Tất nhiên Sở Dực Xuyên sẽ không trở nên tức giận vì những lời của tiểu gia hỏa kia, giơ tay vỗ nhẹ lên chăn, nhẹ giọng nói: "Vậy, tiểu Vũ ra đây trước đi, nói chuyện với ca ca một chút thiệt tốt. Ca ca có chỗ nào chưa đúng thì ca ca đều sửa, được không?"
Cách chăn Lâm Thanh Vũ cũng có thể cảm giác được vết tích của hình dáng bàn tay của Sở Dực Xuyên, đôi tay kia, nắm tay y, ôm lấy y, sờ qua y… Nhưng càng là quen thuộc thì càng giống như bị đao khoét tim, tất cả tốt đẹp đã bị hủy diệt hết rồi.
Y chợt chui từ trong chăn ra, cả người rụt trong góc tường, kéo toàn bộ chăn qua, giữ khoảng cách với Sở Dực Xuyên. Nhìn người trước mắt vẫn giống y như trước, y nhớ rõ, năm tám tuổi mới vào kinh lần đầu tiên nhìn thấy Sở Dực Xuyên y liền nói trước mắt mọi người, tiểu ca ca này lớn lên đẹp quá, y rất thích chờ y trưởng thành nhất định phải gả cho tiểu ca ca này.
Mà lúc ấy, Sở Dực Xuyên cũng đối tốt với y đến một tất tới trời.
Từ tám tuổi đến mười sáu tuổi trở thành Vương phi của Sở Dực Xuyên, gả vào Nhiếp Chính Vương phủ bốn năm, hơn mười năm tốt đẹp vào lúc Lâm gia bị diệt, y bị xử tử đều bị chôn vùi trong một đêm. Những đều tốt đẹp ấy chẳng qua chỉ là viên thuốc độc có tẩm đường, mặc dù có ngọt ngào nhưng trước sau đều là giải dối.
"Ngươi không cần sửa cái gì cả, chỉ cần ngươi cách xa ta một chút, cách Lâm gia xa một chút. Không cần nhúng tay can thiệp vào chuyện của Lâm gia chúng tôi thì cái gì cũng tốt." Hai tay Lâm Thanh Vũ nắm chặt sít sao tấm chăn quấn trước người mình, không giữ lại chút tình cảm nào mà nói ra lời này với Vệ Dực Xuyên.
Sở Dực Xuyên nghe lời này tay không nhịn được nắm chặt thành quyền: "Tiểu Vũ, chúng ta…"
"Chúng ta không thân." Lâm Thanh Vũ lạnh giọng cắt ngang lời của Sở Dực Xuyên: "Hôn ước giữa chúng ta cũng giải trừ nhanh nhanh đi."
"Bất cứ chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng em, duy chỉ có chuyện này là không được!"
"Ta không thích ngươi rồi, ta cảm thấy thành thân với ngươi không phải là điều ta muốn, ta muốn từ hôn không được sao?"
"Không được!"
"Ngươi đi ra, bây giờ ta không muốn găp ngươi." Lâm Thanh Vũ nói xong lời này thì nằm xuống lần nữa, kéo chăn trùm qua đỉnh đầu, trực tiếp không để ý đến Sở Dực Xuyên. Ở dưới chăn nhất thời khó thở, ngược lại là ho hơi dữ dội.
Sở Dực Xuyên nhìn một màn này cực kỳ đau lòng: "Tiểu Vũ nghỉ ngơi thật tốt trước nhé, ca ca ra ngoài trước."
Lâm Thanh Vũ cảm thấy Sở Dực Xuyên đã đi ra ngoài, mới chậm rãi thò ra khỏi chăn. Lúc này, mặc kệ người kia có dịu dàng ra sao, chiều chuộng y nhiều thế nào, cũng không thể lại hãm vào. Kiếp trước đơn thuần cho rằng những thứ này đều là tốt đẹp, nhưng kết quả chứng minh y chính là một kẻ ngốc. Sở Dực Xuyên nói không được thì là không được à, y mới không phải kẻ ngốc ngồi chờ, sau khi khỏi bệnh y sẽ tự mình nghĩ cách.
Lúc này, bên ngoài phòng, dưới hành lang.
Sở Dực Xuyên đi ra cũng không rời đi, chỉ đứng ở bên ngoài.
Vân Trúc nhìn thấy Nhiếp Chính Vương đi ra từ phòng của tiểu thiếu gia nhà mình, vội vàng đi qua: "Sao Vương gia lại ra đây ạ? Không phải tiểu thiếu gia tỉnh rồi sao? Chẳng lẽ là tiểu thiếu gia vẫn còn giận vương gia?"
"Không sao, ngươi không cần xen vào, ngươi lui ra là được."
"Vương gia bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi, gió rất là lạnh, ngài đứng ở đây nếu bị cảm cảm lạnh, nhưng như thế này cũng không tốt. Chắc chắn tiểu thiếu gia cũng sẽ đau lòng á, bằng không Vương gia vào Noãn các bên cạnh trước?"
Đau lòng? Sở Dực Xuyên phỏng đoán trong lòng, bây giờ tiểu Vũ còn có thể đau lòng cho Xuyên ca ca của y sao?
"Không cần, y nghỉ ngơi ở bên trong, ta ở đây trông y cũng được."
"Vân Trước, ngươi vào đây." Lâm Thanh Vũ nghe được giọng nói bên ngoài, lớn tiếng gọi.
"Cái này…" Vân Trúc cũng không biết như thế nào cho phải, nhưng thật sự là khiến nhóc khó xử muốn chết, tiểu thiếu gia và Nhiếp Chính Vương vậy là sao?
Danh Sách Chương: