Đương nhiên này cũng không phải tuyệt đối, giống như người sẽ có những chuyện khó quên, chuyện khắc sâu trong trí nhớ, sẽ được giữ lại càng lâu một tí.
Cho nên, khi Hà Tân Dần không quá vài giây liền tìm lý do gọi hắn một chút, rắn nhỏ tạm thời vô luận như thế nào cũng không quên được tên mới của mình.
“Hà Tiểu Xà, ngươi đói bụng không?”
“Hà Tiểu Xà, sao ngươi vẫn luôn lạnh như vậy?”
“Hà Tiểu Xà, ngươi lại đây mặc thêm một bộ quần áo đi.”
“Hà Tiểu Xà…..”
“Tiểu Xà……..”
Rắn nhỏ đột nhiên quay đầu, đồng tử màu vàng trong mắt co rụt thành một đường thẳng, “Im lặng một chút.”
Hà Tân Dần nhất thời im miệng.
Qua một hồi lâu, anh lại có chút không an phận mở miệng hỏi: “Tiểu Xà, ngươi có muốn cùng ta đi hái dâu tây không?”
Hà Tân Dần vốn đã làm tốt chuẩn bị không được nhìn đến, không ngờ con rắn nhỏ này lại bị một câu của anh khơi gợi hứng thú.
“Dâu tây?”
“Là một loại trái cây màu đỏ, nho nhỏ, rất nhiều nước…..” Hà Tân Dần một bên khoa tay múa chân, một bên mang theo rắn nhỏ đến vườn rau phía sau.
Một mảnh dâu tây lộ thiên ngày hôm qua vừa bị sương tuyết đè ép, giờ phút này lá xanh lưa thưa, chỉ còn lại trái cây đỏ chót ngã phải ngã trái, dưới ánh nắng ấm áp mùa đông phá lệ mê người.
Bên cạnh còn có một chiếc xe đẩy, để Hà Tân Dần để đồ vật này nọ lúc vào trong thành, hiện tại trên đó chất không ít dâu tây, chồng thành một ngọn núi nhỏ màu đỏ.
“Ta nếm qua.” Rắn nhỏ đi đến bên cạnh xe đẩy, cầm lấy một trái dâu tây, nhét vào trong miệng. Răng nanh nhỏ trong khoang miệng phá lớp da mềm mại bên ngoài của dâu tây, thịt quả cùng nước bên trong liền rất nhanh tràn đầy khoang miệng.
Hà Tân Dần thấy quai hàm rắn nhỏ hoạt động vài cái, sau đó nhanh nhẩu phun ra cuống quả màu xanh, lại vươn tay lấy quả kế tiếp. Đôi môi mỏng lây dính nước dâu tây trong suốt, Hà Tân Dần nhìn thấy nhịn không được liếm liếm môi.
“Hà Tiểu Xà, dâu tây còn chưa rửa, ngươi ăn như vậy không sạch sẽ a.” Hà Tân Dần một tay nắm lấy ma trảo còn đang vươn ra hướng về phía dâu tây của rắn nhỏ, một tay ấn bờ vai hắn.
“Ta giúp ngươi…..rửa sạch một chút.” Hà Tân Dần nói xong, nhịn không được nín thở hôn lên. Xúc cảm lành lạnh mang theo vị ngọt ngào của dâu tây, Hà Tân Dần cơ hồ quên bước tiếp theo phải làm gì.
Nhưng rắn nhỏ lại không nhàn rỗi, hắn híp mắt, thấy Hà Tân Dần không có động tác gì, liền dứt khoát dùng cái tay rãnh kia choàng qua cổ Hà Tân Dần, đè lại đầu anh, đầu lưỡi khẽ khiêu khích, dễ dàng liền chui vào miệng Hà Tân Dần.
Hô hấp của hai người lần lượt thay đổi, đầu lưỡi dây dưa cùng một chỗ trao đổi nước bọt trong miệng nhau. Hà Tân Dần cơ hồ hoàn toàn buông tha chống cự, tùy ý rắn nhỏ tàn sát bừa bãi trong miệng anh.
Một lát sau, rắn nhỏ buông anh ra,, thấy Hà Tân Dần hoàn toàn không có phản ứng, híp mắt, lại tự mình ăn một quả dâu tây.
Hà Tân Dần sờ sờ môi, còn có chút không thể tin, “Tiểu Xà, ngươi……..ngươi sao lại?”
Rắn nhỏ phun ra cuống quả, không chút để ý liếc mắt nhìn anh, “Trước kia, có một người dạy ta làm như vậy.”
Hà Tân Dần trừng to mắt, “Tên y là gì? Là dạng người gì?” Anh có chút ăn dấm, “Y anh tuấn hơn ta sao?”
“Ta không nhớ rõ.”
Rắn nhỏ cầm lấy trái dâu tây có hình dáng khá đẹp, nhìn chằm chằm hồi lâu, ngữ khí thản nhiên, “Đó là chuyện thật lâu thật lâu trước kia.”
Sắc mặt Hà Tân Dần hơi trầm xuống, trong lòng có chút không ra tư vị.
Vì có một người lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng rắn nhỏ mà khó chịu, cũng không tránh khỏi có chút cảm giác thỏ chết cáo thương (đồng cảm với đồng loại).
Nếu có một ngày, không, nếu chính mình rời đi rắn nhỏ chẳng sợ chỉ một ngày, có phải hắn sẽ quên anh hay không, một chút dấu vết cũng không lưu lại?
Thật giống như cái người trong miệng rắn nhỏ kia, mặc kệ y chết hay là rời đi, có quyến luyến với rắn nhỏ hay không. Rắn nhỏ hiện tại, cho dù người kia đứng trước mặt hắn hắn cũng không nhận ra được đi.
Hà Tân Dần bắt đầu khổ sở, anh nhìn chằm chằm rắn nhỏ còn đang ăn dâu tây trong chốc lát, yên lặng đi vào vườn rau hái dâu tây.
Dâu tây này phải đem lên chợ bán, thuận tiện cũng muốn cùng rắn nhỏ ra ngoài mua sắm. Hà Tân Dần có giấc mộng cùng người mình thích đi dạo chợ phiên, hiện tại cơ hội khó có được, tự nhiên là muốn đi.
Nhất định phải giám sát rắn nhỏ chặt chẽ một chút.
Anh nghĩ như vậy, trở lại nhét đầy dâu tây lên xe đẩy.
Nguyên bản dâu tây xếp thành núi nhỏ trên xe đẩy đã muốn thấp hơn một chút, mà rắn nhỏ còn đang một thân một mình tiếp tục bỏ vào trong miệng.
Hà Tân Dần có chút lo lắng hắn ăn nhiều đau bụng, hỏi: “Tiểu Xà, ngươi ăn bao nhiêu rồi? Có thể ăn đến hư bụng hay không?”
“Bảy.” Rắn nhỏ nói xong lại nghĩ nghĩ, xong nghiêm túc nhìn về phía Hà Tân Dần, sửa lại lời nói: “Không, tám!”
Sao có thể………….Hà Tân Dần đỡ trán.
Anh hiện tại thật sự lo lắng, nếu không có người khác nhắc nhở, rắn nhỏ có thể hay không quên luôn bản thân đã ăn gì đó, mà vẫn ăn đến chính mình no chết…….?