Tôi nở nụ cười gượng nói với bà chủ tạp hóa:
“Xin lỗi cô nhận nhầm người rồi ạ.”
Bà chủ tạp hóa khẽ đánh vào người tôi một cái rồi cười nói:
“Con bé này mày mới đi có vài năm mà không nhận ra cô nữa sao? Cô là cô Hoa thường cho mày kẹo ngày nhỏ đây.”
“Dạ cháu thật sự không biết cô là ai ạ.”
Trước sự dứt khoát của tôi cô Hoa lập tức đứng quay lưng lại với tôi sau đó bà vén áo lên để lộ tấm lưng trần của bà:
“Mày còn nhớ có lần tao bao che cho mày bị ba của mày ch.ém cho một nhát ở lưng phải đi cấp cứu, bây giờ nó để lại sẹo đây không?”
Đúng thật là trên lưng của cô Hoa có một vết sẹo rất dài nhưng sự thật tôi không phải tên Ngọc, cũng không biết cô ta là ai nên tôi không nói gì. Nhìn vết sẹo của bà Hoa tôi lại liên tưởng tới những vết sẹo chạy dài trên lưng mẹ, bỗng dưng hai viền mắt tôi nóng bừng. Ngày tôi còn nhỏ có lần mẹ bị trúng gió khi cạo gió cho mẹ nhìn thấy những vết sẹo đó tôi tò mò hỏi thì mẹ nói là do mẹ bị tai nạn.
Thấy tôi cứ đứng ngẩn người không nói gì bà Hoa lại nói tiếp:
“Vết sẹo này của tao tuy lớn nhưng chẳng ăn thua so với mẹ của mày đâu. Ngày trước mẹ mày bị ba của mày ch.ém liên tục, vết thương này vừa lành lại bị vết thương khác. Nếu năm đó mẹ của mày không mang em mày chạy thoát thân thì có khi mẹ mày bị ba của mày đ.ánh ch.ết từ lâu rồi.”
Nói đến đây bà Hoa nhìn xa xăm tặc lưỡi nói tiếp:
“Trước đây ông ấy hiền lành lắm, không hiểu sao bỗng dưng ông ấy sinh hư c.ờ b.ạc, r.ượu chè, trai gái lại còn có tính v.ũ phu nữa.”
Lúc này thì tôi không kìm được nữa mà bật khóc nức nở vì nhận ra người bà Hoa đang nói đến đúng là mẹ của tôi, chỉ là bà không biết tôi chính là người em mẹ tôi mang theo mà bà đang nhầm lẫn tôi với chị gái của tôi. Thì ra không phải bỗng dưng mà mẹ tôi giấu nhẹm tôi chuyện tôi vẫn còn có ba và chị gái ruột của mình. Có lẽ mẹ đã phải chịu tổn thương về thể xác và tinh thần vô cùng nặng nề mới khiến mẹ trở nên như vậy, đến mức mẹ xem ba của tôi đã ch.ết. Đến mức mẹ không dám mang tôi về nơi được gọi là chôn nhau cắt rốn của tôi, nơi tôi vẫn còn người ba và chị gái ruột của mình. Nếu không xảy ra vụ tai nạn có khi mẹ vẫn giữ kín chuyện này với tôi.
Tôi đang khóc vì thương mẹ, cũng chưa biết thú nhận với bà Hoa sự thật tôi không phải tên Ngọc mà tên là Châu thì có một nam thanh niên xăm trổ kín người đi vào quán nói trống không:
“Lấy cho gói thuốc ngựa đen.”
Bà Hoa không đáp lại nam thanh niên ngay mà giật lấy chiếc khẩu trang vải đang treo bán mang vào cho tôi:
“Nhà cô chỉ bán loại khẩu trang này thôi cháu mang tạm đi, nhìn cũng đẹp mà.”
Dứt lời bà Hoa còn cố tình đẩy tôi ra khỏi quán. Tôi chưa hiểu lý do vì sao bà làm vậy với tôi thì nghe bà hỏi nam thanh niên xăm trổ kia:
“Thế bác sĩ có nối lại bàn tay cho chị của mày được không?”
“Không, do bàn tay không được bảo quản kịp thời nên không nối được.”
Nghe cuộc đối thoại của bà Hoa và nam thanh niên cả người tôi bỗng hồn xiêu phách lạc. Tôi không biết họ còn nói với nhau những chuyện gì? Cũng không biết Ngọc Trân đã kéo tôi khỏi quán tạp hóa của bà hoa như thế nào? Cho tới khi nghe giọng của anh lái xe taxi hỏi tôi mới giật mình hoàn hồn:
“Hai cô đi đâu đây?”
Ngọc Trân nhìn tôi như muốn hỏi ý kiến của tôi thế nào nhưng không thấy tôi nói gì cậu lên tiếng:
“Chúng ta tới chợ nổi Cái Răng chơi cho biết rồi tính sau nhé?”
Tôi lắc đầu rồi nói với anh tài xế:
“Dạ cho chúng tôi ra bến xe trung tâm đi ạ.”
Như lời của bà Hoa nói, không cẩn thận tôi bị người nhà vợ sau của ba tôi nhìn thấy có khi bị họ giận cá chém thớt đánh ch.ết chứ không tha. Hiện tại mẹ đang bị đau ở nhà một mình tôi không dám mạo hiểm ở lại đây để bị đánh oan, cũng không nỡ bỏ mẹ đi qua đêm để tìm gặp ba đang bị công an bắt nhốt ở đâu đó.
Nếu như lúc đi tôi háo hức, hồ hởi bao nhiêu thì lúc về tôi lại buồn chán và tuyệt vọng bấy nhiêu. Không những chuyện của mẹ tôi đi vào ngõ cụt mà tôi còn biết thêm về hoàn cảnh chẳng có gì là tốt đẹp của gia đình mình, ba bị bắt vì tội cố tình gây thương tích và c.á đ.ộ bóng đá, chị gái đi biệt tăm biệt tích mấy năm nay. Vừa buồn chán thất vọng vì biết sự thật về hoàn cảnh của gia đình tôi không ra gì lại vừa lo lắng cho mẹ nên tôi ngồi trên xe mà cứ như đang ở trên mây, tôi không để ý đến việc chiếc xe taxi chở chúng tôi đi đâu đó chứ không phải chở chúng tôi ra bến xe trung tâm thành phố Cần Thơ. Khi chiếc xe chạy vào một ngôi nhà bên bờ sông vắng vẻ tôi nhìn vào màn hình điện thoại trên tay thì phát hiện xe đã chạy được cả tiếng đồng hồ rồi, còn Ngọc Trân đang gục vào vai tôi ngủ ngon lành. Tôi khẽ đập vào người Ngọc Trân đánh thức cậu dậy rồi cố giữ bình tĩnh hỏi tài xế:
“Hình như anh đi nhầm đường rồi thì phải?”
Tôi nhớ rõ ràng từ bến xe tới nhà ba tôi chưa tới 10 phút đi xe, người này chạy cả tiếng đồng hồ rồi chắc chắn anh ta đã đi đâu đó khá xa. Nghe tôi nói anh ta bình thản đáp lại:
“Tôi ghé nhà có việc gấp, chắc mất khá nhiều thời gian đó, các cô muốn đi vệ sinh thì xuống xe vào trong nhà đi.”
Ngọc Trân tỉnh dậy mặt ngơ ngác hỏi tôi:
“Tới bến xe rồi à, chúng ta tìm quán nào kiếm gì nhét vào bụng đã nhé, sáng giờ chưa được ăn gì tớ đói quá.”
Tôi không vội đáp lại Ngọc Trân mà hỏi anh tài xế taxi:
“Gần đây có hàng quán nào không anh?”
Nam tài xế taxi tỏ vẻ mất kiên nhẫn cao giọng với tôi:
“Ở cái xó xỉnh này thì lấy đéo đâu ra quán mà hỏi. Xuống xe đi.”
Lời nói đậm mùi giang hồ của nam thanh niên này khiến tôi và Ngọc Trân thu mình lại, hai đứa bất giác ôm chặt lấy nhau. Tôi đáp lại anh ta mà hai hàm răng đánh vào nhau mãi mới nói nên lời:
“Chúng, chúng tôi không buồn đi vệ sinh. Chúng tôi ngồi trên xe đợi anh.”
“Tao bảo chúng mày xuống là xuống, đừng nhiều lời.”
Chúng tôi bị lời nói của nam tài xế dọa cho sợ không dám ngồi lại trên xe, thế nhưng hai đứa chúng tôi đang chuẩn bị bước xuống xe thì có một nam thanh niên khác chạy xe máy đậu chặn ngay cửa xe khiến tôi không thể mở cửa, người đàn ông này không ai khác chính là anh chàng xăm trổ em vợ sau của ba tôi mà chính tôi gặp ở quán tạp hóa của bà Hoa. Nhìn thấy anh ta tôi vội đẩy Ngọc Trân cùng nằm rạp xuống ghế để anh ta không nhìn thấy chúng tôi.
Tôi nghe anh ta hỏi nam tài xế:
“Con Ngọc đâu.”
“Trong xe. Mày dựng xe chỗ khác cho nó xuống, bên kia sát tường rào làm gì mở cửa được.”
“Sao anh tóm được nó hay vậy?”
“Tao đang đứng đợi mày trước nhà chị hai, tự nó với bạn nó chui đầu vào xe của tao đó.”
“Còn có cả bạn nó nữa à?”
“Ừ. éo biết sao nó lại lê xác về đúng lúc thế, lại còn dẫn thêm một cô bạn của nó về nữa chứ.”
“Hên quá, m.ô tay của đứa này không hợp thì có mô của đứa khác. Anh ở đây canh tụi nó, em đi liên hệ xem có bác sĩ nào nhận làm vụ này không.”
Lời nói của tên xăm trổ không khác gì án tử treo trên đầu tôi, đã thế vì tôi mà Ngọc Trân cũng bị vạ lây nữa. Lúc này thì tôi mới biết anh chàng lái xe taxi kia cũng là em vợ sau của ba tôi, anh ta chở chúng tôi ra chỗ hoang vắng này nhằm mục đích l.ấy bàn tay của một trong hai đứa chúng tôi để n.ối tay cho vợ sau của ba tôi.
Ngọc Trân sợ quá khóc nấc lên, tôi cũng rất sợ nhưng vì tôi mà cậu mới bị đẩy vào tình huống nguy hiểm này nên lúc này tôi chỉ biết khom người che chở cho cậu. Tên xăm trổ mở cánh cửa gần vị trí tôi ngồi, nhìn thấy tôi hắn ta cười nói:
“Anh ba, công nhận con Ngọc lớn lên xinh gái quá ha anh ba. Tìm được bác sĩ nhận làm vụ này anh em mình th.ịt nó ăn mừng trước nha anh ba.”
Lời nói trần trụi của anh em nhà này khiến tôi vô cùng ghê rợn, tôi nhìn hai người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào tôi nuốt nước miếng nói:
“Các anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải Ngọc.”
Tôi vừa dứt lời thì hai tên đó cùng cười phá lên như hai tên điên, một lúc sau tên xăm trổ nói:
“Nói cho mày biết, mày có giả điên giả khùng thì hôm nay mày cũng không thoát được đâu, cả bạn của mày nữa.”
“Các anh mà đụng đến chúng tôi chúng tôi sẽ báo công an đó.”
Tôi vừa dứt lời thì tên xăm trổ cười lớn một chàng nữa đồng thời anh ta vươn tay vừa vuốt ve má của tôi vừa nói:
“Mày gọi đi, gọi to lên.”
Bàn tay chai sạn của hắn ta lướt trên má của tôi khiến tôi phát buồn nôn, tôi hất mạnh tay của hắn ra:
“Cút đi, đừng có đụng vào người tôi.”
“Em làm quen cảm giác với tay của anh đi, anh đảm bảo chỉ một lúc thôi em sẽ cảm thấy rất kích thích.”
Bị tôi hất tay ra hắn lại chạm tay vào ngực của tôi bóp mạnh một cái buông lời khiếm nhã:
“Cha mẹ ơi hàng khủng quá, mà mày sài hàng thật hay hàng nhái vậy?”
Trước lời nói khiếm nhã của tên xăm trổ, tôi nâng tay tát mạnh vào mặt hắn một cái khiến mặt của hắn ngay lập tức in dấu năm ngón tay của tôi. Lúc tôi nâng tay lên tát cái thứ hai thì bị hắn bắt được, hắn trợn ngược mắt lên nhìn tôi nghiến răng nghiến lợi nói:
“Mày dám đ.ánh tao phải không? Được, tao sẽ cho mày thấy cái giá mày dám đánh tao là thế nào?”
Dứt lời hắn lôi mạnh tôi xuống khỏi xe, nhìn thấy Ngọc Trân lấy điện thoại ra bấm gọi hắn giật mạnh chiếc điện thoại ném ra sông gần đó. Tôi thấy vậy vội giấu chiếc điện thoại tôi đang cầm trên tay ra sau nhưng hắn nhanh hơn tôi một bước giật luôn điện thoại của tôi ném nốt xuống sông. Bị mất hết phương thức cầu cứu bên ngoài tôi nổi điên cúi xuống cắn vào bàn tay của hắn đang nắm tay tôi khiến hắn ta đau quá phải buông tôi ra:
“Con điếm này, giờ này mà giờ này mày còn phản kháng phải không?”
Tôi lập tức chạy ra ngoài đường thoát thân, Ngọc Trân cũng xuống xe chạy theo tôi nhưng chúng tôi vừa chạy được vài bước đã bị anh em nhà hắn tóm lại. Hắn vác chúng tôi vào đi vào bên trong nhà, cả tôi và Ngọc Trân sợ quá la hét to để cầu cứu thì thằng xăm trổ nói:
“Anh còn giữ khẩu súng hôm trước không lấy ra cho mỗi đứa một phát vào miệng cho chúng hết đường la đi.”
“Còn nhưng để xem chúng nó có biết thân biết phận hợp tác với anh em mình ngậm miệng lại hay không đã.”
Không biết anh em nhà chúng có nói thật hay chỉ hù dọa nhưng tôi và Ngọc Trân không ai bảo ai lập tức câm lặng. Chúng tôi bị chúng vác vào một căn phòng bên sông.
Ném tôi nằm xuống giường tên xăm trổ vừa cởi áo vừa nhìn tôi nói:
“Mày đẹp như vậy chắc mấy năm nay mày lên thành phố làm nghề mua vui cho đàn ông đúng không.”
“Đừng, tôi không làm nghề bẩn thỉu đó. Tôi không muốn, anh đừng lại gần tôi. Xin anh đừng lại gần tôi.”
Nhìn thấy nửa người trên của tên này xăm trổ kín mít tôi run rẩy lui vào góc giường. Nhìn hắn vừa cởi quần vừa lao vào tôi như con hổ vồ mồi, còn tôi lúc này sợ tới mức thu mình lại như con ốc. Giây phút hắn chạm vào người tôi thì tên lái xe taxi cũng ném Ngọc Trân xuống bên cạnh tôi rồi cao giọng với hắn:
“Đi kiếm bác sĩ trước đã, chậm trễ thời gian không nối được tay mày sẽ là người nuôi chị hai cả đời đó.”
Tên xăm trổ lập tức rời khỏi người tôi hằn học:
“Mẹ kiếp, đang nổi hứng.”
“Nó đẹp như vậy thì thằng đéo nào nhìn chẳng nổi hứng, chẳng muốn thịt nó ngay nhưng trước mắt phải nhịn không là hỏng việc. Mày không nghe người đời có câu “dục tốc bất đạt” à?”
Sau khi tên xăm trổ đi khỏi, tên lái xe taxi ném cho tôi và Ngọc Trân chai nước và bì bánh ngọt rồi khoá trái cửa phòng lại. Ngọc Trân leo lên giường ôm lấy tôi khóc thút thít:
“Cậu có sao không?”
Tôi bất lực nhìn Ngọc Trân lắc đầu:
“Xin lỗi vì đã đẩy cậu vào tình huống nguy hiểm này.”
“Là tớ tình nguyện, cậu đừng nói vậy.”
Trước khi lên đường đi tìm ba và chị gái tôi mang một hy vọng lớn ba và chị sẽ giúp mẹ thoát khỏi tù tội, không ngờ chuyến đi này không những đưa tôi vào con đường ch.ết mà còn khiến cả Ngọc Trân bị vạ lây. Tôi bóc một cái bánh đưa cho cậu:
“Chúng ta ăn lót dạ trước đã rồi tính tiếp.”
Hai đứa chúng tôi ngồi nhai bánh mà nước mắt cứ thế ứa ra, tôi cảm nhận được vị mặn chát, cũng không biết là mùi vị của bánh hay là mùi vị của nước mắt.
Vừa ăn bánh tôi vừa nghiên cứu căn phòng chúng tôi đang ở để tìm kế thoát thân. Căn phòng này nằm sát bờ sông được xây dựng rất kiên cố, tay không như chúng tôi không thể phá cửa sổ được hàn khung sắt chắc chắn như vậy được. Lối ra duy nhất là cánh cửa chính đã bị khóa trái từ bên ngoài, tôi với Ngọc Trân luồn tay qua song cửa cổ bằng sắt vẫy tay cầu cứu những người chạy thuyền bè trên sông, thế nhưng chẳng một ai nhìn thấy chúng tôi cả. Ngọc Trân sốt ruột định la lên cầu cứu liền bị tôi bịt chặt miệng của cậu lại:
“Anh em nhà chúng nghe được sẽ g.iết luôn chúng ta đó.”
“Thế bây giờ chúng ta ở đây chờ ch.ết à?”
“Tớ sẽ tìm cách dụ dỗ thằng anh rồi cậu tìm kế thoát thân trước khi thằng em quay lại nhé.”
“Còn cậu thì sao?”
“Cậu thoát được thì tìm người cứu tớ.”
Trước khi thực hiện mỹ nhân kế với tên lái xe taxi tôi vào phòng vệ sinh thì phát hiện trong phòng có lỗ thông gió khá lớn, người tôi và Ngọc Trân có thể chui lọt. Tôi gọi Ngọc Trân vào nhà vệ sinh chỉ vào lỗ thông gió nói với cậu:
“Chúng ta tìm cách gỡ cái quạt thông gió kia xuống rồi chui ra ngoài qua lỗ đó.”
“Lỗ đó bé như vậy cậu với tớ chui có lọt không?”
“Đó là cánh cửa duy nhất để thoát khỏi nơi đây vì vậy chúng ta phải cố tìm cách.”
Không có đồ để đứng lên tôi và Ngọc Trân thay nhau ngồi lên vai của đối phương để tháo quạt thông gió. Cả hai đứa từ sáng đến giờ mỗi đứa chỉ được ăn một cái bánh ngọt, vừa đói tinh thần vừa hoảng loạn nên hai đứa loay hoay mãi. Khi Ngọc Trân vừa tháo được chiếc quạt xuống thì nghe tiếng mở cửa bên ngoài, tôi vừa đẩy mạnh người Ngọc Trân qua lỗ thông gió vừa nói với cậu:
“Ra được bên ngoài cậu đừng đợi tớ mà bơi theo dòng nước tìm các thuyền bè nhờ họ giúp đỡ nhé. Tớ ra được sẽ mượn điện thoại gọi về cho anh Trung, cậu cũng vậy nhé.”
Ngọc Trân chui được nửa người thì nghe tên lái taxi quát lớn:
“Hai đứa biến đâu cả rồi?”
Tôi dùng hết sức lực mình có đẩy Ngọc Trân ra ngoài vừa đáp lại tên lái xe:
“Chúng tôi đi vệ sinh.”
“Nhanh ra ăn tối đi.”
Tôi cứ tưởng hắn ta để đồ ăn lên giường cho chúng tôi rồi hắn đi ra khỏi phòng ngay không ngờ tôi vừa đẩy Ngọc Trân ra ngoài xong, tới lượt tôi vừa rướn người bám lên ô thông gió thì nghe tiếng đạp cửa nhà vệ sinh rất mạnh kèm lời nói tức giận:
“Con mẹ chúng mày, chúng mày dám chạy trốn à?”
Dứt lời hắn nắm lấy chân tôi kéo mạnh xuống khiến tôi trượt tay ngã xuống sàn nhà vệ sinh đau tới mức không thể nhúc nhích. Tên lái xe nhìn tôi nói:
“Con bạn của mày đâu rồi?”
Tên xăm trổ về tớ nhà nghe tiếng quát lớn thì chạy vào, thấy tôi vẫn nằm trên sàn nhà vệ sinh với vẻ mặt đau đớn hắn hỏi:
“Con bạn nó trốn thoát rồi à?”
“Trốn mẹ nó rồi.”
“Để em chạy đi kiếm.”
“Dẹp đi, thuyền bè qua lại nhiều, chắc chắn có người cứu nó rồi, chúng ta phải rời khỏi đây gấp không con kia báo công an thì chết cả nút. Đen đéo chịu được.”
Hai anh em nhà hắn lập tức trói hai tay tôi ra sau lưng, nhét rẻ đầy miệng để tôi không thể la hét được sau đó bọn chúng ném tôi nằm lên băng ghế sau rồi chở tôi đi khỏi căn nhà này. Trên đường đi tôi nghe tên lái xe hỏi:
“Các bác sĩ nói thế nào?”
“Họ nói vụ này rất lằng nhằng, nào là phải được sự đồng ý hiến tạng của chủ nhân của nó, nào phải thực hiện hiến t.ạng ở cơ sở y tế có thẩm quyền. Nói tóm lại con Ngọc đang còn trẻ khỏe mà chúng ta nói nó hi.ến tay cho chị hai thì không ai tin đâu, chúng ta khó mà lách luật để làm vụ này được. Nếu quyết tâm làm phải kiếm bác sĩ ngoài làm chui, mà bây giờ chúng ta đào đâu ra t.iền mà thuê bác sĩ?”
“Để tới chỗ chị Hai hỏi bả bán bớt một căn nhà của chị ấy lấy tiền thuê bác sĩ Thành phố Hồ Chí Minh phẫu thuật cho chị ấy xem chị ấy chịu không?”
Tên lái xe taxi chở chúng tôi tới bệnh viện, tới nơi hắn ta đậu xe bên ngoài cổng rồi nói với tên Xăm trổ:
“Mày ở đây canh gác con Ngọc cho cẩn thận, để tao lên nói chuyện với chị hai rồi xuống liền.”
Tên xăm trổ rướn người ra băng ghế sau lấy tay vỗ mạnh vào mặt tôi mấy cái, thấy tôi vẫn nhắm nghiền mắt như đang ngủ hắn nói:
“Nó sợ quá xỉu luôn rồi, anh lên gặp chị hai đi. Em đi kiếm cái gì ăn đã, trưa giờ em chưa ăn gì đói quá.”
“Mày qua kia kiếm đại cái gì rồi lên xe ngồi ăn trông nó.”
“Anh ăn luôn không?”
“Có, mua cả cho con Ngọc luôn, lát nó tỉnh dậy cho nó nhai cầm hơi.”
Nghe tiếng mở cửa xe rồi đóng đóng cửa lại hai lần tôi nghĩ hai anh em hắn đã đi ra ngoài. Chờ một lúc sau tôi ngồi dậy, thấy tên xăm trổ đang đi qua bên đường hai chiều khá xa chỗ chiếc xe đậu tìm mua đồ ăn tôi tìm lối thoát thân. Vì hai tay bị trói chặt, tôi phải lấy hết sức thúc mạnh người vào cửa xe nhưng dù cho tôi dùng hết sức lực thì cửa xe vẫn không hề nhúc nhích. Thời điểm tưởng chừng như tôi đã đầu hàng số phận thì trong đầu tôi chợt nghĩ tới mở cửa bằng chân. May mắn cửa xe không bị khóa, mở được cửa tôi lập tức xuống xe rồi lấy tốc độ nhanh nhất để chạy ra đường tìm kiếm sự trợ giúp. Miệng bị nhét rẻ, hai tay bị trói chặt ra sau rất khó để chạy nhanh, thêm việc tinh thần tôi lúc này đang rất hoảng loạn tôi đã lao ra đường chặn đầu một chiếc xe hơi đang lưu thông trên đường lại. Chiếc xe thắng gấp, một anh thanh niên trẻ tuổi ngồi ở ghế lái nhìn thấy tình trạng của tôi lập tức xuống xe, anh ta vừa lấy giẻ nhét trong miệng tôi ra tôi liền nói:
“Làm ơn hãy cứu tôi.”
Nam thanh niên nhìn tôi, ánh mắt anh ta thể hiện rõ sự ngạc nhiên và thương cảm. Anh ta muốn hỏi tôi gì đó nhưng giường như anh ta ý thức được việc tôi đang gặp nguy hiểm thế nào nên anh ta mở cửa cho tôi ngồi vào băng ghế sau rồi lập tức lái xe rời đi.
Tôi sợ anh em nhà kia nhìn thấy tôi nằm rạp xuống sau đó nói với nam thanh niên:
“Anh có thể giúp tôi lái xe xa chỗ này một chút rồi cho tôi xuống xe không?”
“Cô, cô bị b.ắt c.óc à?”
“Vâng.”
Danh Sách Chương: