03.
Tần Tiêu bị đẩy vào phòng sinh, tôi là người nhà, cũng đi cùng anh vào.
Anh sợ hãi đến run rẩy, hàm răng va vào nhau “canh cách”.
Tôi đột nhiên nhớ đến lúc mang thai, tôi từng lo lắng bụng to quá không dễ sinh, sợ mình sẽ gặp chuyện không may trên bàn mổ.
Lúc đấy anh nói như thế nào?
“Sinh con thoáng cái là xong cơ mà, những người phụ nữ khác sinh không làm sao cả, sao em cứ làm ra vẻ vậy?”
Hiện tại thì đến chính anh bắt đầu sợ sệt như vậy.
Vì thế tôi nhẹ nhàng vỗ tay anh để an ủi, ghé vào tai anh nói, “Chồng ơi đừng sợ, không phải trước kia anh nói rồi sao? Sinh con thoáng cái là xong, những người phụ nữ khác sinh không làm sao cả, sao anh cứ làm ra vẻ vậy?”
Tần Tiêu mím chặt đôi môi, càng bủn rủn hơn.
Y tá có lẽ cho rằng tôi đang trấn an anh, lộ ra ánh mắt vui mừng, “Rất ít người chồng nào nguyện ý vào phòng sinh với vợ mình, anh Tần, anh tốt với vợ mình thật đấy.”
Tôi mỉm cười gật đầu, nghĩ thầm, tôi chẳng quan tâm đến việc anh ta đau đớn thế nào, chẳng qua chỉ đề ý tình huống của cơ thể tôi thôi.
Nếu đổi lại thành Tần Tiêu thật, anh sẽ chẳng bao giờ vào phòng sinh với tôi đâu.
Thậm chí anh ấy còn chẳng đứng ở ngoài nữa, mà chọn vào khách sạn lăn lộn với bạn thân tôi.
Thật buồn cười, trước đây tôi luôn lấy cớ để bào chữa cho những hành động của anh—
Anh vội đi làm, xã giao nhiều, anh luôn rất vất vả.
Tôi viện cớ, bao dung cho anh, đổi lại là anh càng ngày càng xa cách cô.
“Đau quá, bác sĩ, tôi không chịu được nữa!”
Tần Tiêu khó nhọc thở hổn hển, chỉ thốt lên được mấy câu, “Tôi, tôi muốn sinh mổ.”
Bác sĩ đưa mắt nhìn tôi: “Anh Tần, bụng của sản phụ to quá, đúng thật là nên sinh mổ.”
Lúc trước, Tần Tiêu nhất quyết bắt tôi sinh thường, anh bảo sinh tự nhiên thì sức đề kháng của em bé sẽ càng mạnh, cũng càng thông minh.
Cho dù bác sĩ bảo mang thai ba mà sinh thường thì rủi ro là rất lớn, nhưng Tần Tiêu cũng mặc kệ.
Nhưng bây giờ…
Tôi đang định mở miệng thì cửa phòng sinh đột nhiên bị mở ra.
Mẹ Tần Tiêu hung hăng xông vào: “Không được! Không được sinh mổ!”
Bà chỉ vào Tần Tiêu mắng mỏ: “Khương Trân Trinh, sau khi cô có thai chỉ biết ăn nằm chờ chồng chăm sóc, con tôi nuôi cô, nên bây giờ cô chịu đau một chút, sao lại không nhin được? Bác sĩ, không mổ được! Phải làm theo kế hoạch ban đầu!”
Tần Tiêu trừng to mắt: “Mẹ, sao mẹ lại như vậy?”
Tần Tiêu không phát hiện, mẹ anh vẫn luôn như thế, chỉ là trước kia anh là người được hưởng lợi, nên đều mặc kệ.
Y tá chắn trước mặt mẹ Tần Tiêu: “Thưa bà, mời bà ra ngoài, chỉ người nhà mới được vào phòng sinh thôi.”
Nhưng mẹ Tần Tiêu vờ như không nghe thấy, lại tiến lên vài bước, kéo tay tôi, “Tiêu Tiêu, nó là người sinh con cơ mà, sao lại cần con đi cùng? Con là nhà thiết kế, không nên nhìn những thứ bẩn thỉu này, làm bẩn nguồn cảm hứng của con thì sao? Đi, đi ra ngoài với mẹ.”
Mẹ Tần Tiêu vội kéo tôi ra khỏi phòng sinh.
Trước khi đóng cửa, tôi ngoảnh đầu lại.
Trong ánh mắt Tần Tiêu là sự bất lực và tuyệt vọng, cùng với nỗi sợ hãi sâu trong lòng.
Bây giờ, cuối cùng, anh cũng cảm nhận được một phần nhỏ nỗi đau mà tôi đã phải chịu đựng trong nhiều năm.
Đừng lo, sau này có nhiều cơ hội hơn, tôi sẽ dần cho anh từ từ trải nghiệm.
Danh Sách Chương: