• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nháy mắt bình luận liền vượt qua một vạn, con số lại ngày càng tăng nhanh.

“Mù mắt chó rồi, đợi chút [ tái kiến ]/”

“Hướng về phía giá trị nhan, phải theo dõi a!!!”

“Nữ vương đại nhân chị một lần liền ôm hết cả bốn mỹ nam cổ trang không sợ ra cửa bị đánh chết sao? [ tái kiến ]/”

“Buông những soái ca đó ra, để cho em tới!”

“Cái hậu cung này quả thực quá nghịch thiên, thật bội phục”

“Nữ vương đại nhân chị không thể bạo như vậy, một tấm hình bán manh nổi tiếng, thanh máu của em có hạn á, chị như vậy em chỉ có thể unfollow [ tái kiến ]/”

“Nữ vương tất cả mọi người đều im lặng để chị ở chỗ này khoe khoang sao [ cười to ]/”

“Ôn Oanh thật bẩn, cô lại làm tui phải từ fan biến thành anti!!!”

Nhóm người trên xe xem bình luận cũng rất là vui vẻ, vội vàng chia sẻ, ngay cả Lâm Tự Ngôn và Ngôn Nhan Chi cũng vào chia sẻ.

Lâm Tự Ngôn v: Thuận tay chia sẻ, truyền bá năng lượng đẹp. /[ mỉm cười ]

Phía dưới fans reo cuồng.

“Nam thần anh rốt cuộc cũng đăng Weibo! Em cho rằng Weibo của anh bị trộm rồi!”

“Truyền bá cái năng lượng này…… Rõ ràng chính là làm người hâm mộ ghen tị chứ gì!”

“Khẳng định là do quá lâu không chơi Weibo nên caption nó cũng phải bá đạo”

“Lâm mỹ nhân mỗi lần đều không có gì để nói sẽ đăng icon [ mỉm cười ], tui đã nhìn thấu rồi.”

Mấy người còn lại đều chia sẻ với caption rất hài hước, tất cả người trên xe người đều đắm chìm trên Weibo, không biết khi nào đã đến nơi, tài xế đành phải ho khan một tiếng nhắc nhở bọn họ là đã tới khách sạn rồi.

Cho nên nói Weibo là thứ tốt, kéo gần khoảng cách mọi người lại.

Nếu hiện tại bọn họ chịu bỏ điện thoại ra cùng người đạo diễn này thảo luận kịch bản một chút thì Lưu đạo diễn sẽ không còn bất kì bất mãn gì.

“Lưu đạo, cháu cảm thấy chú cũng nên mở một cái Weibo rồi, như vậy về sau lúc tuyên truyền cũng sẽ có tác dụng rất lớn.” Lục Nhã nhìn Lưu đạo diễn mày nhăn lại với nhau, không nhịn được an ủi nói.

“Đây là thứ những người trẻ tuổi bọn cô thích, tôi mới không có hứng thú đâu.” Lưu đạo diễn rõ ràng không tính toán chịu thua, khụ khụ ý bảo mọi người đem tầm mắt đặt vào ông.

“Mọi người đều xem qua kịch bản rồi, đối với kịch bản có ý kiến gì không?”

“Kịch bản viết rất khá, tình tiết tương đối no đủ, bất luận là tuyến tình cảm hay là tuyến lịch sử đều đầy đủ, không có gì bất ngờ xảy ra thì nhất định sẽ rất hot.” Ôn Oanh nói “Hơn nữa chúng ta còn có mấy cái nhan sắc cao tuyệt đối không thành vấn đề.”

Cô nói những lời này vốn là có ý vui đùa thôi, không nghĩ tới Lưu đạo diễn lại đồng ý gật gật đầu: “Cô nói không tồi, diễn viên lớn lên đẹp liền làm cho phim truyền hình tăng thêm nhiều độ quan tâm.”

Đúng vậy, hiện tại giá trị nhan sắc mới là vương đạo sao.

Vài người còn lại lần lượt nói cảm tưởng của mình về nhân vâth, biên kịch cũng ở một bên cẩn thận nghe, hơn nữa cũng đồng ý với việc nếu có chỗ cần sửa, thì cô sẽ mau chóng sửa lại, tận lực không làm chậm trễ quá trình quay chụp.

“Bộ phim này chủ yếu là phim nữ chủ lịch sử, loại hình này có chút phức tạp, có sự lẫn lộn giữa nhi nữ tình trường, trong đó không chỉ có cảnh nam chính và nữ chính có cảnh hôn, mà nam phụ và nữ chính cũng có, đặc biệt là nhân vật của Nghiêm lão sư, đều cùng nữ chính có cảnh diễn thân mật, hẳn là sẽ dẫn đến dị nghị trong mắt của nhiều khán giả nữ, xin hỏi đối với chuyện này mọi ngườu có ý kiến gì không?” Biên kịch viết kịch bản lần này cũng đưa vào quyết tâm rất lớn, người xem bình thường trên cơ bản là tương đối phản cảm với việc nữ chính có cảnh thân mật với một người khác mà người đó không phải là nam chính, nhưng lần này nữ chính là một nhân vật lịch sử quan trọng, cho nên mối quan hệ cũng khá lớn, quan hệ giữa các nhân vật cũng tương đối phức tạp, cho nên cô ấy mới có những cảnh đó.

“Em không có ý kiến gì, ngược lại là em chiếm được lợi lớn.” Ôn Oanh nói đơn giản, kỳ thật cô cũng nghĩ như vậy.

“Em nói như vậy làm anh có chút lo lắng cho sự an toàn của mình.” Nghiêm Lạc An tức khắc lại giả bộ đáng thương.

“Nghiêm lão sư, anh yên tâm, em còn chưa bị mù đâu.” cô dùng ánh mắt liếc liếc Nghiêm Lạc An, khinh thường nói.

Nghiêm Lạc An tức khắc cảm thấy có phải hay không chính mình ngày thường quá cà lơ phất phơ, một người nhỏ hơn cũng ghét bỏ anh, anh yên lặng mà nhớ đến những việc mình làm.

Ngôn Nhan Chi và Lục Nhã bởi vì là nữ phụ cho nên chỉ cùng nam chính có cảnh diễn tương đối thân mật. Hướng đi của cốt truyện ngôn tình thường có một quy định không thể không nói, đó chính là có thể cho phép nữ chính mập mờ với hai người nam nhưng tuyệt đối không cho phép nữ phụ ở bên cạnh nam chính, bản thân người diễn nữ phụ cũng nhận ra loại chuyện này, nếu ở trên phương diện tình cảm mà không duy trì kiên định, chỉ sợ là sẽ bị nước miếng dìm chết. Hai người bọn cô cũng rất thấu hiểu, ở một bên cười xem bọn họ diễn kịch.

Một bữa cơm ăn xong tinh thần của mọi người cũng như nước lên thì thuyền lên, liền đề nghị uống rượu, ở đây đều không có người phản đối, vì thế từng chai rượu vang đỏ được bưng lên.

“Này uống rượu vang đỏ thì có mùi vị gì chứ, muốn uống thì phải uống rượu trắng.” bản thân Lưu đạo diễn là một người khá sảng khoái, vẫy vẫy tay liền đem rượu vang đỏ bỏ xuống.

Tửu lượng của Ôn Oanh không tính là kém, nhưng với rượu trắng mà nói cô thật sự không có nắm chắc mình có say hay không. Nhưng giờ phút này đạo diễn là ông chủ, người khác cũng chưa nói cái gì, cô từ chối thì cũng không tốt, chỉ có thể trộm gửi tin nhắn cho trợ lý, nói là chờ lát nữa lại đây đón cô.

Là nam nữ diễn viên chính, Lâm Tự Ngôn và Ôn Oanh là đối tượng đầu tiên bị chuốc rượu, một ly rồi lại một ly rượu trắng uống xuống bụng, thực sự là làm người khác ăn không tiêu mà, người ở giới nghệ sĩ, ngày thường ở trước mặt truyền thông luôn bày ra vẻ nghiêm túc, trên thực tế tính tình chẳng khác nào một thằng lưu manh.

Bị chuốc đến hơn bảy tám chén, thì trợ lý cô vừa lúc cũng tới, nhân tiện đem cửa xe cũng mở ra, cô đang muốn hỏi Lục Nhã và Ngôn Nhan Chi có muốn đi nhờ xe cô hay không, lại thấy bọn họ đang bị mấy nhà sản xuất quấn lấy, trong mắt Lục Nhã trong còn có một tia sáng muốn rời đi rất rõ ràng, nhưng Ngôn Nhan Chi lại cùng những người sản xuất không có ý tốt kia muốn đánh Thái Cực, vừa không ngăn động tác nhỏ của bọn họ, cũng không thuận theo bọn họ.

Nhìn đến nơi này Ôn Oanh cũng biết rõ là có hàm nghĩa gì, ban đầu đề tài của còn tương đối bình thường, đều là xung quanh kịch bản, sau khi uống rượu thì đề tài cũng tự nhiên mà đi trật hướng, nếu cứ tiếp tục thì chính mình cũng sẽ bị kéo xuống nước. Cô biết rõ sẽ có việc quy tắc ngầm, vội vàng cầm lấy áo khoác muốn đi, Lục Nhã thấy cô phải đi cũng vội vàng thoát thân đi đến trước mặt cô: “Cô phải đi sao? Có thể thuận tiện đưa tôi một đoạn đường không?”

“Được. Chúng ta đi thôi.”

Nơi này đã sớm không còn ba nữ diễn viên ngoài cô và Lục Nhã, Ngôn Nhan còn có mấy diễn viên đi vào lúc sau, phần lớn là người mới vừa xuất đạo và mấy nghệ sĩ tuyến ba bốn, hai người bọn cô giờ phút này phải đi phỏng chừng cũng không có ai phát hiện.

Ôn Oanh đi đến trước mặt Lưu đạo diễn, lúc này Lưu đạo diễn đã say chuếnh choáng, một người mới đang dán vào ngưòi ông kính rượu, vừa thấy Ôn Oanh cùng Lục Nhã đi về phía ông, trong lòng biết rõ các cô đây là muốn thoát thân, cũng không làm khó xử: “Các cô tửu lượng không được tốt liền về nhà nghỉ ngơi đi, không sao đâu.”

Quy củ trong giới ai cũng hiểu, Ôn Oanh và Lục Nhã nhìn người mới bên cạnh Lưu đạo diễn, nhìn qua ước chừng 17-18 tuổi, có lẽ là mới vào giới không lâu, lúc này đang cố tình lấy lòng Lưu đạo diễn nhưng nghĩ đến một bộ phim sẽ có nhiều nhân vật, các cô cũng không cảm thấy có gì bất thường, nói hai câu khách sáo liền đi mất.

Ánh mắt Lưu đạo diễn nhìn theo hai nữ nghệ sĩ này, trong mắt lộ ra một tia thưởng thức.

Ông quả nhiên không nhìn lầm người a.

Cái giới này yêu cầu gặp dịp thì chơi, nhưng cũng yêu cầu giống bọn họ vậy dùng một phương thức kia để thu hút người khác, ông ở cái giới này nhiều năm như vậy, nghệ sĩ luôn thuận lợi mọi bề có không ít, có loại giống như người phụ nữ đang bên cạnh ông lúc này, cũng có loại giống Ôn Oanh và Lục Nhã khinh thường phương thức này. Ông lại thích người trước, thưởng thức người sau, người trước dùng thủ đoạn hấp dẫn ông, người sau dựa tài hoa hấp dẫn ông, ông đều sẽ không cự tuyệt.

Lúc Ôn Oanh đi ra khỏi khách sạn sau đó liền hít một hơi thiệt là sâu, may mắn Lưu đạo diễn là một người chính trực, nên các cô mới có thể thoát thân. Cô mấy năm nay nhận vai phần lớn là nữ phụ, nhưng nhóm đạo diễn rất thưởng thức cô, nguyện ý cho cô thêm suất diễn, cho nên hiện tại đi con đường diễn viên cũng xem như thuận lợi, không phải là chưa từng gặp quy tắc ngầm, nhưng cô tin tưởng chính mình dựa tài hoa cũng có thể đạt được thứ mình muốn cho nên cũng bỏ lỡ không ít cơ hội nhận được vai nữ chính, bằng không lấy thực lực của cô so ra, cô cũng đi con đường diễn viên này sao mức độ nổi tiếng của Ngôn Nhan Chi lại cao hơn cô nhiều như vậy.

Lục Nhã nói cảm ơn với cô, không cần nói cụ thể, trong lòng hai người biết rõ cần gì phải vạch trần, bất quá hôm nay cứ như vậy, quan hệ hai người thực sự là thân hơn không ít.

“Nhà tôi ở Cảnh An Uyển, có chút xa, làm phiền cô rồi.” Lục Nhã cũng không khách khí, thoải mái hào phóng ngồi vào xe bảo mẫu của Ôn Oanh.

Ôn Oanh cười cười cũng lên xe, đang định đóng cửa xe liền thấy Lâm Tự Ngôn đỡ Nghiêm Lạc An lung lay sắp đổ đi ra, cô vội vàng kêu trợ lý xuống xe hỗ trợ một phen, chính mình cũng theo sau xuống xe, Lục Nhã còn có chút say, giờ phút này đã ở ghế sau xe ngủ.

“Lâm lão sư.” cô kêu Lâm Tự Ngôn một tiếng, liền nhìn về phía Nghiêm Lạc An, lúc đầu anh ta uống rượu nhìn rất lão làng, không nghĩ tới lúc sau sẽ say thành như vậy.

“Cậu ấy ai đến kính rượu cũng không từ chối, say thành như vậy cũng xứng đáng.” Lâm Tự Ngôn giải thích nói “Xe của cậu ấy phỏng chừng một lát nữa mới có thể đến, em đi về trước đi, tôi chăm sóc cậu ấy là được rồi.”

Cô lắc đầu: “Em đợi cùng hai người” Nói xong cũng không đợi Lâm Tự Ngôn nói chuyện, đã kêu trợ lý đi trước đưa Lục Nhã về nhà, chính mình lại đi đến bên cạnh Nghiêm Lạc An đỡ anh ấy.

Lâm Tự Ngôn lúc này chưa biết gì hơi ngây người ra, Ôn Oanh đối Nghiêm Lạc An có tâm tư, nói trắng ra là thì không phải rất rõ ràng, nhưng lúc này Ôn Oanh say, Nghiêm Lạc An lại say bất tỉnh nhân sự, tâm tư nhỏ giấu không kĩ được như ban ngày, Lâm Tự Ngôn cũng không thể không bội phục Ôn Oanh giấu thật tốt.

Nghiêm Lạc An là bạn của anh, mà Ôn Oanh là vãn bối mà anh tương đối thưởng thức, anh cũng không có gì ý kiến, nhưng hai người này đều là nhân vật của công chúng, không nói đến việc bọn họ ở bên nhau sẽ như thế nào, với Nghiêm Lạc An thì anh biết rất rõ, cậu ấy tuyệt đối không thể có ý gì với Ôn Oanh.

Đây là việc riêng của bọn họ, anh cũng không muốn biết nhiều lắm, liền cùng Ôn Oanh đỡ Nghiêm Lạc An đi vào sảnh khách sạn chờ xe.

Lần này tụ hội là tiệc riêng, không có đơn vị truyền thông biết, bọn họ biết thì cũng là do bám theo, hơn nữa khách sạn này là khách sạn sang trọnh, bởi vậy ngồi ở sô pha trên sảnh cũng không có người nhận ra, Ôn Oanh ngồi bên cạnh người mình thích, nhìn anh ấy bình yên nhắm hai mắt ngủ say, khuôn mặt tuấn lãng còn kèm theo hai mảng đỏ ửng, tình cảm đã giấu xuống lâu cũng không thể nào kìm nén thêm được.

Lâm Tự Ngôn nhìn trong mắt cô đều là ái mộ, nghĩ thầm không thể không làm quen với cô được rồi, vì thế liền kiếm đề tài hỏi: “Cô khi nào thì bắt đầu thích cậu ấy?”

Vấn đề này nếu lúc trước anh tuyệt đối sẽ không hỏi, cô cũng tuyệt đối không có khả năng sẽ trả lời, nghi vấn xung đột lẫn nhau trong lòng cũng không rõ, Ôn Oanh cũng thuận thế trả lời: “Lúc cùng anh ấy đóng phim, vốn dĩ cho rằng anh ấy là tiền bối sẽ ra giá lắm, không nghĩ tới anh ấy đối đãi mỗi người đều giống nhau rất thân thiết, dần dà về sau, liền thích……”

Nơi nào là thích, nhiều lắm chỉ xem như sùng bái thôi. Lâm Tự Ngôn nghĩ, nếu là đối đãi với người khác hơi có chút thân thiết một ít thì có thể thích, thì Lâm Tự Ngôn anh không biết đã lấy bao đi bao nhiêu trái tim rồi: “Vì cái gì không nói cho cậu ấy biết?”

“Ở trong giới này yêu đương quá không tự do, hơn nữa……” Cô dừng một chút, ánh mắt mông lung tựa như sương mù “Tôi không biết anh ấy đối tôi có cái nhìn như thế nào?”

Cô đều nói sự thật, Ôn Oanh nhìn anh không nói lời nào, chính mình còn nói thêm: “Lâm lão sư, anh đừng nói cho anh ấy biết, tôi không nghĩ sẽ cho anh ấy biết.”

Lâm Tự Ngôn gật đầu: “Cô yên tâm, còn nữa về sau đừng gọi tôi là lâm lão sư, trực tiếp kêu tên tôi là tốt rồi.” Tuổi tác của anh cũng không lớn, bị kêu lão sư sẽ cảm thấy không quá thoải mái.

“Ừm, Lâm mỹ nhân.” cô gật đầu.

“……” Còn không bằng kêu Lâm lão sư đâu.

Cái tên Lâm mỹ nhân là fans đặt cho anh, bởi vì tạo hình cổ trang của anh, mỗi vai đều đẹp và có khí chất, có một lần đóng phim truyền hình cổ trang, anh đóng vai đế vương, mà nữ chính là phi tần hậu cung, phim truyền hình vừa phát sóng người xem đã hô to hoàng đế này so với mỹ nhân kia còn muốn xinh đẹp hơn, vì thế liền có biết danh mỹ nhân của mỹ nhân, sau này lại giản lược liền biến thành ngoại hiệu, bị người đại diện và Nghiêm Lạc An cười nhạo rất lâu.

Xe chỉ chốc lát liền tới, Lâm Tự Ngôn vịn tay Nghiêm Lạc An, trước đem cậu ấy lên xe, sau đó lại giúp Ôn Oanh lên xe, chính mình là người lên xe cuối cùng.

Hỏi Ôn Oanh địa chỉ, anh liền phân phó trợ lý trước tiên đưa Ôn Oanh về nhà, Ôn Oanh ngồi ở ghế sau ô tô, cầm di động chơi cũng không nói lời nào, Lâm Tự Ngôn nhìn qua kính chiếu hậu thấy mặt cô bị anh sáng màn hình di động chiếu rọi một mảnh trắng bệch, nghĩ thầm điện thoại cũng không thể chơi nhiều, nếu không lỡ có gì thì không thể vãn hồi được, nghĩ đến buổi tối hôm nay chính mình chơi Weibo cũng chơi vô cùng vui vẻ càng quyết định về sau vẫn là ít chơi đi.

“Cô đang làm gì?” Lâm Tự Ngôn thuận miệng hỏi.

Ôn Oanh cũng không giải thích, chỉ đem cơ thể tiến lại gần chỗ ngồi của anh, sau đó đem tay vòng đến trước mặt anh, cầm điện thoại trực tiếp cho anh xem.

Kịch bản? Anh nhìn điện thoại chiếu kịch bản điện tử.

“Bởi vì là phim cổ trang, có từ ngữ tương đối mới lạ khó hiểu, dù sao không có việc gì làm tôi liền xem.”

Lâm Tự Ngôn lúc này lại rất bội phục tính chuyên nghiệp của cô

“Chúng ta đối diễn kịch bản đi.” anh đề nghị nói.

“Có thể a, bất quá anh không có mang kịch bản ở trên người mà.” Cô gật đầu, nghĩ lại Lâm Tự Ngôn không mang theo kịch bản, như thế nào đối diễn được.

“Mấy cảnh phía trước lời thoại tôi đều nhớ, cùng cô đối diễn không có vấn đề gì.”

Đã nhớ rồi? Ôn Oanh sùng bái trong lòng, phải biết rằng nam chính bởi vì phụ trách mảng chính trị tương đối nhiều, cho nên lời thoại phần lớn đều là phân nữa văn viết, tối nghĩa khó hiểu, giờ phút này Lâm Tự Ngôn lại thản nhiên như vậy thì ra là đã thuộc rồi. Ôn Oanh hạ quyết tâm, lúc cùng anh đối diễn tuyệt đối không thể quên từ.

“Chúng ta liền bắt đầy từ khúc nam nữ chính lần đầu gặp mặt đúng không.”

Lâm Tự Ngôn gật đầu.

Vũ Văn Hi cùng Tô Nhược Chiêu lần đầu tiên gặp mặt là một màn đấu khẩu. Vũ Văn Hi ở Bắc Tề ước chừng đã hai mươi năm, lúc biểu ca Vũ Văn Duyên nắm quyền thì mới đưa anh quay trở về, Vũ Văn Hi mới vừa vào triều đình, phe phái còn chưa đủ, Vũ Văn Duyên cũng không có để anh ở trong lòng, sau đó Tô Nhược Chiêu lại phát hiện phủ đệ của Vũ Văn Hi thường có xe ngựa ra vào, bí mật điều tra mới phát hiện thì ra Vũ Văn Hi đang âm thầm xây dựng nhân lực, liền vội vàng chạy tới vương phủ của Vũ Văn Hi cảnh cáo.

Vũ Văn Hi lúc đó đang ở đình viện trong nhà mình thản nhiên uống trà, Tô Nhược Chiêu không mời tự đến cũng không thể làm cho anh có cái cảm xúc uy hiếp nào.

“Tô cô nương tới phủ của bổn vương không biết có chuyện gì?” Vũ Văn Hi khóe miệng còn mang cười, nhưng trong ánh mắt lại không có nửa phần ý cười.

Tô Nhược Chiêu cười trả lời: “Vương gia về nước lâu như vậy, ta lại chưa từng đến bái phỏng, sự trễ nãi từ trước đến nay, mong rằng Vương gia thứ lỗi.”

“Tô cô nương là phụ tá đắc lực của bệ hạ, tuy rằng trong triều đình chưa từng từng có một quan nửa chức, nhưng năng lực lại không thua gì những người làm quan, hiện giờ bệ hạ nắm quyền, Tô cô nương ở Bắc Chu này chạm tay là bỏng người, trừ bỏ Hoàng Hậu, nữ nhân thứ hai thân cận với bệ hạ nhất chính là Tô cô nương, bổn vương nơi nào không chào được chứ.”

Lời này nói khách khí, nhưng mỗi một câu đều đang ám phúng cô, cô càng để ý, hắn là nói chính mình là nữ tử, mà lại vô pháp ở trên triều đình làm cái gì, chỉ có thể ở phía sau màn đảm đương vị trí phụ tá của bệ hạ, người trong cung cũng nói không biết cô rốt cuộc có thân phận, nói là hồng nhan tri kỷ, bệ hạ cũng đã có Hoàng Hậu.

Tô Nhược Chiêu bị hắn nói đến rát lòng tràn đầy miệng đều là máu, ngoài miệng lại không thể nói ra, bởi vậy chỉ có thể đi vòng vòng mở lời: “Vương gia về nước đã vài tháng, nhưng lễ nghĩa lại nửa phần đều chưa từng thất lễ, trước đó không lâu Hộ Bộ thượng thư Ngụy Dương bị cách chức, ở phủ đệ của hắn lục soát ra vàng bạc tài bảo nhiều đếm không xuể, trong đó còn có nhữnh bảo bối Vương gia vẫn luôn cất chứa, ta chuyến này tới cũng là để hỏi Vương gia một chút, những cái bảo bối đó cần phải trả về cho Vương gia không?”

“Tô cô nương như thế nào biết được kia bảo bối là bổn vương?”

“Vương gia cũng biết, hiện giờ Vương gia vừa mới từ Bắc Tề về nước, khó tránh khỏi có chút người sẽ âm thầm làm hại, vì bảo vệ Vương gia an toàn, ta tự nhiên phải tìm hiểu rõ ràng mới được.”

Vũ Văn Hi đôi mắt lạnh băng: “Chỉ sợ cô nương bảo vệ ta không chu toàn, đã điều tra xong bảo bối trong phủ của ta, lại không có lo lắng cho bổn vương.”

“Ta nào dám, tánh mạng Vương gia đều có tâm phúc của Vương gia che chở an toàn.”

Ôn Oanh không nhanh không chậm nói lời kịch, trong giọng nói đều đem cảm xúc nhân vật nói lên, nói tới đây hai tròng mắt đã bốc lửa, nhưng biểu tình lại như cũ mang ý cười nhè nhẹ.

Lâm Tự Ngôn cùng cô đấu khẩu, đối diễn cũng rất có ý cảnh, hai con hồ li đối thoại phảng phất làm cho cả xe đều mang theo hàn khí, trợ lý sửa sửa cổ áo, cảm thấy trong xe này có phải hay không nên mở thêm cái điều hòa.

“Ôn tiểu thư, tới rồi.” Trợ lý lên tiếng nhắc nhở.

Ôn Oanh lúc này mới kinh giác phát hiện đã về đến nhà, vội vàng nói tiếng xin lỗi, cùng Lâm Tự Ngôn nói xong lời tạm biệt liền xuống xe rời đi.

Lâm Tự Ngôn nhìn bóng dáng đã không thấy nữa mới đưa tầm mắt một lần nữa trở về trong xe, nhìn Nghiêm Lạc An ở phía sau xe ngủ ngon lành, miệng nói: “Như thế nào, giả bộ ngủ đến nghiện rồi?”

#Đường Mật

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK