Ngày hôm sau, ai đó đã chụp ảnh của Dương Khiết và đăng lên nhóm của trường.
"Đây là Dương Khiết sao? Hình như Trương Tiểu Ninh đỡ cậu ấy vào bệnh viện."
"Ghê tởm thật đấy, sao lại sưng vù thành như vậy? Béo kinh quá!"
"Gớm ch.ết đi được, chọc 1 cái là phọt ra mỡ luôn ấy."
Dương Khiết nhìn rất ghê tởm, không phải là mập, mà cả người sưng vù và làn da nhờn nhợt, trên cơ thể toàn mỡ là mỡ.
Giống như một cục thịt mỡ biết đi.
Ba ngày tiếp theo, Dương Khiết không trở lại trường học nữa. Trình Lộ vẫn lặng lẽ đến lớp, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Vào ngày thứ tư, Tiểu Ninh lén đến tìm tôi và bảo tôi đến một chỗ.
Tôi hỏi là đi chỗ nào.
Tiểu Ninh bối rối: "Dương Khiết thuê một căn nhà, bây giờ cậu ấy trốn trong nhà không dám ra ngoài, chúng ta đến gặp cậu ấy đi."
Tôi nhướng mày, Dương Khiết bị thiểu năng hay sao mà còn chưa về nhà nhỉ? Ít nhất là bị bệnh thì còn có bố mẹ chăm sóc cho.
Tôi đi theo Tiểu Ninh đến căn nhà thuê đó. Khi chúng tôi đến cửa, Tiểu Ninh vội vàng chạy đi và để tôi vào đó một mình.
Tôi đẩy cửa bước vào, trên sàn nhà có một khối thịt lớn, vừa gớm ghiếc vừa sưng vù, được bao phủ bởi thứ chất lỏng nhờn nhợt sẫm màu.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng tôi vẫn bị dọa cho hoảng sợ.
"Triệu Dịch... mày… mày không phải con người..." Khối thịt ghê tởm kia đang giơ ngón tay lên mà ch.ửi tôi.
Tôi lùi lại vài bước và bịt mũi mình lại.
"Giờ tao không dám ra ngoài nữa... Nếu mày không giúp tao giảm cân, tao sẽ gọi cảnh sát... gọi cảnh sát!" Dương Khiết đe dọa tôi, ngay cả trong đồng tử cũng như sắp phọt ra toàn là mỡ.
"Liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ là bịa ra một lời nói dối để gạt cậu, để cậu không đ.ánh tôi nữa thôi. Một chuyện hoang đường thế này, cậu nghĩ có ai tin?" Tôi bình tĩnh trả lời lại.
"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Tao báo cảnh sát!" Dương Khiết lăn đi tìm điện thoại.
Nhưng tay cô ta nhờn nhợt trơn tuột, cầm điện thoại không nổi, toàn thân run rẩy, ngày càng sưng to và phù nề kinh tởm hơn.
Tôi nhìn thấy mà muốn nôn luôn tại chỗ.
Trước đây tôi chỉ nghe đến chuyện này thôi, nhưng đây cũng là lần đầu tiên được tận mắt nhìn.
Tôi tiếp tục bước ra sau, Dương Khiết vẫn đang cố gắng gọi cảnh sát, nhưng đột nhiên cô ta hét lên, cơ thể cũng bành trướng dữ dội.
Tôi sợ quá chạy ra đóng cửa lại, tim đập thình thịch như trống dồn.
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi nghe thấy âm thanh giống như một quả bóng bay bị nổ, và sau đó thì không còn gì xảy ra nữa.
Tôi thận trọng mở cửa ra, bên trong là căn phòng trống rỗng.
Thậm chí chất nhầy trên mặt đất cũng biến mất rồi.
Dương Khiết cứ như vậy mà tan biến vào không trung.
13.
Tôi nổi da gà khắp người, quay người vội vàng bỏ chạy.
Dương Khiết đã đi đâu?
Chắc cô ta "nổ tung" rồi, vì quá mập nên mới nổ tung?
Hay là vong hồn đó đã nuốt cả người cô ta?
Nếu cô ta tiếp tục đặt bát cơm thì sẽ gầy đi dần dần, và cuối cùng tất cả thịt và xương sẽ bị hút sạch, không còn lại chút gì.
Còn nếu không đặt bát cơm thì phải chịu hậu quả, thân hình sẽ béo lên từng ngày, cuối cùng là bị nổ tung, đến cả cơ thể cũng bị hút mất.
Tôi chạy được một lúc thì gặp được Tiểu Ninh.
"Triệu Dịch, cậu có nhìn thấy Dương Khiết không? Đáng sợ quá, hôm qua cậu ấy đâu có béo như vậy."
Tôi bình tĩnh lại, siết chặt đôi bàn tay run rẩy của mình và nói từng chữ.
"Dương Khiết nào? Căn nhà đó không có ai cả, cậu đùa tôi à?"
"Không có ai cả? Không thể nào, Dương Khiết vẫn còn ở bên trong!" Tiểu Ninh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tôi định kéo cậu ta đi "Không tin thì cậu đến mà xem."
Tiểu Ninh sợ hãi không dám đi. Tôi cũng rất sợ, nhưng tôi phải quay lại để chứng minh rằng là căn phòng kia không có ai hết.
Chúng tôi kéo nhau quay trở lại.
Căn nhà đó không có bất kỳ động tĩnh gì, bên trong trống rỗng và không có mùi gì cả.
Tiểu Ninh bối rối tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Dương Khiết.
"Dương Khiết đâu? Tại sao lừa tôi đến đây? Các cậu định bắt n.ạt tôi à?" Tôi hỏi Tiểu Ninh.
"Thực sự ở đây mà... cậu ấy đã đi đâu rồi?" Tiểu Ninh lại chạy ra ngoài tìm, nhưng hoàn toàn vô ích.
Cuối cùng, Tiểu Ninh bỏ cuộc và gọi cảnh sát cùng tôi.
14.
Tiểu Ninh và tôi đã bị thẩm vấn nhưng không tìm được gì. Dương Khiết được xem là "mất tích", không ai biết là cô ta đã trốn đi đâu, thông báo tìm người được dán ở khắp nơi.
Một tháng sau đó, sự việc này gần như đã bị lãng quên.
Tiểu Ninh bỏ học, những người khác cũng không biết Dương Khiết đã trở thành một núi thịt ghê tởm khổng lồ trước khi cô ta biến mất.
Trình Lộ không biết chuyện gì đã xảy ra, cậu ta cũng hoàn toàn không quan tâm đ ến Dương Khiết.
Trình Lộ bắt đầu theo đuổi tôi một cách điên cuồng.
Cậu ta không thật sự thích tôi, cậu ta chỉ thích những cô gái lo li thân hình nhỏ bé.
Tôi rất khó chịu nên tìm một cơ hội nói chuyện riêng với Trình Lộ, cuối cùng Trình Lộ đã đưa tôi lên xe của cậu ta.
"Xe thể thao của tôi thế nào? Tôi chở cậu đi một vòng, chúng ta từ từ nói chuyện." Trình Lộ vỗ vỗ vào vô lăng.
Những cô gái bình thường có lẽ sẽ thích, nhưng tôi biết Trình Lộ là người như thế nào. Cậu ta trêu đùa tình cảm của Dương Khiết nên cũng không phải loại tốt lành gì.
Tôi chỉ muốn nói rõ với Trình Lộ là không muốn có quan hệ gì với cậu ta, sau này cũng đừng làm phiền tôi nữa.
Trình Lộ mỉm cười rồi đưa tôi đến biệt thự nhà cậu ta, sau đó nhờ bảo mẫu nấu một bữa ăn thịnh soạn.
Tôi hơi bất an và chộp lấy điện thoại để có thể kịp thời gọi cảnh sát.
Trình Lộ gắp cho tôi một ít đồ ăn: “Dạo này hình như cậu tăng cân một chút, không còn nhỏ nhắn như trước nữa.”
Tôi đã tăng 2kg rồi.
Không bị Dương Khiết b.ắt nạt, ngày nào tôi cũng ăn ngon ngủ kỹ nên bắt đầu tăng cân.
“Gầy quá thì cũng không tốt.” Tôi sốt ruột trả lời.
Trình Lộ cười: "Tôi thích gầy. Nếu cậu giảm xuống 40kg là hoàn hảo. Tôi có cách để cậu gầy hơn."
“Hả?” Tôi cau mày.
“Tôi đã mang bát ăn cơm của cậu đến nghĩa trang, phủ lá liễu lên trên, nghe nói là càng ăn càng gầy.” Trình Lộ cười cười.
Tôi giật mình: "Cậu nói cái gì? Ai nói cho cậu biết?"
"Dương Khiết nói là muốn vì tôi mà giảm xuống 40kg, nhưng sau đó cô ta lại tăng cân và biến mất." Trình Lộ tỏ vẻ không vui.
Toàn thân tôi run lên, răng va lập cập vào nhau: “Cậu đặt bát của tôi ở trên mộ rồi sao?”
"Ừ, ngày mai xem có hiệu quả hay không. Tôi rất muốn thấy cậu giảm xuống 40kg, khi ôm trong lòng nhất định là rất thoải mái." Trình Lộ bắt đầu chờ mong.
Tôi gần như đập thẳng cái bát vào mặt cậu ta.
Nhưng tôi vẫn trấn tĩnh và nói đùa: "Chuyện này mà cậu cũng tin à? Thực ra tôi lừa Dương Khiết đó, phương pháp ấy không có hiệu quả gì đâu. Nếu tự nghĩ mình gầy thì sẽ nhanh chóng gầy thôi".
“Thật sao?” Trình Lộ nói cười vui vẻ.
15.
Sau khi ăn xong, tôi chủ động rửa bát và bảo cậu ta ra phòng khách ngồi.
Trình Lộ cũng không khách sáo, chỉ yên lặng ngồi đợi tôi rửa bát.
Trong lúc rửa, tôi làm như lơ đãng mà hỏi cậu ta: "Cậu để bát của tôi ở nghĩa trang nào vậy? Mấy trò mê tín này mà cậu cũng tin".
“Nghĩa trang Long Hoa, ở gần trong cùng ấy, tôi chỉ tò mò muốn xem nó thế nào thôi.” Trình Lộ đáp lại.
Tôi nuốt nước miếng rồi mắng cậu ta là dở hơi làm chuyện nhàm chán.
Cậu ta lại càng cười vui vẻ hơn.
Tôi bí mật bỏ bát của Trình Lộ vào trong balo của mình.
Sau khi rời khỏi biệt thự, tôi vội vàng lao thẳng đến Nghĩa trang Long Hoa, và tìm thấy ngôi mộ ở góc trong cùng, bên trên phủ đầy lá liễu.
Tôi lật lá liễu ra, bên dưới đó chính là bát ăn cơm của tôi.
Tôi thở ra một hơi, tôi lấy bát của Trình Lộ ra và cẩn thận đặt lên trên bát cơm của mình. Rồi tôi để hai bát cơm chồng lên nhau và lạy 3 lạy.
Sau đó, tôi lấy bát cơm của tôi ra và giữ lại bát của Trình Lộ, rồi cắt ngón tay của mình và nhỏ m.áu lên bát của Trình Lộ.
M.áu có thể dẫn đường cho vong hồn, và vong hồn sẽ được dẫn đến bát của Trình Lộ.
Cuối cùng, tôi che lá liễu lại và lạy thêm 3 lần nữa, tôi cầm theo bát cơm của mình trở về trường học.
Sau một đêm mất ngủ, sáng sớm hôm sau tôi bước lên cân. Tôi không gầy đi một cân nào!
Trong giây lát, tôi thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc tôi đã có thể dùng m.áu để chuyển vong hồn thành công!
Cùng lúc đó, Trình Lộ gửi cho tôi một bức ảnh selfie.
"Bảo bối, nhìn anh có đẹp trai hơn không? Hôm nay anh đã giảm được 1kg, mấy hôm nữa sẽ có cơ bụng tám múi ngay thôi." Trình Lộ đã hoàn toàn xem tôi là bạn gái của cậu ta.
Tôi cười đáp lại Trình Lộ.
Chúc mừng nha, bảo bối!
16.
Trình Lộ vẫn còn chưa biết chuyện gì. Vừa về đến trường là cậu ta đã tỏ tình với tôi và nằng nặc kéo tôi ra sân chơi ngắm cảnh.
Tôi lạnh lùng đi theo, Trình Lộ quay đầu cười với tôi: “Bảo bối, em xem anh giảm cân rồi, em định khi nào thì giảm cân đây?”
"Tôi không muốn giảm cân, tôi không muốn hẹn hò với cậu." Tôi lặp lại một lần nữa.
Trình Lộ không tức giận mà còn dỗ dành tôi: "Được rồi, cục cưng, anh biết lúc trước ở cùng Dương Khiết khiến em không vui, nhưng đừng lo lắng, từ nay về sau anh chỉ yêu em thôi!"
“Chỉ cần em giảm xuống 40kg, cả đời này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa!”
Tôi nghĩ thằng cha này bị mất trí rồi.
"Tôi đã nói là không thích cậu, sao cậu lằng nhằng thế nhỉ?" Tôi bực mình đáp lại.
Trình Lộ sững người một lúc rồi cau mày: "Em nghiêm túc?"
"Nghiêm túc."
Trình Lộ nheo mắt, nhún vai và cười tinh nghịch: "Triệu Dịch, em từ chối anh như thế, có phải là cảm thấy bản thân rất ưu tú không?"
Trình Lộ cười một tiếng rồi lấy điện thoại ra.
Tôi nghi ngờ nhìn vào màn hình, cậu ta mở album ảnh và đưa cho tôi xem.
Cả người tôi lập tức như rơi vào hầm băng, bóng đen thời cấp 3 lại hiện về, khiến tôi toàn thân run rẩy.
Bức ảnh đó không đáng sợ, nhưng đó là tôi khi nặng 75kg.
Ở trường trung học, cân nặng của tôi tăng vọt, tôi trở thành nữ sinh mập nhất lớp và bị mọi người chế giễu khinh thường.
Tôi bị gắn với mấy từ như bình xăng, lợn ch.ết, xe tăng,...
Khi đó tôi đã sử dụng bí pháp giảm cân để cung phụng cho vong hồn. Chỉ mất hai tháng, tôi đã giảm từ 75kg xuống còn 45kg.
Nhưng tôi vẫn bị bắt n.ạt, kẻ đó muốn hỏi tôi giảm cân như thế nào. Nếu như tôi không nói, cô ta sẽ gi.ết tôi.
Tôi chỉ có thể nói với cô ta sự thật, cô ta kích động muốn đặt bát cơm của cô ta vào để thay thế tôi, không muốn cho tôi giảm cân nữa.
Tôi đồng ý và thay bát cơm của mình bằng bát cơm của cô ta, dùng m.áu dẫn đường, cuối cùng cô ta đã gầy trơ xương cho đến ch.ết.
Lúc đó tôi mới biết, hóa ra bí pháp này sẽ khiến người ta ch.ết vì gầy trơ xương.
Lúc đó tôi rất sợ hãi, nếu không phải cô ta ép tôi đặt bát cơm của cô ta lên, để cô ta thay thế tôi cung phụng cho vong hồn, vậy thì người ch.ết sẽ là tôi. Vì tôi còn mong mình giảm cân hơn nữa.
Tôi giật mình tỉnh lại, tôi che giấu quá khứ này và mở ra một cuộc sống hoàn toàn mới.
Tôi đã được nhận vào đại học, tôi có một dáng người đẹp, tôi xinh xắn và dễ thương... Tôi đã không phải là một con heo béo ú nữa!
Tôi cũng không còn ám ảnh về việc gầy đi giống như ngày trước.
Nhưng bây giờ, Trình Lộ đã để lộ quá khứ đau khổ đó của tôi. Tôi che đầu và lùi lại hai bước, mồ hôi chảy ra đầm đìa.
Trình Lộ khịt mũi: "Phản ứng lớn như vậy? Xem ra đây thật sự là em, con lợn to béo của trường trung học Văn Hoa, haha."
Trình Lộ trở nên kích động: "Thật ra anh và em là đồng hương, lúc đó em giảm cân thành công nên rất nổi tiếng, nhưng anh vẫn một mực không tin."
“Đừng nói nữa!” Trình Lộ thô bạo vạch trần ra quá khứ đầy khổ đau mà tôi đã cố gắng để che đậy.
Thấy vẻ mặt của tôi, cậu ta càng hào hứng hơn nữa: “Anh còn nhiều ảnh lắm, em xem cái này đi”.
Cậu ta bấm vào một tấm ảnh khác, tôi như bị sét đ.ánh trúng người.
Đó là bộ dạng xấu xí với thân hình béo ú của tôi cuộn tròn trong phòng tắm nữ, xung quanh là những kẻ bắt nạt học đường.
Tôi thậm chí còn bị lột [email protected] cả đồ trên người.
Tôi điên cuồng giật điện thoại của Trình Lộ, nhưng cậu ta chỉ cười rồi tránh đi.
"Triệu Dịch, đừng kích động như vậy, anh có rất nhiều hình ảnh của em, đều rất thú vị, thực ra từ lúc nhập học anh đã chú ý đến em rồi."
Trình Lộ như mèo vờn chuột, "Em bây giờ nhỏ nhắn dễ thương, rất hợp gu thẩm mỹ của anh, anh không ngại quá khứ của em, chỉ cần em hẹn hò với anh, anh sẽ không phát tán những bức ảnh này ra ngoài."
“Câm miệng đi!” Tôi rít lên khổ sở, cảm giác khó chịu khi 70kg bắt đầu quay về, khiến cho tôi hít thở cũng không thông.
"Anh chỉ cho em 1 ngày để suy nghĩ. Ngày mai em phải tỏ tình với anh trong vòng bạn bè, nếu không anh sẽ phát tán hình ảnh ra bên ngoài." Trình Lộ cười toe toét.
Tôi gục đầu xuống đất, hai tay ôm đầu, nước mắt chảy dài trên mặt.
Trình Lộ mỉm cười rồi rời đi.