Ta đối với đời tư người khác thật sự không có hứng thú tìm hiểu, nhưng đối với những cuốn sách ở nơi này thì ngược lại, ta thường vào đây đọc sách đến quên cả thời gian, khi nào mệt mỏi thì lại tựa vào bàn nghỉ ngơi.
Thường thường khi tỉnh lại mới phát hiện Nghiêm Thự đã đem ta ôm về phòng, đợi ta tỉnh lại liền lên giọng giáo huấn, nói ta sao không biết tự chiếu cố đến bản thân, ngủ tại thư phòng như vậy lỡ bị nhiễm lạnh thì phải làm sao, lại hỏi ta có ăn uống đầy đủ không mà lại nhẹ như vậy, khiến hắn không khỏi tự hỏi có phải đang ôm một tiểu hài tử trong tay hay không?
Ta nhìn Nghiêm Thự mỉm cười, nói hắn nguyên lai có phải là một lão già hay không mà cứ lải nhải đủ điều, Nghiêm Thự thẹn quá hóa giận nói ta không biết tốt xấu là gì, trên đời này người khiến hắn tốn nước bọt thuyết giáo nhiều như vậy chỉ có mỗi mình ta, Trầm Thanh Phong.
Ta nghe hắn nói lời này trong lòng khẽ động, trên đời này ngoại trừ ca ca đã mất,hiện tại chỉ có hắn đối với ta như vậy.
Mỗi tối sau bữa ăn, hắn đều bảo ta đánh đàn cho hắn nghe, cũng chỉ có lúc này ta mới đả động với hắn về chuyện thanh cầm của ta. Ta từng hướng hắn đảm bảo nếu hắn không đồng ý ta sẽ không tự ý rời đi, chỉ cần hắn đem cầm trả lại cho ta. Nghiêm Thự nghe vậy chỉ mỉm cười mà nói vật hoàn chủ cũ, cầm kia chính ra phải ở trong Thự Vương phủ.
Buổi tối ta cùng Nghiêm Thự đều ở cùng một phòng, không phân biệt địa vị mà ngủ chung với nhau, thỉnh thoảng hắn lại kéo ta ôm vào trong lòng. Ta tuy không chống lại hành động của hắn nhưng mơ hồ nghĩ hai người nam nhân tối tối lại cùng một phòng, cho dù là ở trong Vương phủ cũng sẽ không tránh khỏi lời ra tiếng vào của thiên hạ.
Nhưng lại nghĩ hắn mang thân phận Vương gia còn không để ý đến, còn ta chỉ là một bách tính bình thường thì để ý đến làm gì. Nghĩ vậy ta liền không lưu ý đến những lời thì thầm to nhỏ của bọn hạ nhân thêm nữa.
Chẳng qua là Nghiêm Thự dạo gần đây rất ít khi về phủ, mà mỗi lần về đến nơi thì đều đã say khướt, hở một chút là nổi giận khiến mọi người trong Vương phủ không khỏi kinh hãi, khiếp đảm, rất sợ có điều gì thất thố thì cái mạng nhỏ sẽ bị chủ tử đem ra mà trút giận. Chỉ là Nghiêm Thự không bao giờ nổi giận trước mắt ta, mỗi lần nhìn thấy mặt ta hắn liền thu hồi tất cả nộ khí lại.
Nghiêm Thự hiện tại dường như muốn tránh mặt làm ta không sao nói với hắn về việc ta cần phải đi ra ngoài, nhưng thiết nghĩ như vậy cũng tốt, dù sao đây cũng là việc riêng của ta. Vì vậy, vào ngày giỗ của đại ca, sẵn Nghiêm Thự không có trong phủ, ta canh lúc mọi người đang ăn cơm liền thay một bộ bạch y rồi nhẹ nhàng rời phủ.
Tà dương như máu, những tia sáng còn sót lại dịu dàng tỏa xuống mặt đất.
Ta đứng trước mộ đại ca, khác với những lần trước chỉ đơn thuần là đến để tế bái mà hôm nay ta lại đứng đây nói rất nhiều, rất nhiều. Lần đầu tiên ta phát giác ra ta lại có nhiều chuyện để nói với hắn như vậy.
Nói hắn ta hiện tại sống rất tốt, lại hỏi hắn cùng lão Đa trên trời có sống tốt không…?
Nói hắn không cần lo lắng cho ta, hiện tại cũng có một người như hắn luôn quan tâm, chiếu cố đến ta, mà người nọ hắn cũng có quen biết…
Nói người đó không có gọi ta Thanh Ngọc, chỉ có suốt ngày hướng ta lải nhải cùng càu nhàu…
Thanh Phong sao ngươi mặc ít quần áo như vậy…
Trầm Thanh Phong nếu ngươi không ăn nhiều một chút sẽ bị gió cuốn bay đi đấy…
Thanh Phong, ngươi đánh đàn cho ta nghe đi…
Thanh Phong, Thanh Phong, Thanh Phong….
Đột nhiên, ta bỗng nhớ đến Nghiêm Thự nên quyết định quay về nhà tìm hắn.
Trước khi rời đi ta đưa mắt liếc nhìn tấm bia đá khắc rõ ràng ba chữ Trầm Thanh Phong, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác mơ hồ. Tất cả quá khứ đã trở thành quá khứ, đáng lẽ ba năm trước cái tên Trầm Thanh Ngọc đã nên theo ca ca mà chết đi nhưng ta lại cố chấp giữ. Có lẽ ta bây giờ nên trở lại là ta một Trầm Thanh Phong vô tiếng vô tăm mà quên đi cái mĩ danh Trầm Thanh Ngọc thiên hạ đệ nhất cầm. Ta không cần thế gian biết đến ta, chỉ cần mình hắn biết đến Trầm Thanh Phong ta là quá đủ rồi.