4,
Sáng hôm sau tỉnh lại, Tần Chiêu đã rời đi.
Tôi xoa xoa lưng, chậm rãi ném bộ vỏ sofa vào máy giặt, sau đó ngồi trên ghế ngẩn người.
Tô Thanh Thanh trở về, như vậy… anh ấy cũng đã trở về.
Điện thoại tôi vang lên, nhóm nhỏ “Hôm nay Tần Chiêu và Tô Yên ly hôn chưa” xuất hiện, tôi bấm vào nhìn thấy một bức ảnh.
Tần Chiêu ôm Tô Thanh Thanh vào lòng, hôn nhau.
Khúc Thanh Nghĩa phẫn nộ: “Cmn Tần Chiêu, nhanh như vậy đã bị Tô Thanh Thanh câu được! Cẩu nam nữ!”
Những người khác thấy cảnh tôi cùng Tần Chiêu đường ai nấy đi cũng đưa ra lời khuyên: “Chị, nhanh vả mặt đôi cẩu nam nữ kia đi! Chúng tôi sẽ là hậu thuẫn của chị.”
…vả mặt.
Tôi cười nhạt rồi ném điện thoại sang một bên.
Trong cuộc chiến này tôi vĩnh viễn là kẻ thua cuộc.
Tôi sẽ không coi nhẹ bản thân mình mà so sánh vị trí của mình và Tô Thanh Thanh trong lòng Tần Chiêu.
Lần đầu tiên tôi và Tần Chiêu yêu nhau chỉ kéo dài vài tháng ngắn ngủi.
Hôm đó là sinh nhật của Tần Chiêu, tôi đã cẩn thận chuẩn bị tiệc sinh nhật cho anh ấy, lúc đó trào lưu “20 tuổi 20 món quà sinh nhật” đang rất phổ biến trên mạng, tôi đã dùng rất nhiều tiền của mình mua 20 món quà.
Nhỏ thì là giày thể thao và khăn quàng cổ, lớn thì là đồng hồ, bàn phím, ghế sofa… tôi cũng đặt phòng và mời bạn bè Tần Chiêu đến.
Rất cẩu huyết chính là, ngày đó Tô Thanh Thanh cập nhật trạng thái trên vòng bạn bè.
Cốt truyện sau đó cực kì sáo rỗng: Tần Chiêu tắt điện thoại, cả đêm đều chưa từng xuất hiện, tôi đợi từ tám giờ tối đến rạng sáng, kim đồng hồ chỉ đến ngày mới, bạn bè của Tần Chiêu cũng rời đi rồi.
Sau này tôi mới biết, hôm đó Tần Chiêu đọc được liền chạy đến sân bay, muốn ra nước ngoài tìm Tô Thanh Thanh, nhưng visa hết hạn nên anh ta ở trên tầng cao nhất của khách sạn hút thuốc một đêm.
Tôi luôn là người mạnh mẽ, cả đêm Tần Chiêu không đến, không có được tin tức của anh ấy tôi cũng không khóc, sau khi bạn bè anh ta lần lượt rời đi, tôi cũng không khóc, một mình mở bánh sinh nhật cũng không khóc, một mình dọn dẹp bóng bay cũng không khóc.
Nhưng lúc thấy Tần Chiêu từ tầng cao nhất xuống, nhìn thấy tôi lạnh cóng bắt taxi, tôi khóc.
Anh ta rõ ràng đã đến khách sạn, nhưng tình nguyện ngồi trên tầng cao vì Tô Thanh Thanh cũng không muốn xuống nghe tôi nói một câu chúc mừng sinh nhật.
Khi đó trong lòng tôi tức giận, khi nhìn thấy Tần Chiêu, lửa giận bù ng ch áy đến đỉnh điểm.
Đó là lúc tôi chật vật nhất, tôi đứng trước mặt người đàn ông không yêu tôi hỏi anh ta: “Tô Thanh Thanh tốt như vậy sao?”
Đôi mắt Tần Chiêu âm u, khuôn mặt gầy gò, giường như chỉ trong một đêm đã không còn giống anh ta, chỉ có đôi mắt kia vẫn hờ hững nhìn tôi.
“Được.” Anh ta nói, “Nếu không chịu được, vậy chia tay đi.”
Tôi kiên cường chia tay, nhưng chưa đến một tháng, tôi lại giống một con chó chạy về.
Tôi vô cùng nhớ khuôn mặt ấy, vừa nhìn thấy Tần Chiêu, tôi đã mất hết bình tĩnh, thậm chí tôi còn thấy mình và anh ta giống nhau, thậm chí Tần Chiêu còn đáng thương hơn cả tôi.
Ít nhất tôi có thể nhớ người đó thông qua Tần Chiêu, nhưng Tần Chiêu không thể nhớ Tô Thanh Thanh qua tôi.
Mặc dù cả hai chúng tôi đều họ Tô, nhưng không giống nhau chút nào.
Không, có lẽ vẫn có sự tương đồng.
Sau khi chấp nhận quay lại, Tần Chiêu nâng cằm tôi lên nói: Tôi và Tô Thanh Thanh có đôi mắt bạc tình giống nhau.
Tần Chiêu là một tên ngốc, anh ta chưa từng nghĩ đến ánh mắt chúng tôi giống nhau như vậy, bởi lẽ là vì chúng tôi đều không yêu anh ta.
Trong khi tôi đang tự hỏi khi nào Tần Chiêu sẽ đưa cho tôi một bản thỏa thuận ly hôn, Tô Thanh Thanh lại bắt đầu công kích tôi một lần nữa.
“Mừng quá! Tần Chiêu và tình nhân của Tô Thanh Thanh đánh nhau rồi!”
Tôi mở bức ảnh ra, dường như ngừng thở khi nhìn thấy nó…
“Tô Yên! Cậu đừng có bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng này! Tớ cảm đây chính là cơ hội để trào phúng Tần Chiêu!”
Cô ấy còn ở đầu bên kia ríu rít, ngập ngừng khi nghe được tiếng động từ phía tôi.
“Cậu làm gì? Cậu thật sự đến hiện trường sao? Không thể nào, cậu là đau lòng cho Tần Chiêu, đến đánh nhau giúp anh ta sao?”
“Làm sao có chuyện đó.”
Tôi không nhịn được cười lên, dứt khoát cầm chìa khóa xe và đóng cửa lại.
“Tôi đi giúp tình nhân đó.”
Danh Sách Chương: