Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

PHẦN 3

11.

"Cô... cô...cô, tại sao cô lại ở đây!"

Du Tư Viễn vô thức lùi lại một bước.

A!

Đứng sau lưng hắn là Lữ Y.

Lữ Y không kịp né tránh, đột ngột bị hắn giẫm lên, trong mắt bắt đầu rưng rưng lệ. Nghe thấy giọng nói của Lữ Y, Du Tư Viễn phản ứng lại, vội vàng bước tới kiểm tra cô ta: "Không sao chứ, Y Y!"

"Tư Viễn, em không sao."

Lữ Y cắn răng, yếu ớt nói.

Du Tư Viễn an ủi Lữ Y trước mặt tôi một lúc, rồi ———

"Minh Dung! Không ngờ cô lại ác độc như vậy!"

Ủa???

Tôi đã làm gì?

Tôi đã đứng tại chỗ từ đầu đến bây giờ, còn chưa di chuyển chút nào!

Du Tư Viễn cũng nhận ra câu này có chút vô nghĩa, liền thay đổi hướng công kích.

"Không ngờ cô lại vô liêm sỉ như vậy, hôn lễ của chúng ta đã hủy bỏ, cô còn không biết xấu hổ dọn tới sống ở đây!"

"Tôi không thích cô, chúng ta không có tương lai, đây là bạn gái tôi - Lữ Y, chúng ta sắp kết hôn rồi."

"Tên này có chơi đồ không nhỉ?" Tôi tự hỏi, nhưng không nói gì.

Hay lắm, "con trai tôi" ngay cả báo cũng không thèm đọc.

Nhưng tại sao hắn lại nghĩ rằng tôi sẽ không chịu buông tay hắn? Có phải tôi làm phiền hắn quá nhiều không?

Ngẫm lại toàn bộ thời gian tôi ở chung với Du Tư Viễn một lần trong đầu, tôi rất xác định, không có!

Du Tư Viễn đúng là một kẻ não tàn.

"Chị, em biết trước kia chị và Tư Viễn quả thật có hứa hôn, nhưng hai người vẫn chưa kết hôn... Hơn nữa, Tư Viễn và em yêu nhau thực lòng, xin chị hãy thành toàn cho chúng em."

Lữ Y đã bắt đầu diễn rồi, nước mắt cứ nhỏ giọt như gắn vòi nước vậy.

Cô ta khóc đến mức làm cho tôi tin rằng mình đã tổn thương cô ta rất nhiều.

Du Tư Viễn đau lòng vô cùng, hắn rống to với tôi: "Minh Dung! Cô thật quá đáng!

???

Rồi liên quan gì tới tôi nữa!!!

Chết tiệt, tôi thực sự không thể theo kịp não bộ của hai người này, bệnh rồi à??

Tôi thông cảm nói: "Bệnh viện tâm thần không giữ được hai người nữa rồi à, thả các người ra ngoài chạy lung tung vậy."

Nửa ngày sau Du Tư Viễn mới phản ứng lại: "Cô mới bị bệnh."

Du Tư Viễn nhìn thấy vẻ mặt không quan tâm của tôi, hắn giờ mới suy nghĩ lại chuyện tôi thích hắn ta.

Nhưng hắn nghĩ đến việc tôi đang ở nhà họ Du chứ không phải nhà họ Minh. Nếu tôi không có tình cảm với hắn thì tới ở đây làm gì. Tất cả đều giả vờ để thu hút sự chú ý của hắn.

Du Tư Viễn chậm rãi nói: "Minh Dung, tôi đã có người trong lòng, chúng ta không có tương lai,

cô mau xin lỗi Y Y, sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn."

Ai làm bạn với các ngươi, tôi sợ sẽ lây bệnh não tàn!!

12

Ngay khi tôi chuẩn bị trả lời, một giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau tôi:

"Có chuyện gì vậy?"

Mọi người đều quay đầu nhìn lại, Dư Đường mặc một chiếc áo sơ mi đen, phác họa dáng người hoàn mỹ, đồng điệu với gương mặt tuấn tú.

Khuôn mặt, khí chất cấm dục, bàn tay thon dài đặt bát lên bàn ăn, nhất cử nhất động đều rất liền mạch.

Lữ Y nhìn đến mức ngây người.

"Cha, chúng con về rồi, sao người phụ nữ này lại ở đây!?" Du Tư Viễn nóng lòng hỏi Du Đường.

Du Đường phớt lờ hắn, vẫy tay với tôi: "Đến ăn cơm."

Bởi vì tôi đang đứng cùng hướng với Du Tư Viễn và Lữ Y, khi Du Đường vẫy tay, hai người đó còn tưởng rằng Du Đường đang nói chuyện với bọn họ.

" Cha, cha còn tự tay làm bữa sáng cho chúng con sao?"

Du Tư Viễn rất cảm động, nói xong liền muốn kéo Lữ Y qua, Lữ Y cũng đỏ bừng mặt đi theo sau.

Kết quả hai người còn chưa chạm vào bàn, đã bị Du Đường chặn lại.

"Cha?" Du Tư Viễn bối rối.

Du Đường lại vươn tay về phía tôi.

"Cục cưng ơi, em đến đây ~" Tôi lập tức lao về phía trước, nắm tay Du Đường trước mặt hai người kia.

Nhìn thấy đôi mắt trừng to của Du Tư Viễn và Lữ Y, tôi lộ ra một nụ cười rạng rỡ không gì sánh được.

"Con trai, gọi mẹ đi."

Du Tư Viễn và Lữ Y ngẩn người tại chỗ, miệng há hốc.

Du Đường không quan tâm đến bọn họ, kéo tay tôi ngồi lên bàn ăn, "Ăn đi em, thức ăn lạnh sẽ đau bụng."

Hai người đứng sững sờ chừng hai phút mới phản ứng lại.

Du Tư Viễn thậm chí còn quên hạ giọng, hét lên đầy hoài nghi: "Cái gì? Cô, cô khi nào! Làm sao có thể!"

"Thì trong ngày cưới đó ~"

Nhìn dáng vẻ Du Tư Viễn lúc nãy còn hất mặt lên trời tự cao tự đại, bây giờ miệng há hốc đến mức có thể nhét được quả trứng, tôi rất vui sướng.

Hahaha, ai mượn hắn ảo tưởng, tự tát vào mặt mình đi.

13.

"Cha, cha, làm sao cha có thể cưới cô ấy!!"Du Tư Viễn không nhịn được hỏi.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của tôi, hắn lại càng dùng những lời ác ý nhất để phỏng đoán: "Cô ta nhất định là cố ý, cha, cô ta cố ý làm chuyện này, vả lại, hai người chênh nhau mười mấy tuổi, làm sao có thể ở bên nhau?"

Tôi thừa nhận ngay từ đầu lựa chọn Du Đường quả thật có chút ý tứ trả thù, nhưng chỉ là một chút.

Một phần lớn lý do vì tôi là người nhà họ Minh, không thể để Minh gia mất mặt trước nhiều người như vậy.

Những người như chúng tôi không mong đợi xa vời vào tình yêu.

Tôi chọn Du Đường vì thân phận của anh. Hơn nữa, Du Đường thực sự mạnh hơn Du Tư Viễn rất nhiều, bất kể là khuôn mặt, dáng người, hay đầu óc.

Điều quan trọng là anh ấy chiều chuộng tôi hết mực.

"Tình yêu không quan trọng tuổi tác, chênh mười mấy tuổi thì sao!"

Tôi nhíu mày, sau đó hôn Du Đường trước mặt Du Tư Viễn, "Trả thù anh, trả giá bằng hôn nhân tôi sao? Anh xứng à?"

"Nhanh lên, con trai, gọi mẹ! Nếu không, tôi sẽ để cho cha anh đổi một đứa con trai khác."

Tôi đe dọa. Du Tư Viễn chỉ vào dáng vẻ phản diện của tôi, phẫn nộ nói: "Cha, cha để mặc cô ta làm càn vậy sao!"

Nghe vậy, cuối cùng Du Đường cũng ngẩng đầu lên nhìn, ngay khi Du Tư Viễn nghĩ rằng cuối cùng Du Đường sẽ dạy cho tôi một bài học, Du Đường xoa đầu tôi một cách cưng chiều:

"Ta làm sao có thể quản cô ấy, hơn nữa, Dung Dung đã kết hôn với ta, cô ấy nói đúng. Con nên gọi cô ấy một tiếng mẹ."

Thấy Du Đường cũng đứng về phía tôi, Du Tư Viễn vô cùng chán nản vô cùng,

Làm đại thiếu gia nhiều năm như vậy, làm sao hắn có thể chịu đựng oán hận như vậy, hắn xoay người muốn rời đi.

Lúc này, hắn cảm thấy tay mình bị người ta siết chặt, là Lữ Y.

Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất của Lữ Y, quên đi, vì cuộc sống tốt đẹp hơn với Y Y, hắn phải nhịn!

"Mẹ!"

Du Tư Viễn nghiến răng nghiến lợi nói ra một chữ.

Ái chà chà! Con trai của tôi thật ngoan! Hahaha!

Nụ cười ở khóe miệng tôi cuối cùng cũng không kìm được nữa, tôi cười hết sức tùy ý.

Thấy tôi cười vui vẻ như vậy, không để cho hắn chút mặt mũi nào, sắc mặt Du Tư Viễn tối sầm lại.

"Đúng vậy, con trai, gọi mẹ rồi thì đến đây, mẹ cũng đặc biệt chuẩn bị một phong bì màu đỏ cho con."

Tôi không thèm để ý đến sắc mặt của hắn nửa điểm, vui tươi hớn hở đi tới trước mặt Du Tư Viễn, lấy từ trong túi lấy ra một bao lì xì, rồi đặt vào trong tay hắn.

Du Tư Viễn cũng không muốn nhận, một đại thiếu gia như hắn căn bản không thiếu chút tiền này.

Lúc này, Du Đường thản nhiên nói: "Cầm lấy, không được ném."

Nhịn, hắn phải nhịn.

Du Tư Viễn nghiến răng, hắn còn cảm thấy răng sắp nghiến nát rồi.

"Cảm ơn... mẹ."

"Đừng khách khí, đừng khách khí." Tôi lại cười hở mười cái răng.

14.

Sau khi giải quyết xong con trai, tiếp theo đến lượt đóa hoa nhỏ của hắn.

"Ồ, đây là con dâu tương lai của tôi sao?"

Tôi đánh giá Lữ Y một lượt từ trên xuống dưới, mặc dù tôi đã nhìn thấy cô ta trong ảnh, nhưng người thật đang đứng trước mặt tôi, thật đúng là... không tốt lắm.

Phải công nhận khuôn mặt nhỏ nhắn của Lữ Y quả thật là đẹp, đôi mắt long lanh ngấn nước, da trắng như tuyết. Nhưng dáng người thì phẳng lỳ trước sau như tấm ván.

Có lẽ để tạo dựng hình ảnh một đóa hoa trắng nhỏ đáng thương, hôm nay cô ta vẫn mặc một chiếc váy trắng, làm nổi bật lên sự mong manh yếu đuối như cành liễu của mình.

Nhưng lòng tham trong mắt cô ta thì không thể che đậy từ khi bước vào sân, người này chắc chắn không phải là đèn cạn dầu.

Cũng chỉ có Du Tư Viễn ngu xuẩn nhìn không ra, cho rằng Lữ Y thật sự thật lòng yêu hắn.

"Tôi, xin chào, tôi tên là Lữ Y."

Lữ Y nghèn nghẹn, cô ta thật sự không thể gọi tôi – người trông còn trẻ hơn cô ta là mẹ."

"Ồ....Lữ Y, không tồi, không tồi."

Tôi không quan tâm cô ta, chỉ để lại một câu rồi ngồi trở lại bàn ăn.

Tiếp theo, đã đến lúc Du Đường lên sân khấu.

Du Đường hiểu ra trong tích tắc, anh lau miệng rồi hỏi: "Con đến đây làm gì?"

Khi nhắc đến chuyện này, Du Tư Viễn lập tức bỏ qua hết sự sỉ nhục vừa rồi: "Cha, sao thẻ của con bị

đóng băng, còn có tài sản dưới tên con nữa?"

Nói đến đây, Du Tư Viễn mới nhớ ra lúc hắn ra khỏi sân bay, ban đầu hắn muốn lái chiếc xe sang trọng của mình trở về, nhưng kết quả là..........

Hắn ta chỉ có thể đi taxi suốt chặng đường, chiếc xe kia không biết đã chở người nào, bên trong mùi hôi thối đến mức khiến mặt hắn tái xanh.

"Tại sao, con còn không biết sao?"

Khí thế của Du Đường lập tức thay đổi, giọng điệu nghiêm nghị, mang theo hơi thở của người cầm quyền.

"Con vô duyên vô cớ đào hôn, con có biết việc đó sẽ có ảnh hưởng gì đến nhà họ Minh và nhà họ Du không! Con có thể gánh được hậu quả không??"

Du Tư Viễn kinh hãi, rất muốn quỳ xuống cầu xin, nhưng nghĩ đến Lữ Y bên cạnh, hắn vẫn chịu đựng vì hình tượng của chính mình.

"Con, con, con chỉ là không thích cô ta, có gì sai khi muốn ở bên người mình yêu!"

Nhìn dáng vẻ không biết sai của Du Tư Viễn, tôi chế nhạo: "Đừng nói chuyện này đơn giản như vậy. Anh không thích tôi, OK đồng ý, nhưng chúng ta cũng không phải ngày đầu tiên quen biết nhau, hôn lễ cũng không phải thích là tổ chức, nếu anh không thích tôi có thể nói trước. Anh đợi đến khi kết hôn mới bỏ trốn, cũng không nói với người nào, đây rõ ràng là đem mặt mũi Minh gia chúng tôi vứt xuống đất!"

Du Tư Viễn cưới tôi, tiểu thư duy nhất của nhà họ Minh, tương đương với sau lưng hắn là sự trợ giúp của Minh gia, đặt nền móng cho thân phận người thừa kế của hắn. Nếu không, trong nhà họ Du có nhiều con cái như vậy, người khác còn có năng lực và trí tuệ hơn hắn nhiều lần, dựa vào cái gì phải chọn hắn làm người thừa kế!

15.

Sau khi tôi nói xong, Du Đường nhìn Du Tư Viễn: "Nghe hiểu không?"

Du Tư Viễn ấp a ấp úng, rốt cuộc không dám nói ra câu mình không sai nữa.

Kỳ thật, hắn chính là một người ngu xuẩn.

Từ nhỏ thuận buồm xuôi gió đã quen, mặc kệ hắn phạm sai lầm gì, tất cả mọi người nể tình hắn là Du gia đại thiếu gia nên không so đo.

Điều này cũng dưỡng thành cái tính làm việc không nhìn hậu quả của hắn, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

"Con, con biết sai rồi, lần sau không dám nữa."

"Con còn có lần sau?"

Ánh mắt băng giá của Du Đường quét qua.

Du Tư Viễn kịp phản ứng, "Không có, không có lần sau!

"Con muốn ở cùng một chỗ với cô ta?"

"Cô ta" đương nhiên là ám chỉ Lữ Y.

" Đúng vậy, cha, con yêu cô ấy, con không thể tưởng tượng cảnh sau này không thể kết hôn với cô ấy, con muốn cưới cô ấy."

Du Tư Viễn lập tức trở nên hăng hái nói.

"Chú, chú Du, con và Tư Viễn yêu nhau thật lòng, con thực sự rất yêu anh ấy."

Lữ Y cũng nói, hai mắt nhìn Du Đường với vẻ ngượng ngùng, rụt rè nói.

Nhưng vẻ mặt tôi đầy khinh thường. Tôi cũng là phụ nữ, tôi tự nhiên hiểu ánh nhìn đó đại diện cho điều gì.

Đóa hoa trắng này rõ ràng không phải là người đơn thuần nha.

Bất quá hiện tại không phải thời điểm để tôi chen miệng vào.

"Đúng vậy, nhưng nếu con muốn ở bên cô ấy, con phải từ bỏ thân phận người thừa kế của nhà họ Du, đồng thời, tất cả những gì ta đã cho con sẽ bị lấy lại, ta sẽ không nuôi một người vô dụng."

Du Đường nhẹ giọng nói.

Cho dù Lữ Y này là loại hàng gì, người thừa kế của nhà họ Du cũng không thể kết hôn với một người phụ nữ bình thường.

Trừ phi Du Tư Viễn có khả năng bảo vệ vợ như Du Đường. Thì có thể tùy tiện.

Nhưng Du Tư Viễn ở tuổi đôi mươi vẫn ngây thơ như một thiếu niên, tất cả những gì hắn có bây giờ đều do Du Đường và nhà họ Du cho. "

"Cha!" Du Tư Viễn không thể tin được.

Hắn chỉ muốn kết hôn với người phụ nữ hắn ta yêu thôi, tại sao hắn phải trả một cái giá lớn như vậy???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK