Trần Dao khóc lóc đi xuống lầu, tôi đi tới trước cửa sổ nhìn xuống, cô ta ngồi trước băng ghế dài trước tòa nhà.
Ma nữ kia vẫn ngồi trên vai cô ta như trước.
Giống như nhận ra tầm mắt của tôi, ma nữ bỗng nhìn về phía bên này.
Làm tôi giật mình hoảng sợ.
Tôi cúi đầu nhìn qua điện thoại di động.
Sắp mười giờ rồi, càng gần tới giờ tý, quỷ lại càng hung dữ, tôi cũng không dám đi ra ngoài.
Phó Yến Chu đã nằm ngủ ở trên ghế sô pha, tôi bật hết đèn ở trong nhà, chịu đựng đến qua nửa đêm thì mơ màng ngủ thiếp.
"Ông nội ơi, sợi dây đỏ này có thể bảo vệ con sao?"
Tôi ngồi bên giường ông nội, tò mò nhìn sợi dây đỏ trong tay, trên sợi dây có ba chuỗi nhỏ, giống như chỉ kéo nhẹ một cái là có thể đứt ngay.
Ông nội nở nụ cười: "Đây là tiền đồng Ngũ Đế, trên đó có khắc trận Tam Dương, lợi hại không?"
"Ông nội, nếu sợi dây này đứt mất thì sao?"
"Sẽ không đứt được."
"Ông nội, nếu con làm mất nó thì sao bây giờ?"
Vẻ mặt ông nội bỗng trở nên nghiêm túc, ông dùng sức nắm chặt cổ tay tôi, khàn giọng: "Nếu như mất thì con hãy đi tìm một người nhà họ Kiều, đây là nhà họ nợ chúng ta."
"13****6666, khụ khụ khụ, con phải nhớ kỹ số điện thoại này. Tinh Nhiễm, học thuộc đi."
Tôi khóc lóc giãy dụa: "Ông nội, ông bóp tay con đau chết luôn."
"Tinh Nhiễm, nhanh học thuộc đi. Đây là số điện thoại của người nhà họ Kiều nợ chúng ta, là họ nợ chúng ta."
Tôi mở choàng mắt, th ở dốc từng hồi.
Một đợi gió lạnh thấu xương phả tới, tôi quay đầu nhìn lại, cửa sổ trong phòng khách mở toang, phía sau như có một bóng người đứng đó. Tôi thoáng giật mình, nhất thời tỉnh hẳn.
Rõ ràng lúc nãy tôi đã đóng chặt cửa sổ rồi.
6.
Dưới rèm cửa sổ, có một vũng nước đọng, ánh đèn nhạt chiếu qua tạo ánh phản quang, lòng tôi hoảng hốt, không dám đi tới nhìn.
Số điện thoại vừa rồi trong giấc mơ bỗng rõ ràng hơn bao giờ hết, tôi vội vàng bấm dãy số trong trí nhớ.
"Alo..."
Ở đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói mơ mơ màng màng, nghe như một cô gái trẻ tuổi.
Tôi ngây ngẩn cả người.
Mặc dù ký ức ngày bé rất mơ hồ, nhưng tôi vẫn nhớ kỹ.
Hôm đó, có một ông cụ rất lạ đến thôn tôi, ông ấy còn già hơn ông nội của tôi nữa, mái tóc hoa râm, ông nội gọi ông ấy là Kiều môn chủ.
Là do tôi nhớ nhầm số sao. Đã nhiều năm như vậy, hay là ông ấy đổi số điện thoại rồi?
"Có gì thì nói nhanh." Cô gái bên kia cáu kỉnh hét.
Tôi giật mình, dò hỏi: "Tôi muốn tìm một ông cụ họ Kiều."
"Ồ, là cô sao, cháu gái nhà họ Đặng hả? Tôi là Kiều Mặc Vũ, sư phụ đưa số điện thoại này cho tôi rồi, có chuyện gì sao?"
Cháu gái? Giọng nói của đối phương rõ ràng còn nhỏ hơn tôi kia mà.
Đúng lúc này, cửa sổ bị gió thổi bỗng đánh rầm vào khung cửa, vang lên một tiếng "ầm".
Tôi hét lên một tiếng.
Lúc này, tôi mới phát hiện ra, rèm cửa sổ nhỏ nước.
Không biết từ lúc nào đã tràn cả tới sô pha bên này.
"Đăng Tinh Nhiễm, sao vậy?"
"Tôi... hình như nhà tôi có quỷ, tôi phải làm sao đây?"
Tôi há miệng, run rẩy kể lại mọi chuyện ngày hôm nay.
"Hả, chỉ chút chuyện vậy thôi mà, không sao, cô nghe tôi, bây giờ cô đi tới, đóng cửa lại."
Giọng nói bên kia vô cùng bình tĩnh, tôi bị cô ấy cảm hóa, trong lòng cũng có mấy phần tin tưởng vào nhà họ Kiều, cô ấy nói không sao thì có lẽ là không có chuyện gì.
Đúng vậy, có lẽ là do tôi cả nghĩ quá thôi.
Hình như ngoài trời đang mưa, cửa sổ bị gió thổi tung cũng phải.
Là tôi đang tự hù dọa mình.
Tôi lấy dũng khí đi tới bên cửa sổ, say đó đưa tay đột ngột kéo màn cửa sổ ra.
Nữ quỷ đó đứng sau rèm cửa sổ.
Cả người ướt nhẹp, đôi mắt đen nhánh ác độc nhìn chằm chằm tôi.
Lúc thấy tôi, cô ta bỗng mở miệng, hàm răng của cô ta đen kịp, lưỡi như lưỡi rắn, đầu lưỡi phân nhánh.
Đầu lưỡi nọ lướt qua gương mặt tôi, ướt át lạnh căm, tôi sợ đến choáng váng, cứng đờ tại chỗ.
"Đặng Tinh Nhiễm, nhìn thấy nữ quỷ đó chưa?"
Một giọng nữ vang dội vọng ra qua loa điện thoại.
" Cô vả nó hai phát cho tôi, mẹ nó chứ, nửa đêm còn ồn ào không cho tôi ngủ."
Tôi:...
Ma nữ:....