Kiếp trước ta mới đến tuổi cập kê có nghe về hắn. Giang Hoài Lan tự mình đến cửa cầu thân, ta ngại thân thể ốm yếu bệnh tật mà từ chối hắn hết lần này tới lần khác.
Lúc ấy ta còn tò mò không biết tại sao hắn lại kiên quyết đến vậy.
[Ngài là công tử nhà Thượng thư, có biết bao cô nương thế gia khác muốn gả cho ngài, hà tất gì phải chọn một người bệnh tật đầy mình như tiểu nữ? ]
[Ta đã hứa sẽ cưới nàng, cho nàng một đời vinh hoa, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không thay lòng đổi dạ.]
Thú thật, ta không nhớ mình đã hứa kiểu đấy, nhưng mà ánh mắt kiên quyết lúc ấy khiến ta cảm thấy hắn không lừa ta.
Tới tận khi ta qua đời, hắn chưa cưới ai cả.
Bây giờ gặp lại, cảm giác như có một nỗi hổ thẹn trào dâng trong lòng ta.
Chưa kịp mở miệng, Giang Hoài Lan đã giành trước: "Tiểu cô nương, cảm ơn đã nhặt giùm ta, cho ta xin lại viên bi đó với."
Ta hoàn hồn, nhìn viên bi trong tay, rồi liếc bàn tay đang chìa ra trước mặt, vội vàng để vào tay hắn.
Hắn cầm lên ngắm nghía, ánh sáng mặt trời dát lên viên bi thủy tinh lấp lánh, bằng mắt thường cũng thấy bông hoa bên trong đang chuyển màu hồng nhạt.
Ta kinh ngạc, không ngờ nó lại đẹp đến vậy.
Giang Hoài Lan hơi khuỵu xuống, mắt ngang với mắt ta, nắm tay ta nhét viên bi ấy vào: "Em thích thì ta cho em này."
"Thế này, không được đâu ạ. Ta không thể lấy đồ huynh thích được." Hoang mang, bối rối hiện rõ trên mặt ta.
Hắn lại coi như không có gì, đứng thẳng dậy, vỗ tay một cái: "Không thể lấy lại đồ đã tặng được, vậy không phải phép."
Hắn đã nói vậy thì ta cũng không khách sáo, nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Hướng mắt về phía bóng lưng thẳng tắp của hắn đang từ từ rời đi, trong đầu ta lại có một đống suy nghĩ ngổn ngang.
Trên người không có chỗ nào đựng được, ta đành phải nhét vào túi thơm treo ở trước.
Quản gia dẫn ta tới chỗ Thượng thư phu nhân, bà ấy đang ngồi trên ghế quý phi, còn mẹ ta và tẩu tẩu ngồi bên cạnh.
Ta hành lễ với mọi người, mẹ vui vẻ kéo tay ta tới trước mặt Thượng thư phu nhân, bà ấy cười hiền từ, không hiểu sao ta cảm thẩy ánh mắt đó có gì là lạ, nhưng rồi nhanh chóng bỏ ra sau đầu.
Bà ấy phe phẩy chiếc quạt trong tay, mắt nhìn thẳng vào ta: "Lâu rồi không gặp Ninh Lan nhi, càng ngày càng ra dáng thiếu nữ rồi, đến ta còn không nhận ra nữa là. Nào, ngồi xuống cạnh ta nào."
Phu nhân thân thiết kéo tay ta xuống bên cạnh. Đứng nhìn thôi thì không sao, nhưng vừa ngồi xuống, không khỏi cảm thán chất lượng chiếc ghế quý phi này quả thật là đồ tốt. Phía dưới được lót đệm, êm thật mà.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Loạn Thế Có Giai Nhân
3. Cua Con Trai Chủ Trọ
4. Lương Sử: Mạnh Giác
=====================================
Không kiềm được bản thân, lấy tay sờ một cái thôi!
Mẹ thấy bộ dạng si mê của ta thì không khỏi nhẹ giọng quở: "Lan nhi, con bé ngốc này!"
Thượng thư phu nhân dùng quạt che miệng, cười khẽ: "Tiểu nha đầu vẫn đáng yêu như trước, muội cứ để con bé chơi thêm một lúc đi, sau này gả đi thì lại không được thoải mái như ở nhà đâu."
Tẩu tẩu vẫn cúi đầu thêu, những ngón tay trắng nõn của tỷ ấy nhẹ nhàng lướt trên khung thêu, vừa hướng mắt theo đường chỉ vừa nói: "Tiểu Lan nhà con sắp tới tuổi cập kê rồi, nhưng mà cứ ngây thơ thế này thì sao mà làm đại nương tử được đây?"
Nói rồi còn thở dài một hơi, trông có vẻ khá sầu não.
Nhưng mà chung nhà với nhau mấy năm rồi, chẳng lẽ ta lại không biết tính cách tẩu ấy. Chắc chắn đang có âm mưu gì đây.
Ta vừa mở miệng định đáp trả lại, tự nhiên một cơn choáng ập tới, ta ngã chúi về phía trước, may mà tẩu tẩu nhanh tay đỡ được.
Mí mắt cứ nặng dần, giọng hốt hoảng vội vã bên tai nhỏ dần..