Sau khi đi vào, sự xa hoa truỵ lạc trong quán bar làm ông cảm thấy không thoải mái, âm nhạc ồn ào cũng rung động đến mức làm ông đau đầu. Nơi này không khác gì so với một quán bar bình thường, chỉ đơn giản là khách hàng vào đây phần lớn đều là người đồng tính, trong sàn nhảy cũng rất khó tìm ra được một cặp đôi khác giới tính. Ông đi vào trước quầy bar, gọi một ly Whiskey mà nhân viên cửa hàng đề cử.
Ông nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vị rượu mạnh thuần hậu hòa tan trong khoang miệng, lại nhanh chóng rơi vào dạ dày, đắng. Phần lớn thời gian, Snape đều không uống rượu, nên bây giờ ông mới uống nửa ly, mặt cũng đã hơi nhiễm lên màu đỏ ửng.
Trong quán bar có rất nhiều người, khắp nơi đều tràn ngập không khí oi bức, sau khi uống rượu, Snape cảm giác thân thể như bị một ngọn lửa ấm áp vây quanh, ông khẽ xoay động nút thắt trên cùng của áo trên, lộ ra nửa cái cổ trắng nõn. Sau khi Snape tiến vào và đứng ở trong đám người đã có vẻ không giống như bọn họ, rốt cuộc trong toàn bộ quán bar này, gần như không tìm được ai tự bao bọc kín mít như ông. Các khách quen thường đi quán bar đồng tính chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể nhìn ra Snape không có kinh nghiệm gì, rất hiếm khi có người giống như ông, mặc áo choàng đen như vậy đi tới quán bar. Sau đó không lâu, có một thanh niên cao lớn lực lưỡng đi đến, hai lỗ tai xỏ đầy khuyên tai, cánh tay mang đầy hình xăm. Hắn cố tình ngồi ở bên cạnh Snape, "Bảo bối sao lại uống một mình như thế, có muốn ta ở cùng cậu không." Hắn ghé vào bên tai Snape, thân mật nói. Có lẽ là cảm thấy có cảm giác mới mẻ, sau khi tự tỏ ra quen thuộc, đến gần một lúc, hắn đã bắt đầu đặt tay trên vai Snape, muốn nhân cơ hội ôm ông đi. "Ngươi làm gì?!" Snape tránh thoát đi, theo bản năng muốn lấy ra đũa phép, đáng tiếc ở thế giới Muggle, phù thủy bị cấm sử dụng phép thuật. Sau khi bị từ chối, người đó tức muốn hộc máu rống to: "Có thể tới chỗ này thì còn không phải là một đám gay sao? Ngươi còn đang giả bộ thanh cao gì!" Nói xong liền bắt đầu đè ông xuống quầy bar, giống con dã thú điên cuồng, muốn cởi nút áo ông. Cho dù Snape rất chuyên nghiệp trong Nghệ thuật Hắc ám, nhưng chỗ này là thế giới Muggle, xét về sức mạnh thì ông tự nhiên không bằng được Muggle, bây giờ ông chỉ có thể bị thanh niên thô bạo kia đè chặt dưới thân, mệt mỏi thở hổn hển. Mới vừa rồi còn uống quá nhiều rượu, nên hiện tại Snape cảm thấy đầu óc mình mơ mơ màng màng, cảm giác choáng váng càng ngày càng nặng, đang dần mất đi ý thức.
Khi tháo đến nút thắt thứ năm, người thanh niên liền cảm thấy có người vỗ vỗ phía sau lưng hắn. "Chuyện gì!?" Hắn không kiên nhẫn nhìn phía sau, vừa ngẩng đầu thì đã thấy một thanh niên mang kính gọng đen, có vẻ cũng tầm tuổi hắn.
"Tên cận thị này ở đâu ra, mau cút!" Sau khi nói xong câu đó, hắn lập tức bị ăn đấm thẳng vào mặt, miệng phun nước bọt.
"Là đàn ông thì đánh với ta xem." Tên "cận thị" trong miệng hắn cắn răng, khiêu khích nhướng mày với hắn, khóe miệng tên đó kéo lên một tia mỉm cười, nhưng sát ý mãnh liệt khó có thể kiềm chế vẫn từ trong ánh mắt tên đó chảy xuôi ra bên ngoài.
"Ta chưa từng thấy ai dám đến tìm chết ở đây." thanh niên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với người vừa ra tay với hắn, tự tin cười vang một tiếng, xoa xoa nắm tay đang định ra tay, nhưng ngay sau đó đã nghe thấy thanh âm xương cánh tay mình đứt gãy, giây tiếp theo hắn đã bị ngã rất mạnh trên mặt đất.
Cánh tay bị bẻ gãy của hắn bị thanh niên mang mắt kính kia dẫm chắc lên, không thể động đậy, "Tên cận thị sao? Con chó điên bẩn thỉu xấu xa hạ lưu này, đến kỳ động dục thì nên bị xích lại, dám dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào người đàn ông của ta, ngươi đã hỏi ta đồng ý chưa?"
Thanh niên lực lưỡng bây giờ đang lăn trên đất cố hết sức giãy giụa, đau đến không kêu ra tiếng, cánh tay nguyên vẹn còn lại đang cố gắng gạt cái giày da đang đạp trên tay hắn, như thể hắn không còn là kẻ kiêu căng ngạo mạn vừa rồi.
Snape đang ở trạng thái nửa hôn mê, loáng thoáng nghe được thanh âm của Harry, "Harry..."
"Tôi ở đây." thanh niên mang mắt kính nghe tiếng gọi, nhanh quay đi đỡ Severus đang lung lay sắp ngã vào trong lòng.
Nhưng người trong lòng lại đẩy cậu ra, mang theo hô hấp mỏng manh, nhẹ giọng nói: "Đừng chạm vào ta."
"Severus, tôi mang ông về nhà."
"Đừng chạm vào, xin ngươi..." Ông đẩy người đang ôm ông ra, bắt đầu thấy rất buồn khổ. Ông đã không khóc khi cho rằng Harry không cần ông, cũng không khóc dù vừa nãy suýt nữa bị chiếm đoạt, nhưng ngược lại đến lúc này, sự tủi nhục đọng lại đã lâu lại nhảy lên trong lòng ông, nước mắt cứ thế tự nhiên tràn mi chảy ra, "Ta muốn, Harry..."
"..." Harry nhận ra ông đã uống say, đến mức ngay cả cậu cũng không nhận ra.
Snape lẳng lặng dựa lưng ngồi ở ven quầy bar, ông hiện tại coi như "Quần áo không chỉnh tề". Cúc áo màu đen của ông đã bị cởi đến chỗ ngực, một mảng da thịt bị chà đạp đến nộn hồng lõa lồ trong không khí. Sợi tóc nguyên bản dừng ở hai má cũng hỗn độn che đậy khuôn mặt, ông nhè nhẹ hít không khí, khóc đến mức đuôi mắt ửng đỏ, mất đi cảm giác cấm dục ban đầu, mất đi khí chất chỉ có thể đứng từ xa nhìn xem mà không thể dâm loạn.
Bộ dáng vừa bị bắt nạt của Severus hiện tại làm Harry đau lòng muốn chết, mỗi một giọt nước mắt rơi xuống đều cào đến tim cậu ngứa ngáy, nhưng càng nhiều chính là dục vọng của cậu, không thể kìm lòng muốn chiếm hữu ông ấy.
"Được rồi, đừng khóc." Harry dịu nhẹ dỗ dành nói, sau đó dùng tay lau sạch nước mắt đọng trên khóe mắt Severus, nâng mặt ông lên làm ông giương mắt nhìn xem chính mình, "Ông nhìn tôi xem, tôi chính là Harry."
Cồn đang làm đầu óc mê muội, Snape không nhìn rõ được, "Harry còn đang vội vàng nói chuyện yêu đương với các cô gái khác, có lẽ bây giờ còn đang hẹn hò, ta lại không phải người nào của cậu ta cả, cậu ta không rảnh rỗi tìm ta đâu." Ông vừa nắm chặt tay áo giống một đứa trẻ ngoan đang vụng về xoa đôi mắt, lại vừa hơi mang chút khóc nức nở tủi thân ấm ức nói, thật giống như là đang kể lại sự thật.
Harry vừa nghe được, lập tức cảm thấy mình còn tệ hại hơn cả kẻ vừa nãy. Chuyện cậu còn trẻ tuổi đã luôn khiến cho Severus rất không có cảm giác an toàn, bây giờ còn muốn cố ý tiếp xúc với các cô gái để làm ông ấy chú ý, đầu óc cậu hỏng rồi nên mới có thể nghĩ đến chuyện dùng loại phương pháp này để thử Severus. Hiệu quả ngược rồi, chờ đến khi người đã dọn đi khỏi nhà thì cậu mới bắt đầu hối hận, cậu như phát điên tìm suốt ba ngày, lúc này tìm được rồi thì người ta lại không thừa nhận có quan hệ gì với cậu hết, nghĩ đến cùng cũng là chính cậu gây ra, cậu thật đáng bị trừng phạt.
Harry cởi áo khoác mình ra, khoác lên trên người ông ấy, không nói một lời, bế ông ấy lên, "Dựa vào trong lòng tôi, ngủ một lúc đi, tôi mang ông về nhà."
Cậu ôm Severus đi qua thanh niên đáng ghét vừa bị cậu đánh đến ngã uỵch xuống đất, còn "Không cẩn thận" đá một phát, cũng không biết là cố ý hay vô tình đá, sau đó như là không có việc gì nghênh ngang rời đi.
Danh Sách Chương: