hơn nữa tiểu thư bình thường cũng là người rất trọng tình cảm.”
Có cha mẹ nào lại không muốn nghe con mình được khen là trọng tình hiếu thuận?
Lý Trân Ngọc tâm tình thoải mái cũng không nhiều lời trách cứ cô thêm, bữa cơm này trôi qua khá êm đềm.
Quan hệ giữa Qúy Tử và cha mẹ cứ bình bình. Sở dĩ cô được đặt cho cái tên Qúy Tử cũng vì Lý Trân Ngọc luôn mong có một đứa con trai, bây giờ tâm nguyện đã thành, ở tuổi trung niên còn có thể hoài thai, bà sinh ra một đứa bé tên là Qúy Quân Ngọc. Qúy Quân Ngọc năm nay đã mười tuổi nhưng tính tình nghịch ngợm phá phách, còn đặc biệt không thích đọc sách, người như vậy thế mà rất đáng yêu, Qúy Tử vô cùng yêu quý cậu em út này.
Lý Trân Ngọc sống gần cả một đời, cùng chồng mình phu thê tình thâm, dưới gối có nam nữ song toàn, ai thấy vậy mà không hâm mộ tán dương một câu phúc khí thâm hậu. Giờ đây, chỉ cần sắp đặt ổn thỏa hôn sự cho Qúy Tử xong xuôi, cả đời này của bà cũng tính là viên mãn, trở thành hình mẫu cho các thái thái danh viện khác bàn luận trà chiều.
Năm nay Quý Tử đã ngoài hai mươi, bình thường các tiểu thư khác hai mươi tuổi đã sớm lập hôn ước, càng kéo dài càng khó tìm được người ưng ý, cũng vì vậy Lý Trân Ngọc không dám lơ là, hở ra là hối thúc cô đi xem mắt.
Quý Tử chưa muốn kết hôn, lại suốt ngày nghe Lý Trân Ngọc lải nhải giới thiệu đối tượng cho cô, phải vội vàng nói: “Con còn chút việc quan trọng ở tòa soạn, mẹ cứ ăn cơm tiếp đi.”
Trước kia, cha mẹ được gọi là phụ thân mẫu thân. Lý Trân Ngọc cảm thấy cách gọi đó quá cổ hủ, cũng chạy theo mốt học các gia đình nước ngoài khác gọi cha mẹ. Bây giờ thời gian đã lâu, cách gọi thời thượng đó đã dần trở nên phổ biến, cũng không còn nhiều đặc thù.
“Này! Mẹ bảo, đừng quên tối mai có một bữa tiệc, dì Trương mà mẹ nói với con đó, đến gặp mặt ăn một bữa cơm với cậu cả Trương Hoài Lễ. Thằng bé làm phiên dịch viên, cùng ngành với con, như vậy đám trẻ các con cũng có nhiều chuyện để nói!” Tiếng Lý Trân Ngọc truyền xuống dưới lầu, ma âm tràn ngập lỗ tai.
Quý Tử qua loa cho xong chuyện: “Đã biết, đã biết.”
Cô đi được nửa đoạn cầu thang, lúc này không nghe thấy tiếng lải nhải của mẹ mới nhẹ nhõm thở ra một hơi. Cô chợt liếc mắt về phía góc tường, cửa sổ bị rỏ nước mưa rơi vào chậu cỏ đồng tiền, nước đầy muốn tràn cả ra ngoài, khắp ngóc ngách căn nhà đều bị một tầng hơi nước bao phủ, như thể bị ngập trong nước.
Quý Tử nhìn tấm kính dính hơi nước, chợt nghĩ đến đôi mắt xám như màu trà phản chiếu sau tấm kính cửa sổ của Thẩm Kình Hoài, giống như chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhìn thấu, nhưng lại giống như có một tầng dày đặc sương mù, không thể nhìn rõ.
Cô cũng không nghĩ nhiều, uể oải trở về phòng của mình.
Nói tòa soạn có việc đúng là sự thật, cô còn một bản thảo cần phải gấp rút hoàn thành.
Qúy Tử ngồi xuống bàn, vươn bàn tay mềm mại không xương vuốt ve vành tai, tháo đôi bông tai ngọc trai xuống. Đôi bông tai ngọc trai này là món quà bố cô tặng sinh nhật năm mười tám tuổi, hoa văn bông tai tinh xảo, trắng nõn tinh khiết, trên thị trường khó mà tìm được một mẫu giống vậy.
Hôm nay cô ăn diện lộng lẫy, mang đôi bông tai quý giá nhất cũng chỉ để gặp Thẩm Kình Hoài, nào ai ngờ, cô vẫn chậm một bước.
Bây giờ, chỉ sợ Thẩm Kình Hoài nhìn thấy gương mặt của cô sau bao nhiêu năm đã mất đi nét trẻ con, trổ mã xinh đẹp đến mức nào anh cũng không nhớ được.
Trong mắt anh, lại chẳng còn cô nữa.
Qúy Tử không tiếp tục suy nghĩ sâu xa, cô lật xem những bức ảnh và tư liệu tin tức đã thu thập được, dùng bút máy viết lên giấy một tiêu đề.
Cô đợi một lát cho mực khô.
Lúc Qúy Tử mới đến, đối với Nam Thành cũng không biết bao nhiêu, khi không đột nhiên nghĩ tới Thẩm Kình Hoài, trong lòng chợt nảy sinh một ý nghĩ lén lút, mơ hồ có chút băn khoăn.
Cô bảo vú Triệu giấu Lý Trân Ngọc, mang theo chìa khóa văn phòng một mình chạy đến tòa soạn.
Trong đơn vị vẫn còn người đang làm việc là Bạch Nhạn Tùng. Nhà họ Bạch không phải gia đình giàu có giống như nhà họ Qúy, Bạch Nhạn Tùng xuất thân nghèo khổ, vất vả mãi mới thi được đại học, học xong thì rời quê lên Nam Thành làm việc nên anh ta rất cần cù chăm chỉ.
Đối với kiểu người dễ gần, không ra vẻ tiểu thư như Quý Tử, anh ta thực sự rất có cảm tình, thấy cô đến liền pha cho cô một tách trà nóng, nói: “Em Út*, sao giờ còn tới đây.”
*Convert để là A Tử mà mình không thích để kiểu A Tử lắm (mà dễ liên tưởng tới tử trong chết) nên đổi lại là Út cũng là Qúy Tử thôi.
Người trong tòa soạn đều thuộc kiểu dễ nói chuyện, chỉ vài ngày đã quen mặt, mọi người còn lém lỉnh đặt biệt danh cho nhau để dễ gọi.
Qúy Tử bưng trà nóng lên, nhấp một ngụm mới đáp: “Em tới kiểm kê lại tư liệu. À này, tiền bối Nhạn Tùng, nửa năm trước, anh có nghe gì về thiếu gia nhà họ Thẩm không?”
Bạch Nhạn Tùng ngẩng đầu ra khỏi đống sách, đẩy mắt kính, hỏi: “Thiếu gia nào cơ?”
“Thẩm Kình Hoài.” Mỗi lần từ chính mình miệng thốt ra cái tên đó, trái tim cô lại bồn chồn, loạn nhịp.
“Cái cậu thiếu gia giàu có ở Nam Thành đó á?”
“Em muốn xem lại tin tức về vụ hỏa hoạn liên quan đến anh ấy, được không? Dù gì nửa năm trước, việc này cũng rầm rộ dữ lắm mà.”
Bạch Nhạn Tùng “À” một tiếng, nói: “Mấy tờ báo cũ đều chất hết trong nhà kho đấy, xếp theo từng năm, em vào đó tìm thử xem.”
Qúy Tử đáp lại, bưng trà sang phòng khác. Nhà kho đã lâu không có ai tới dọn, tòa soạn kinh phí có hạn nên cũng chẳng dư dả thuê người giúp việc tới. Cánh cửa vừa mới mở ra, một đám bụi đã bay tới tấp về phía cô. Ánh sáng trên hành lang ngả vàng, cùng với tiếng sấm ầm ầm như tra tấn bên ngoài cửa sổ, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
Qúy Tử xoay xở một hồi, cuối cùng cũng tìm được tập báo của Thẩm gia ở một góc chả ai để ý.
Những gì được viết trong báo cũng giống với những gì cô biết, đó chỉ là một vụ hỏa hoạn, không có thương vong.
Hồi Qúy Tử vẫn còn ở nước ngoài, cô từng nghe bác sĩ tâm lý nói rằng, người gặp phải kích thích quá lớn thường dễ bị rối loạn tâm thần, xuất hiện lo lắng hoặc ảo giác. Để một người bình thường như Thẩm Kình Hoài mất trí hẳn phải là tình huống rất nghiêm trọng.
Có cách nào để chữa khỏi cho anh ấy không?
Quý Tử cũng không biết tìm đâu ra bác sĩ tâm lý, đành thở dài ngao ngán.
“Bịch bịch bịch” Tiếng gõ cửa thình lình phát ra khiến Qúy Tử giật mình.
“Có chuyện gì vậy?” Qúy Tử hỏi.
Bạch Nhạn Tùng nói: “Ngoài cửa có người tới tìm, nói muốn đưa em về.”
“Là ai vậy?” Quý Tử chớp chớp mắt, trong đầu cô không có một chút ấn tượng. Là ai mà cô không nhớ ra nhỉ? Nửa đêm rồi còn vất vả lặn lội ngàn dăm xa xôi tới tìm?
Danh Sách Chương: