Thẩm Quân cuối tuần thường ghé đến đây uống cà phê, không ngờ hôm nay vừa vặn gặp được cảnh tượng như này. Nếu là người khác anh nhất định sẽ không can thiệp nhưng nhìn thấy cô gái ngồi đối diện thì anh lại muốn bước ra làm chủ cho cô ấy.
Anh nhàn nhạt nhìn cô: "Không có gì. Tôi thấy từ lúc cô bước vào đây tới giờ chưa uống gì có muốn dùng gì không?"
Lưu Nguyệt nào dám uống ở đây vì món đồ uống ở đây khá mắc, cô lắc đầu: "Tôi không dùng gì đâu. Thẩm tổng vậy anh ở lại đây dùng tự nhiên tôi xin phép đi trước."
Cô định đứng dậy rời khỏi thì nghe thấy ngữ khí lạnh như băng của anh truyền tới: "Ngồi xuống."
Cô nào dám không nghe theo vội trở lại ngồi chỗ cũ, nhìn anh: "Thẩm tổng, còn có chuyện gì sao?"
Thẩm Quân quay sang nhìn vẻ mặt căng thẳng cô: "Cứ uống, tôi mời." Đưa tay kêu nhân viên phục vụ gần đó không cho cô phản ứng: "Cho một ly hồng trà nóng và ly cà phê không đường."
Lưu Nguyệt nhìn nhân viên phục vụ rời đi sau đó nhìn anh: "Thẩm tổng-"
Anh cắt ngang lời cô: "Cô là nhân viên thực tập đúng không? Đã làm quen được công việc chưa?"
Bị anh dời đi sự chú ý cô cũng không để ý việc lúc nãy nữa, cô gật đầu: "Đã làm quen được rồi."
Lúc này nhân viên phục vụ bưng đồ uống lên, anh đưa ly hồng trà sang cho cô còn anh thì cầm ly cà phê lên uống một ngụm, vị đắng của cà phê lan tỏa trong miệng khiến anh tỉnh táo không ít. Anh đặt ly cà phê lên bàn hỏi cô: "Vậy thường ngày cô vào công ty làm những công việc gì?"
Cô nhận lấy ly hồng trà nóng cầm trong tay nghe anh hỏi vậy cũng không biết trả lời làm sao, nghe anh lạnh nhạt nói thêm một câu: "Nói thật."
Lưu Nguyệt ngẩng đầu len lén đưa mắt nhìn gò má anh được ánh nắng chiếu vào, cô nói: "Tôi đi in tài liệu, photo, mua nước, nhận hàng,..."
Thẩm Quân càng nghe chân mày càng nhíu chặt lại, anh lạnh giọng cắt ngang: "Công việc chính của cô lúc đầu xin vào là gì?"
"Là vẽ."
"Vậy cô đang làm những gì?"
Cô im lặng không nói gì, anh nói: "Công ty không cần người chạy vặt cho nên sau này những việc này cô không cần làm. Hôm nay cô có mang theo bản vẽ không?"
"Dạ không." Hôm nay cô đi xem mắt nên những tập bản vẽ đều để ở nhà.
Anh đưa tay đang đeo đồng hồ lên nhìn: "Vậy trưa ngày mai giờ nghỉ trưa cô lên văn phòng tôi một chuyến. Nhớ đem theo bản vẽ. Tôi bây giờ có việc đi trước, cô cứ ngồi từ từ uống. Tôi đã thanh toán rồi nên cô yên tâm."
Lưu Nguyệt nhìn thấy anh đứng dậy rời đi thì nói: "Thẩm tổng đi đường cẩn thận."
Nhìn thấy anh chỉ gật đầu lời cô nói rồi rời khỏi quán cà phê, cô cầm ly hồng trà lên uống từng ngụm nhìn đồng hồ cũng đã tới giờ đi làm nên cũng đứng dậy rời đi.
Ngày hôm sau Lưu Nguyệt vào công ty, cứ nghĩ sẽ bị chạy vặt tiếp không ngờ Lê Mỹ đã giao cho cô bản vẽ kêu cô chỉnh sửa lại. Tiệp Nhã ở bên cạnh cười nói: "Cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh chạy vặt rồi."
Cô không biết chuyện này có liên quan đến vị nào tầng 10 trên kia không nhưng cô lắc đầu không nghĩ tới nó nữa, cô quay sang nhìn cô ấy: "Mau làm việc đi nếu không sẽ bị trưởng phòng la đó."
"Mình biết rồi mà."
Tới giờ nghỉ trưa mọi người ở trong văn phòng đều rời khỏi xuống nhà ăn, cô gái ngồi bên cạnh cô kéo ghế lại gần nói: "Tiệp Nhã, Lưu Nguyệt mau đi ăn cơm thôi."
