Lúc này Lưu Chính Dương chỉ muốn nói tốt nhất đừng để tôi gặp anh, không nhất định sẽ đánh anh nhừ tử, cả ba mẹ cũng không nhận ra anh.
Đơn xin việc gửi đi như đá chìm đáy biển, không thấy tăm hơi đâu. Có được một hai cơ hội phỏng vấn cũng thật vất vả, sau khi đối phương hiểu cặn kẽ tình trạng của cậu liền lập tức từ chối. Với lại, Chính Dương thấy bọn họ hứng thú với cậu và câu chuyện của cậu hơn là hứng thú với năng lực làm việc của cậu.
Nếu nói tất cả chỉ là trùng hợp, không ai ngấm ngầm giở trò ma quỷ sau lưng, Lưu Chính Dương thật không thể tin. Cứ coi như năm nay cậu xui xẻo, nhưng không đến mức tồi tệ thế này, uống nước lã sẽ có hại cho răng (chỉ người xui xẻo, không may mắn).
Tiền tiết kiệm vẫn tiếp tục giảm, công việc vẫn chưa tìm ra. Trong tình thế khó khăn này, Lưu Chính Dương cảm thấy mình sắp phát điên.
Đuổi tận giết tuyệt là tác phong của Thẩm Hồng Viễn từ trước đến nay, khiến đối thủ lâm vào đường cùng. Dùng chiêu này đối phó với Chính Dương quả có chút vô tình mà!
Đúng vậy, Lưu Chính Dương tưởng rằng đó là ngày ngạc nhiên cuối cùng, không ngờ trò vui này lại cứ tiếp diễn.
Lưu Chính Dương không ngờ đối phương lại tuyệt tình vậy, hoặc cậu có nghĩ đến, nhưng trong tiềm thức vẫn không tin Thẩm Hồng Viễn sẽ đối xử với cậu như thế. Sự thật tàn khốc này dĩ nhiên khiến cậu cảm thấy đau lòng. Người ta tình cảm sâu đậm không đổi, người kia nhẫn tâm phản bội nó. Cậu thực sự rất hận Thẩm Hồng Viễn, hận đến nỗi phải thấy hắn chết đói mới hả dạ.
Đáng giận hơn là tại sao đối phương đột nhiên trở mặt trong khi cậu không rõ nguyên nhân, dù muốn giải thích cũng chẳng có cơ hội.
Có lẽ là lỗi của cậu, nhưng đối phương không nói làm sao cậu biết mình sai chỗ nào?
Nói như thế, chắc đây không phải lỗi của cậu đâu!
Và nếu không phải lỗi của Chính Dương, Thẩm Hồng Viễn đối xử với cậu như vậy nhất định sẽ gặp báo ứng.