Beta: Cháp Cháp
Trần Dự không có khẩu vị, nằm trên giường lăn qua lăn lại nghĩ lung tung. Hạ Mạnh Phu lại cầm một ly sữa đi vào.
"Trần thúc, thúc gì cũng chưa ăn, uống một ít sữa bò đi."
Trần Dự không có cách nào đối diện với Hạ Mạnh Phu, ngay cả đầu cũng không thèm nhấc lên mà nhanh chóng tiếp nhận sữa bò ực ực uống một hơi hết sạch, sau đó lại chui vào trong chăn.
Hạ Mạnh Phu theo dõi quá trình y uống sữa, khóe môi nhịn không được nhếch lên.
"Đúng rồi, dì giúp việc trong nhà có việc nên xin nghỉ, sáng nay đã thông báo cho cháu rồi, dì ấy vừa rời đi không lâu."
Hạ Mạnh Phu nhìn lão nam nhân trốn trong chăn nhúc nhích một cái, a, thật đáng yêu.
"Còn có, Trần thúc, người có muốn xin phép nghỉ dài hạn để quan sát tình huống thân thể hay không?"
Trần Dự còn trốn trong chăn, âm thanh nho nhỏ từ trong chăn truyền đến: "Ừm.... Nếu có việc như vậy xảy ra nữa.... Thúc sẽ liên hệ bác sĩ, công ty cháu có việc thì không cần tiếp tục lưu lại đây...."
Hạ Mạnh Phu đã lên kế hoạch giữ lấy lão nam nhân này rất lâu, hiện tại là thời điểm thực thi kế hoạch sao có thể bị y đuổi đi dễ dàng như thế.
"Mẹ cháu đã giao phó thúc cho cháu chăm sóc, Trần thúc người yên tâm nghỉ ngơi đi, còn về việc liên hệ bác sĩ cứ giao cho cháu."
Ngữ khí Hạ Mạnh Phu rất cường ngạnh, Trần Dự không muốn xung đột chính diện cùng hắn, gương mặt đầy vị nam tính của Hạ Mạnh Phu khiến khí thế của Trần Dự bất chợt hạ xuống, không biết sau này phải ở chung cùng thằng nhóc này thế nào nữa.
Bác sĩ Từ là bác sĩ kỳ cựu của bệnh viện tư nhân do Hạ gia thành lập, trước kia lúc Hạ Mạnh Phu đến đây vừa lúc đụng phải, khi đó còn cho là Lê Tỳ mời đến. Dù sao bác sĩ Từ cũng là thánh thủ phụ khoa, bây giờ nghĩ lại nhất định là đến kiểm tra cho Trần Dự. Tuy rằng Hạ Mạnh Phu nói với Trần Dự sẽ liên hệ với bác sĩ Từ nhưng vừa ra khỏi cửa liền quăng ý nghĩ đó ra sau đầu, bác sĩ Từ đến sẽ ảnh hưởng đến chuyện tốt của hắn, nếu như thuốc trong ly sữa vừa rồi phát tác nhanh thì không đến chạng vạng hắn liền có thể thưởng thức tư vị tao lãng của lão nam nhân kia.
Sau khi Trần Dự uống xong ly sữa vẫn tiếp tục vùi mình trong chăn, đầu óc rối bời, nhắm mắt lại tất cả đều là hình ảnh Hạ Mạnh Phu hỏi y vì sao lại nhiều thêm một cái hoa huy*t, càng nghĩ cơ thể càng trở nên khô nóng, hoa hạch được d*m thủy tưới lên đã muốn bị nóng hỏng, quần lót cọ sát lên hoa hạch làm Trần Dự khó chịu càng vùi vào trong chăn nỉ non khóc lên. Y là một nam nhân nhưng tiểu JJ mềm mại trên người chỉ dùng để trang trí, hoa hạch ngứa ngáy làm y nghĩ mình là kỹ nữ dâm đãng. Y hèn hạ như vậy, không chịu nổi mà không ngừng co bóp nhục đạo, muốn có vật gì đó hung hăng tiến vào.
Trần Dự nhớ đến lúc trước Hạ Mạnh Phu có nhắc tới việc nữ nhân tự an ủi, vừa nghĩ đến lòng liền ngứa ngáy khó chịu, thế nhưng y sẽ không làm như vậy. Hỏi Hạ Mạnh Phu? Trần Dự do dự. Bên dưới không ngừng chảy ra d*m thủy, giữa hai chân ẩm ướt trong suốt làm y chán ghét, chỉ cần ngọ ngoạy mạnh một chút là d*m thủy cứ chảy ào ào ra giống như đang đi tiểu vậy. Thật sự Trần Dự không còn cách nào, y chống đỡ cơ thể vừa nóng vừa vô lực đứng lên đi tìm Hạ Mạnh Phu. (Tao đék biết nói gì luôn =])
Hạ Mạnh Phu ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, bên ngoài nhìn vào thì hắn đang rất chuyên chú xem TV nhưng kỳ thực là hắn đang chờ Trần Dự tìm mình. Lão nam nhân khuôn mặt đỏ ửng đứng ở cửa phòng thẹn thùng nhìn về phía hắn, Hạ Mạnh Phu bị y nhìn đến tâm đương ngứa ngáy khó nhịn đến phân thân cũng cứng luôn rồi, nhưng hắn cố gắng kìm chế làm như không phát hiện ra y, chờ đợi y tự đưa mình tới cửa.
Từ cửa vòng đến sô pha nơi Hạ Mạnh Phu ngồi chỉ cách có vài bước nhưng y đi đến đặc biệt gian nan, thở dốc liên tục, giữa hai chân không khống chế được mà rỉ nước, mỗi bước đi đều cọ sát vào âm thần khiến nơi đó chảy ra càng nhiều d*m thủy. Thật vất vả mới đi đến bên cạnh Hạ Mạnh Phu, Trần Dự không có cách nào ngồi xuống ghế. Hạ Mạnh Phu cố ý hỏi y: "Trần thúc người làm sao vậy? Có gì ngồi xuống rồi nói."
"Quần ngủ.... Ướt, không thể ngồi, nếu không sẽ làm bẩn sô pha." Trần Dự luống cuống tay chân đứng đó, hai cánh tay nắm lấy áo ngủ, ủy khuất không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Mạnh Phu. (em nó ngây thơ đến nổi gia đek biết nói gì =.=)
Hạ Mạnh Phu nở nụ cười, vươn tay một cái liền kéo Trần Dự qua để y ngồi trên chân mình: "Vậy thì ngồi ở đây đi, cháu không chê Trần thúc bẩn."
Nói rồi đưa tay lót dưới mông Trần Dự, giống như kiểm tra xem y có phải tè ra quần hay không mà sờ sờ: "Sao lại nhiều nước thế này?"
Trần Dự bị hắn hỏi ủy khuất khóc lên: "Thúc không biết..... Mạnh Phu cháu dạy thúc.... Nữ nhân tự an ủi như thế nào được không...... Bên trong rất ngứa..."
Đồ dâm đãng, rõ ràng đang trắng trợn câu dẫn mình, lão nam nhân này ngốc nghếch còn muốn học nữ nhân tự mình an ủi, nếu vậy mình sẽ dạy y.
"Nữ nhân tự an ủi.... Chậc, thủ đoạn rất nhiều.
Hạ Mạnh Phu nắm tay Trần Dự luồng vào bên trong quần lót của y, bên trong đã ướt đến không rõ hình dạng.
"Đến, đầu tiên là chạm vào âm đế, sau đó hơi hơi dùng sức..."
"A... A! Mạnh Phu...."
Hạ Mạnh Phu nắm tay Trần Dự để bên trên âm đế nho nhỏ nhào nặn, Trần Dự thực tủy biết vị, tự động di chuyển thắt lưng, tăng thêm lực đạo trên ngón tay.
"Mạnh Phu... Còn chưa đủ.... Bên trong không đủ... Vẫn rất ngứa a.... A!"
Cảm giác kích thích âm đế cùng với cảm giác âm đ*o bị ra vào đương nhiên không giống nhau, lão nam nhân này cái gì cũng không biết, vậy thì để mình đến dạy y.
"Còn chưa đủ sao, vậy cháu sẽ dạy thúc thêm một biện pháp nữ nhân tự an ủi khác." Hạ Mạnh Phu cưỡng chế lấy tay Trần Dự ra, lột xuống quần ngủ cùng quần lót của y. Trần Dự còn đang mê mụi bên trong khoái cảm đùa bỡn âm đế, hai mắt ngẩn ngơ, hạ thân trống trơn, y cắn môi, không tự chủ được mà vươn tay muốn tiếp tục xoa nắn âm đế
Hạ Mạnh Phu nhìn bộ dạng dâm đãng của y, không khống chế được mà ôm lấy Trần Dự như ôm một đứa trẻ đi tiểu. Hai chân Trần Dự mở lớn, hoa huy*t thèm khát không ngừng tuông ra d*m thủy. Hạ Mạnh Phu dùng tư thế này mà ôm Trần Dự đến bàn ăn, Trần Dự lần đầu nếm thử tư vị thủ dâm đang dùng lực xoa xoa tiểu âm đế đến đáng thương hề hề mãi đến khi Hạ Mạnh Phu dụ dỗ nói: "Trần thúc ngoan, còn có cái càng thêm sung sướng, trước tiên thúc lấy tay ra." Lúc này y mới lưu luyến buông tay ra.
Hạ thân Trần Dự trĩu xuống bất an giật giật, tư thế trẻ con đi tiểu này làm y ngượng ngùng không thôi. Hạ Mạnh Phu nâng mông Trần Dự, tách hai chân y rộng ra để trên mép bàn, tiểu âm hạch đáng thương mới vừa trốn khỏi tay Trần Dự hiện tại lại vừa vặn chống đỡ nơi góc bàn.
Đột nhiên cảm giác đau nhói xen lẫn từng vòng vui sướng truyền khắp toàn thân Trần Dự: "A... Ân.... Xuống dưới một chút..." Hạ Mạnh Phu nâng Trần Dự lên xuống mà làm, lão nam nhân bị tình dục khống chế hai tay đỡ lấy mép bàn tự mình động, góc bàn cọ vào âm đế xẹt qua tiểu âm thần đi đến lớp thịt mỏng bao quanh hoa huy*t, cơ thịt bên trong ngứa đến không ngừng co bóp. Trần Dự chỉ muốn nhanh chóng loại bỏ tật xấu dâm đãng này mà chặn lại góc bàn hướng bên trong thịt động tàn nhẫn hút vào. Góc bàn dính d*m thủy ẩm ướt nhìn không ra hình dạng.
"Mạnh Phu.... Nữ nhân tự an ủi thật sung sướng... A a a...!"
Phân thân nho nhỏ của Trần Dự vì sung sướng mà cứng lên, rỉ ra tinh dịch. Khoái cảm bắn tinh quá ngắn ngủi, hoa huy*t bị góc bàn ma sát vừa đau vừa sướng, hận không thể đem góc bàn tiến vào bên trong nhục đạo.