Cô gái này tên là Khiết Nhiễm cũng là một nhân viên thực tập chung đợt với cô, là một người vui vẻ hoạt bát tính tình rất tốt. Cô lắc đầu: "Cậu và Tiệp Nhã đi ăn trước đi, mình còn có việc khác."
Tiệp Nhã nghe vậy cau mày: "Cậu đừng nói sẽ ở lại làm cho xong cái này rồi mới đi ăn nha. Cậu mau đứng dậy chúng ta cùng đi ăn cơm."
Lưu Nguyệt bất đắc dĩ nhìn cô ấy, sao cô có thể nói là phải lên tầng 10 tìm vị Thẩm tổng cô đành bịa ra một lý do: "Cậu yên tâm đi mình sẽ ăn uống đầy đủ, không bỏ đói bản thân đâu cho nên các cậu đi ăn trước đi."
Thấy cô kiên quyết như vậy Khiết Nhiễm thỏa hiệp đứng dậy kéo Tiệp Nhã đứng bên cạnh: "Được rồi vậy cậu làm gì làm nhớ chú ý thời gian. Mình và Tiệp Nhã xuống trước, cậu nhanh lên rồi xuống sau đó."
"Được, hai cậu ăn ngon miệng."
Đợi hai người bọn họ rời đi cô mới cầm lấy bản vẽ trong túi của mình đứng trong thang máy đi lên tầng 10. Từ thang máy bước ra cô nhìn thấy Lâm Vĩ đi đến gần mình, cô gật đầu chào: "Trợ lý Lâm."
Lâm Vĩ nhìn cô cũng không khá bất ngờ dù gì lúc sáng khi anh nghe Thẩm Quân nói trưa nay cô có lên thì dẫn đường tới văn phòng anh đã khiến anh bị dọa sợ chết khiếp rồi. Anh gật đầu nhìn cô: "Thẩm tổng đang bên trong căn phòng ở giữa, cô Lưu cứ tới đó gõ cửa."
"À được cảm ơn anh trợ lý Lâm."
Lưu Nguyệt đi tới văn phòng mà Lâm Vĩ đã chỉ đứng trước đó gõ cửa, bên trong vang lên giọng nói lạnh lùng của anh: "Vào đi."
Cô mở cửa bước vào rồi đóng cửa lại đi đến trước bàn làm việc của anh: "Thẩm tổng."
Thẩm Quân đang tập trung vào màn hình nghe thấy giọng nói của cô thì quay sang nhìn cô: "Cô tới rồi, có đem bản vẽ theo không?"
"Dạ có." Cô vội đưa bản vẽ của mình ra trước mặt anh.
Anh đưa tay nhận lấy, chỉ ghế sofa đằng kia nói: "Tới đó ngồi đi."
Cô tới đó ngồi xuống anh đứng dậy theo sau cô rồi ngồi xuống đối diện cô. Anh mở bản vẽ của cô ra xem, cô nhìn thấy anh lật từng trang vẽ khiến trong lòng cô khá căng thẳng. Anh nói: "Vẽ rất tốt, những nét vẽ uyển chuyển không quá thô. Cô đã chơi game của công ty chưa?"
Lưu Nguyệt căng thẳng nhìn anh, thật ra mỗi ngày cô không có quá nhiều thời gian game của công ty này cô cũng có chơi nhưng rất ít cũng không có nghiên cứu sâu. Cô nói: "Có chơi nhưng rất ít." càng về sau giọng cô nhỏ dần.
Quả nhiên anh nghe thấy kết quả này tất nhiên là không hài lòng, anh đặt bản vẽ lên bàn tuy tiếng động không lớn nhưng cũng làm cô đang căng thẳng bị giật mình. Anh nhìn cô nói: "Mỗi ngày dành ra thời gian 1 tiếng để chơi game này. Khi nào tan làm thì nhớ tải, gửi id game của cô sang số điện thoại tôi, tôi sẽ dẫn cô."
Lưu Nguyệt vội nói: "Như vậy sẽ làm phiền anh lắm Thẩm tổng."
"Cứ quyết định như thế đi. Nãy giờ tôi cũng chưa ăn gì, cô cùng tôi đi xuống nhà ăn dùng bữa."
Cô nghe vậy thì cảm thấy trong lòng không ổn, nếu mà đi xuống nhà ăn chắc chắn sẽ gặp những đồng nghiệp khác. Lúc đó mà có giải thích không biết họ đã có chịu tin không, cô nói: "Thẩm tổng, tôi thấy không đói lắm hay anh cứ đi ăn trước đi."
Thẩm Quân đứng dậy nhìn cô: "Không được, nếu người khác nhìn vào sẽ nói tôi ngược đãi nhân viên. Mau đi thôi."
Anh không cho cô phản đối hay từ chối đã mở cửa bước ra ngoài, cô vội vàng theo sau. Tới nhà ăn cô càng cúi đầu thấp xuống giảm sự tồn tại của bản thân cứ như là làm như vậy sẽ không ai thấy. Nhưng mà mọi người ở trong nhà ăn khi thấy Thẩm Quân bước vào đều đã đưa mắt nhìn chằm chằm cho nên cô có trốn phía sau cũng sẽ bị nhìn thấy.
Tiệp Nhã cắn đũa quay sang hỏi Khiết Nhiễm đang ngồi bên cạnh: "Người con gái ở sau lưng Thẩm tổng là Lưu Nguyệt đúng không?"
Khiết Nhiễm cũng nhìn chằm chằm: "Hình như là đúng vậy rồi."
Thẩm Quân cất bước đi lên lầu nói với cô đang rụt đầu ở phía sau: "Lên đây."
Lưu Nguyệt nhanh chóng đi theo anh lên lầu, ở tầng dưới là nhà ăn dành cho nhân viên còn ở trên là nhà ăn dành cho các lãnh đạo. Mọi người ở trên nhà ăn thấy anh đều gọi một tiếng "Thẩm tổng" anh cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi cầm khay cơm đi lấy đồ ăn, cô cầm khay đi theo phía sau.
Thẩm Quân lấy đồ ăn xong thì cô cũng đưa khay cho dì bán, nhanh chóng khay cơm của cô được để đầy ắp với những món ăn đa dạng. Anh đưa thẻ sang: "Phần cơm của cô ấy cứ tính cho tôi."
Mọi người nghe vậy nhất thời kinh ngạc, đây là lần đầu họ thấy Thẩm tổng của bọn họ vậy mà lại trả tiền một bữa ăn cho một cô gái. Hai người đi tới bàn còn trống ngồi xuống, anh nhìn cô rồi nói: "Mau ăn đi, ăn nhiều vào một chút tôi thấy cô gầy quá."
Lưu Nguyệt nghe vậy đôi đũa đang cầm chợt khựng lại, hốc mắt đỏ ửng bởi vì trước giờ ngoài Tiệp Nhã và mấy người bạn của cô ra thì chưa ai lại nói với cô câu này. Thẩm Quân đang ăn cảm thấy người ngồi đối diện có gì đó không đúng thì ngẩng đầu sang nhìn: "Làm sao vậy?"
Cô lắc đầu gắp đồ ăn bỏ vào miệng, hàm hồ nói: "Không có sao, Thẩm tổng anh mau ăn đi."
Thẩm Quân tất nhiên không tin nhưng anh cũng không truy hỏi tiếp tục ăn cơm của mình. Anh ăn rất nhanh một lát sau đã ăn xong còn cô thì vẫn ngồi ăn, cô nhìn anh xấu hổ nói: "Tôi ăn khá chậm..."
"Không sao, ăn đi. Thời gian nghỉ trưa vẫn còn."
Cô tiếp tục ngồi ăn còn anh ngồi đối diện không có ý định rời đi, cầm điện thoại lướt lướt gì đó. Lúc cô ăn xong anh cất điện thoại vào túi đứng dậy: "Đi thôi."
Lưu Nguyệt kinh ngạc không nghĩ tới là anh lại đợi cô, cô vội vàng đứng dậy đuổi theo anh. Ở bên trong thang máy, hai người cũng không nói chuyện gì. Tiếng chuông điện thoại reo lên, cô cầm lên nhìn thấy người gọi tới thì bắt máy: "Alo mẹ."
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra mà con làm cho cuộc xem mắt bị hỏng vậy? Con đi xem mắt không biết chưng diện lên sao, con ở Thâm Quyến làm việc nhiều như vậy mà tiền mua đồ còn không có sao. Con có biết cậu ta tự lập nghiệp, tiền bạc cũng dư dả sao lại không nắm bắt."
Lưu Nguyệt len lén đưa mắt nhìn anh đang đứng bên cạnh, tiếng nói của bà không hề nhỏ cô đoán chắc anh cũng nghe thấy khiến cho cô cảm thấy muốn giấu mặt đi. Cô nhẹ giọng nói: "Mẹ, con không thích anh ta với lại tiền của con không phải hàng tháng đều gửi về cho gia đình rồi sao?"
"Ý con nói là mẹ lấy hết tiền của con đúng không?"
Cửa thang máy mở ra cô đoán chắc đã tới tầng 5, cô bước ra ngoài gật đầu với anh rồi đi về phòng làm việc: "Mẹ, con phải vào làm rồi khi nào rảnh nói chuyện với mẹ sau."
Danh Sách Chương: