Ôn Tề Minh hiểu được ý tứ của Bạch phu nhân, lần đầu tiên hắn phản bác lại nàng: “Bạch phu nhân, đúng là địa vị của chúng ta trong lòng Giang tướng không hề giống nhau. Đối xử nghiêm khắc đâu có nghĩa là ghét bỏ, ngài ấy đây là muốn Giang công tử càng trở nên tốt hơn.”
Giang Ninh cười khẩy. Giống như Ôn Tề Minh, đây cũng là lần đầu tiên Giang Ninh thể hiện rõ sự bất mãn ra ngoài mặt, hơn nữa còn trước nhiều người như vậy.
Ôn Tề Minh sửng sốt.
Không biết vì sao nhưng Giang Triết Viễn sau khi thấy nhi tử biểu hiện như thế, ban đầu là hiếm lạ, nửa sau đã nhận ra mình lần này có hơi quá đà.
Ngược lại, Bạch phu nhân vô cùng hài lòng với Giang Ninh, tâm tình trở nên tốt hơn, nàng xoay người rời đi.
Mỗi lần Giang đại tướng quân về là một lần Vĩnh An náo nhiệt, người người đã tập thành thói quen, chẳng còn ai tò mò hôm nay họ lại cãi nhau vì chuyện lông gà vỏ tỏi gì nữa.
Giang Tô ở thao trường luyện tập của phủ Vĩnh An, giương cung ngắm chuẩn hồng tâm, một mũi xuyên thủng bia bắn.
“Đừng bận tâm nữa, ông ấy cũng không phải là cố ý đâu, Tô Tô.” Tích Quân đặt tay lên cung của nàng, ý bảo khuyên nhủ nên ngừng lại, “Nếu tiếp tục bắn cung trong trạng thái này thì muội sẽ làm tổn thương mình đấy.”
“Ha ha, ta không yếu đuối đến thế.” Giang Tô nhìn ánh mắt của Tích Quân, nhưng chẳng giống mọi khi nàng khoan nhượng, lần này Giang Tô bực tức là thật sự.
“Năm A Ninh mới tròn bảy tuổi, phụ thân đã để đệ ấy rèn đao luyện võ. Lớn hơn một tuổi nữa chính là vừa kị mã vừa bắn cung. Phụ thân nói, đệ ấy là thân nam nhi của Giang thị, đã định sẵn phải chết trên chiến trường.”
“Còn ta, phụ thân chỉ cho phép học trong cầm kỳ thi hoạ, làm một tiểu thư đài các tầm thường. Ông ấy nói không cần ta làm gì cả, chỉ mong ta an nhàn.”
“Nực cười.”
“Khi A Ninh đụng tới cầm, đệ ấy bị thước đánh đến nỗi tay chẳng còn lành lặn. Khi ta đụng đến cung tiễn, hai tháng không được bước nửa bước ra khỏi phòng. Ta không hiểu, ban đầu thật sự không hiểu.”
“Sau này lớn dần, ta mới rõ. Người phụ nữ mà phụ thân ta đặt nơi đầu tim vẫn luôn mơ ước một gia đình kiểu mẫu như thế: nam chiến trận, nữ khuê phòng.”
Tích Quân đau lòng, chuyện của Vĩnh An phủ, không ai là không biết. “Vậy muội học cung từ đâu?”
“Nương dạy cho ta. Huynh đừng quên mất, nương ta là nhị công chúa Tây Vực, trước khi gả đến lồng giam này, người có bao nhiêu bản lĩnh.” Giang Tô buồn cung xuống cũng là lúc hồng tâm đã bị mũi tên che kín hoàn toàn.
Giang Ninh cũng chẳng còn thiết tha gì với việc vui chơi đằng sau, dùng xong tiệc mừng gia chủ trở về, hắn lên ngựa, một đường thẳng đến bờ biển. Cởi giày đi chân trần trên cát trắng ẩm, hắn muốn cảm nhận từng cơn sóng lạnh lẽo vỗ vào bờ. Giang Ninh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, hắn muốn lấp đầy thân mình bằng hơi muối mặn, bằng cơn gió đặc trưng, từ đó quên đi hết chuyện vừa rồi.
Vừa nãy hắn có lỡ cười trào phúng trước mặt mọi người, Ôn Tề Minh cũng thấy rồi, liệu người đó sẽ nghĩ gì nhỉ? Bỏ đi, hắn cũng không quản được nhiều đến thế, Giang Ninh biết bản thân sẽ không thể nào chiếm được một chút cảm tình nào từ vị thái tử này cả.
Ngay tại đây, năm hắn chín tuổi, vì đụng vào cầm của a tỷ mà hắn bị thước dày của phụ thân đánh cho nát tay. Đau đớn cùng tủi hờn chẳng biết nói cùng ai, hắn lang thang vô định, cuối cùng đến được bờ biển đẹp đẽ này.
Sau đó một tiếng la thất thanh đã hấp dẫn sự chú ý của hắn: “Này!!!!”
Giang Ninh vừa mới ngoảnh đầu lại, một thân áo lụa thêu chỉ vàng đã nhào lấy túm chặt lấy hắn. Người ấy chỉ cao hơn Giang Ninh nửa cái đầu, cặp mắt đào hoa tuấn mỹ, cả khuôn mặt rực rỡ vô cùng. Tựa như vầng thái dương thu nhỏ, trong khoảnh khắc, Giang Ninh bị chìm đắm vào trong.
Ôn Tề Minh mười một tuổi vội nạt hắn: “Mới tí tuổi sao lại nghĩ quẩn thế hả?? Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được tự vẫn, có nghe không?”
Giang Ninh: “...?”
Thấy mặt Giang Ninh ngơ ngác, Ôn Tề Minh bắt đầu luyên thuyên: “Chắc chắn là bây giờ mới ngộ ra hành động của mình thật ngốc. Chết đau đớn lắm, vậy nên trời có sập cũng phải sống.”
Giang Ninh ghét bỏ: “Ta không có ý định xuống biển, ta không biết bơi.”
“Không biết bơi nên mới chết đó!” Ôn Tề Minh gào lên.
“Phiền phức.” Giang Ninh vùng vẫy thoát khỏi Ôn Tề Minh, chạy về Vĩnh An phủ.
Ôn Tề Minh còn cố chấp gọi với theo: “Ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn nữa nhé!!”
“Tên có bệnh!”
Không lâu sau đó, Giang Ninh gặp lại “tên có bệnh” này, hắn đến cùng Giang Triết Viễn, ông ấy giới thiệu thân phận của Ôn Tề Minh, từng câu từng chữ cứ thế tát thẳng vào mặt Giang Ninh: “Thái tử đương triều.”
Hình như Ôn Tề Minh không có nghe thấy hắn chửi, mong là vậy, liệu có bị ghép vào tội khi quân phạm thượng, xử chém đầu lăn lông lốc?
Tất nhiên Ôn Tề Minh cũng nhận ra Giang Ninh, kể từ đó đều đặn ghé qua phủ Vĩnh An chơi bời. Hắn còn kéo theo mấy người bạn là Lưu Nhiên và Tích Quân tới, bọn họ cứ thế trưởng thành cùng nhau. Thấm thoắt, Giang Ninh bây giờ đã mười bảy, Ôn Tề Minh mười chín.
Sắp tới, con tin của Nhung Quốc sẽ được đưa sang đây như một cam kết hoà bình của nước yếu thế hơn. Dù gì con tin cũng là tam hoàng tử Nhung Quốc, việc của hắn bây giờ là gạt bỏ mọi suy nghĩ rối rắm sang một bên và chú tâm vào sự kiện sắp tới.
Giang Ninh không muốn để Giang Triết Viễn thất vọng về mình. Hắn muốn chứng minh bản thân hữu dụng, có thể gánh vác phủ Vĩnh An thay ông ấy.
Hoặc đơn giản hơn, Giang Ninh muốn mình xứng đáng để được ông ấy công nhận.
Danh Sách Chương: