Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng gió rít như ma than quỷ khóc, gió hất lên thổi tung quần áo phơi trong sân. Nhìn lên đám trời qua ba bốn ngày mây đen tụ thành đám mà chẳng mưa giọt nào mang cho ta một dự cảm chẳng lành. Gió thổi đổi hướng liên hồi, đập qua đập lại suốt mấy ngày nay dọa cho dân làng nơi đây nơm nớp lo sợ. Chỉ biết cầu trời mong mưa mau qua sớm tạnh để còn cắt gặt ngoài ruộng vườn, để còn cái mà ăn mà sống.

Xung quanh âm thanh gió đập vào nhau, gào rú điên cuồng như muốn siết chết người lại bỗng dịu hẳn xuống. Mặt sông phẳng lặng rớt lại vài gợn sóng lăn tăn dềnh lên lan lướt một khúc sông to. Tiếng khua nước đã lâu không nghe thấy vang đến kì lạ, con đò lướt trên mặt sông chở một cô gái lạ mặt đập vào đất cùng vài lời chào hỏi liền đi mất hút. Bước lên trên là đôi tay lạ lẫm từ người thân chưa lần gặp mặt –Nương dẫn cô đến căn biệt phủ cổ tách biệt xung quanh là nơi cô sẽ trú lại trong hơn một tháng hè. Vẻ đẹp cổ kính xen lẫn huyền bí khiến ta như đang lạc vào một thế giới khác nơi vận mệnh xoay chuyển đến bất ngờ

Một bức thư hai tháng trước đã đảo lộn cuộc đời Nương, em gái được biết qua lời định ước đùa cợt của gia chủ trước đây đã viết thư có ý định về đây trong chuyến nghỉ ngay sau khi nhận bằng tốt nghiệp ở nước ngoài. Nương buộc từ một cô gái chỉ biết nhìn lên cúi gối, học hay vài ba chữ nghĩa thành cô nương thông anh lễ nghĩa sống trong hương hoa vạn bạc. Khi học Nương đã nhận ra sự xa lạ trong từng cử chỉ, ánh mắt, cách nói cười dường như là thứ dù có nhìn đi học lại bao lần chăng nữa cũng khó mà để ăn sâu trong từng tấc máu, thịt của cô. Đến cuối cùng có cố gắng nhiêu nữa cũng chỉ là đôi chút thay đổi chứ chẳng có được phong thái mong cầu.

Hắn- cậu chủ mới, dù nhìn ra được giá trị món lời mà Nương mang lại nhưng lại còn hung càn hơn trước phải nhờ quản gia nhắc đến việc nếu có vết bầm trên người Nương thì Ngọc Châu cũng thấy được thì lời hứa ước cũng chẳng còn giá trị thì mới bỏ đi. Còn nhiều sai sót nhưng việc Châu không sinh sống ở đây cùng việc chỉ ở lại quãng thời gian ngắn thì sẽ khó mà phát hiện ra.

- Câm mồm! Con chó như cô ta thì chỉ được phép ngồi vẩy đuôi chờ lệnh đem lại lợi ích cho ta mà thôi.. còn ngươi lại muốn để cô ta ở chung trong ngôi nhà này. Vậy ý ngươi là ta chỉ bằng con chó thôi sao!

Choang.. Choang tiếng bút kim loại đập mạnh vào sàn nhà ngay khi quản gia vừa muốn đua Nương lên nhà trên ở. Gương mặt hằm hằm chuyển đỏ như con thú sẽ xé xác kẻ muốn giành miếng ăn. Một con thú non dại vẽ hết suy nghĩ lên mặt với ham muốn chiến thắng mọi thứ kia cũng muốn đánh nhau với lũ sói già đó là không thể.

Trở về nơi này không lâu nhưng nhìn qua số gia sản còn lại cùng lời người ở lâu năm kể lại thì quản gia cũng hiểu kha khá tình hình nhưng hôm nay thì mới cảm nhận rõ ràng từng chút một về sự ngu ngốc của tên công tử này. Những lời thuyết phục của Nương khiến ông có chút hi vọng nhưng khi chứng kiến mọi chuyện trong thời gian qua khiến ông hoàn toàn sụp đổ. Việc trở mình trong lúc này hoàn toàn là điều không thể có cho thêm thời gian cũng là việc mà khó thực hiện được.. Sự hối tiếc của quản khi ở lại nơi này khiến ông thấy mình thật ngu ngốc khi tự mình buộc đá lên vai.

- Dù người không muốn nhưng để hoàn toàn thuyết phục cô gái kia thì đây chẳng phải cách thuận lợi nhất hay sao?

- Ta đã cho ngươi mọi thứ theo yêu cầu. Ngươi biết nó bao nhiêu tiền của nhà này cô ta có kiếm cho ta đồng nào đâu. Thế mà ngươi cũng không làm tốt được. Đồ vô dụng.. Giờ ngươi lại còn bắt ta làm theo yêu cầu vô lý đó. Ngu ngốc.. Sao ngươi không bịa ra lý do nào đó như.. Con nhỏ đó muốn ở lại đó tiết kiệm để có thể trả đủ lương cho người hầu do làm ăn có trục trặc. Đúng.. đúng sao ta không nghĩ ra sớm hơn chứ còn về việc cô ta không hành xử như tiểu thư khác thì do muốn gần gũi hơn với người hầu. Chẳng phải lũ người đó rất yêu thương nhau sao! Ta quả là thiên tài.

Hắn ngoác miệng cười đắc thắng nhìn về phía quản gia muốn khẳng định ai mới là chủ nhân.

- Chuyện đó.. tuy là có thể qua mắt được cô Ngọc Châu nhưng nếu cha mẹ cô ấy trở về thì khó qua mắt được họ. Tôi mong thiếu gia có thể..

- Không phải nói thêm nữa, vài tháng nữa ta đã có kế hoạch cho cô ta rồi cô ta sẽ không ở lại đây quá một tháng nữa đâu. Có lẽ sau vụ của cô con gái của tên bạn cũ kia cô ta sẽ không còn trong nhà hơn nữa còn mang lại một món lời không hề nhỏ đâu. Há.. ha.. ha

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK