Nhưng có một đêm khuya, ta ở bên ngoài vắt sữa dê quay lại, nhìn thấy ngài ấy đứng ở đầu giường của Thẩm Tranh.
Thẩm Tranh từ lúc sảy thai tinh thần luôn không tốt, cho nên buổi tối mê man ngủ rất sâu, đại hoàng tử cúi người cách nàng ấy rất gần, tay sờ mặt nàng ấy, ánh mắt chăm chú, chan chứa cảm xúc sâu thẳm mà ta nhìn không hiểu, cứ như thế nhìn chằm chằm nàng.
Hồi lâu sau, ngài ấy mới thẳng dậy hỏi ta: "Thân thể nàng ấy tốt lên chút nào chưa?"
Ta che giấu sự kinh hãi của mình, cúi đầu: "Đỡ nhiều rồi, nhưng ngài biết bên trong nàng ấy rồi đấy, cần phải tẩm bổ kĩ càng."
Ngài ấy "ừm" một tiếng, cuối cùng nhìn Thẩm Tranh đang ngủ ngon một cái, sau đó đi khỏi.
Ta nhìn Thẩm Tranh trên giường, cau chặt mày trong giấc mơ, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, là loại mỹ cảm dễ vỡ, ta nhớ đến lúc đại hoàng tử tám tuổi.
Lúc ngài ấy tám tuổi đã nhặt được một con mèo con, toàn thân màu trắng tuyết, có đôi mắt màu xanh ngọc bích rất đẹp, ai ai cũng đều nói con mèo con này không sống được nữa, nhưng ngài ấy không tin, ngày ngày đút sữa dê cho mèo con đó, vậy mà lại đút cho nó sống lại.
Sau khi con mèo đó lớn lên rất xinh đẹp, bộ lông dài trắng tuyết, đôi mắt mèo giống như lưu ly, rất lạnh lùng, nhưng rất dính đại hoàng tử, nó thường cọ vào tay của ngài, chủ động xin được vuốt ve, an tĩnh nằm trên đùi ngài ấy.
Sau này lão khả hãn nói cả ngày ôm một con mèo thế này không có khí khái của dũng sĩ thảo nguyên, ông ấy ở trước mặt đại hoàng tử, nhấc con mèo đó lên cao rồi tàn nhẫn vứt xuống đất.
Mũi và miệng con mèo đó chảy máu, nằm rạp trên đất, đôi mắt xanh giống như lưu ly cứ như vậy yên tĩnh nhìn đại hoàng tử, sau đó khó khăn bò từng chút qua, lè cái lưỡi màu hồng liếm lên giày của đại hoàng tử.
Đại hoàng tử cúi đầu nhìn con mèo, cho đến khi nó ngừng thở ngả vào bên chân ngài.
Thẩm Tranh mỏng manh giống như con mèo ấy, ta thở dài nhìn nàng ấy đang ngủ say.
Nàng ấy giống con mèo kia, đều là thứ đại hoàng tử không thể có.
5
Thẩm Tranh hỏi ta tại sao lại đối xử với nàng ấy tốt như vậy.
Lúc nàng ấy hỏi câu này, ta đang sắc thuốc cho nàng ấy, quay đầu thấy nàng ấy ngồi dưới chân cửa sổ, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, nàng ấy rất trắng, vậy nên cả người như hòa vào vầng sáng, trông giống như sắp biến mất vậy.
Ta cười, nói: “Vì cô là tỷ tỷ.” Nàng ấy ngẩn người.
Ta nói với nàng, mười lăm năm trước một trận hạn hán trên thảo nguyên đã làm cạn kiệt mọi nguồn nước, cỏ khô héo, gia súc chết hàng loạt.
Cả bộ lạc Nữ Chân bọn ta đều di cư về phía nam, trên đường đi tỷ tỷ ta nhường ngụm nước và thức ăn cuối cùng cho ta, sau cùng tỷ ấy bệnh một trận rất nặng, bệnh chết rồi.
Nói thật, kì thực chúng ta cũng không muốn xa rời quê hương phát động chiến tranh, chúng ta cũng có rất nhiều người chết trong chiến tranh, nhưng hết cách.
Đại Lương chiếm đất đai và tài nguyên màu mỡ nhất trung nguyên, mười lăm năm trước hạn hán gần như khiến chúng ta chết mất một nửa số người, chúng ta muốn tiếp tục sinh tồn thì bắt buộc phải xuống phía nam chiếm giữ tài nguyên.
Mà tình yêu của Thẩm Tranh đối với muội muội của nàng ấy khiến ta nhớ đến tỷ tỷ của mình. Cho nên ta không nhịn được đối xử tốt với nàng, dù sao cũng trong phạm vi khả năng cho phép.
Ta hỏi nàng ấy: “Cô bằng lòng thay muội muội mình đến đây, tình cảm của các người nhất định cũng rất tốt phải không?”
Ai biết được nàng ấy lại cười, cười rất dịu dàng, trong ánh mắt mang theo thất vọng.
Nàng ấy nói: “Không phải, ta rất ghen tị với muội ấy.”
Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng bọn ta tâm sự, lúc tâm sự về người nhà của nàng ấy, trên người nàng tựa như có thứ gì đó sống lại, đôi mắt sáng đến kinh người.
“Từ nhỏ thân thể ta đã không tốt, nhưng ngũ muội của ta không giống, cơ thể muội ấy vô cùng tốt, vượt tường, đánh nhau không gì không biết, cha ta tự tay dạy muội ấy thương pháp và tiễn thuật, mỗi lần ta ngồi trong viện nhìn đều rất ngưỡng một. Với sức lực của ta, căn bản không kéo nổi cung.”
“Có lần muội ấy chạy đến, hỏi ta có muốn cùng muội ấy ra ngoài đào trứng chim không, ta quá tò mò, cho nên liền đi cùng, muội ấy rất linh hoạt trèo lên cây nhặt trứng chim rồi nướng cho ta ăn, sau đó quay về ta liền ngã bệnh.”
“Rõ ràng ta chỉ đứng ở đó, trèo cây, lội nước, nhóm lửa đều là một mình muội ấy làm, nhưng ta lại bệnh, bệnh đến không xuống nổi giường.”
“Lúc đó Tiểu Ngũ rất áy náy, nằm rạp bên giường ta, luôn nắm tay ta, ngủ quên cũng không buông tay, giống như sợ ta chết mất.”
“Nhưng muội ấy không biết, lúc muội ấy ngủ, ta nhìn muội ấy, thật sự vô cùng vô cùng ghen tị. Sau này cha đến hỏi ta chuyện ra sao, ta nói với ông ấy, là Tiểu Ngũ đưa ta ra ngoài.”
“Sau đó muội ấy quỳ ở từ đường ba ngày, nhưng muội ấy không tức giận chút nào. Ngày ra ngoài muội ấy còn tìm ta xin lỗi, nhìn thấy ta, dáng vẻ như trút một gánh nặng, vui mừng vì ta cuối cùng cũng khỏe lại.”
Nàng ấy nhìn ta, cười nói với ta: “Cho nên ngươi xem, quan hệ giữa chúng ta thật ra giống như tỷ muội bình thường nhất, không có gì khác biệt.”
Nàng ấy thở dài: “Từ nhỏ ta đã là đối tượng quan tâm trung tâm trong nhà, không thể ra ngoài, không thể hóng gió, không thể cưỡi ngựa, không thể bắn cung, giống như búp bê dễ vỡ, đụng một cái là sẽ biến mất.”
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, đại hoàng tử lặng lẽ đứng ở đó, bên mặt anh tuấn hơi nghiêng qua, ngài ấy đang nhìn Thẩm Tranh.
Nhưng nàng ấy chứa ý cười nhàn nhạt, ánh mắt hoài niệm, vốn không nhìn thấy ngài ấy, cho đến khi ngài ấy lại lặng lẽ rời đi.
Sau này khi Thẩm Tranh nghỉ ngơi khỏe lên rồi, đại hoàng tử đưa nàng ấy đến trường luyện binh, dường như chưa từng chiến tranh lạnh lâu như vậy, cứ hòa giải một cách tự nhiên như thế.
Ngài ấy quấn kín nàng, đưa nàng cưỡi ngựa, gió to gào rít qua, ngài ấy cưỡi rất vững chắc.
Ở trường luyện binh, ngài ấy dạy Thẩm Tranh bắn cung, gần như che chở cả người Thẩm Tranh vào trong lòng, kéo dây cung ra, ấm áp nói với Thẩm Tranh: “Không sao đâu, ta giúp nàng kéo cung, nàng nắm chắc phương hướng, đợi xác định được phương hướng rồi chúng ta lại bắn ra.”
Tay Thẩm Tranh đặt trên mu bàn tay kéo cung của ngài ấy, biểu cảm trên mặt rất mới lạ.
Không thể không nói Thẩm Tranh không hổ là người Thẩm gia, trừ lúc bắt đầu bắn trượt vài mũi tên ra, sau đó mỗi mũi tên đều bắn vào cái cào, mũi tên cuối cùng còn trúng thẳng vào hồng tâm.
Thẩm Tranh rất phất khích xoay đầu qua, hai tay khoác lên vai của đại hoàng tử, hỏi ngài ấy: "Ngài nhìn thấy chưa?"
Đại hoàng tử cụp mắt nhìn nàng ấy, trên khoé môi như thể lướt qua ý cười, nhưng rất nhanh liền thu lại, ngài ấy nói: "Nhìn thấy rồi."
Hôm đó Thẩm Tranh rất vui, trên đường về nàng ấy luôn cười.
Trên mặt đại hoàng tử không có biểu cảm gì đặc biệt lớn, nhưng ta thấy đôi tay của ngài ấy ôm chéo trên eo Thẩm Tranh, ngón trỏ tay phải luôn gõ lên khớp xương của ngón trỏ tay trái.
Điều này có nghĩa là lúc này tâm trạng của ngài ấy rất vui vẻ.
6
Lúc Thẩm Tranh mang thai lần thứ hai là hạ chí năm thứ hai nàng ấy đến Nữ Chân, hạ chí ở phương Bắc cũng lạnh lẽo, ta nhìn thấy tay đại hoàng tử phủ lên mu bàn tay của Thẩm Tranh.
Thật kì lạ, người độc đoán như ngài ấy cũng có lúc cẩn thận dè dặt thế này sao, đương nhiên, người ngoài không nhìn ra.
Ngài ấy dò hỏi Thẩm Tranh: "Sinh ra có được không?"
Thật ra cho dù đại hoàng tử hỏi ý kiến của nàng ấy hay không, Thẩm Tranh cũng sẽ không từ chối được, đại hoàng tử muốn đứa con này, vậy nàng ấy không thể không sinh.
Thẩm Tranh dùng một loại thần sắc và ánh mắt ta nhìn không hiểu nhìn đại hoàng tử, cuối cùng ta thấy nàng ấy gật đầu, nói “Được”.
Điều này không kì lạ, trước giờ nàng ấy đến bên cạnh đại hoàng tử là một dáng vẻ hiền thục yêu cầu gì thì làm đó, dường như con người của nàng ấy không hề có tâm tư khác, giống như chỉ muốn lấy lòng đại hoàng tử, chỉ muốn sống tiếp.
Lúc nàng ấy mang thai đến tháng thứ ba bắt đầu khó ngủ hàng đêm, mới đầu là đại hoàng tử ngủ với nàng ấy, sau này vì mỗi ngày đại hoàng tử phải xử lí công vụ, nên Thẩm Tranh liền chuyển đến doanh trướng của đại hoàng tử.
Có một đêm ta vào đưa đồ ăn khuya cho đại hoàng tử, nhìn thấy ngài ấy nửa nằm trên giường, Thẩm Tranh nằm nghiêng bên cạnh ngài ấy, tay trái nắm chặt vạt áo của ngài.
Có lẽ là mơ thấy ác mộng gì, nàng ấy luôn không ngừng lắc đầu, tay phải như thế muốn bắt lấy thứ gì đó trong hư không, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi –”
Ta rón rén đi vào, nhìn thấy đại hoàng tử lay tỉnh nàng ấy, sau đó nửa ôm nàng vào lòng, một tay vỗ về vuốt từ trên đỉnh đầu nàng ấy xuống, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, đừng sợ, chỉ là ác mộng mà thôi.”
Thẩm Tranh vừa tỉnh lại, đáy mắt vẫn mang theo mù mịt mông lung, có chút sợ hãi, có lẽ là do vẫn chưa tỉnh hẳn.
Đại hoàng tử rất yêu đứa con này của ngài ấy, lúc đứa trẻ bốn tháng ngài ấy đã bắt đầu tự tay làm nôi.
Nguyên miếng gỗ, phải cẩn thận mài từng chút. Ta đứng sau Thẩm Tranh, cùng nàng ấy nhìn đại hoàng tử đang mài gỗ.
Giọng điệu của ta gần như có thể xem là khẩn cầu, ta nói với Thẩm Tranh: “Cho dù cô nghĩ về ngài ấy thế nào, nhưng suy cho cùng ngài ấy đối với đứa trẻ này là thật lòng, cầu xin cô, đừng làm hại nó.”
Nàng ấy im lặng, rất lâu sau đó, nàng ấy mới xoay đầu nhìn ta, sắc mặt như cũ, nói với ta: “Cô cô suy nghĩ nhiều rồi.”
Đây không phải là ta nghĩ nhiều, gần đây tiền phương chiến tuyến không ổn định, Nữ Chân và Đại Lương khai chiến gần ngay trước mắt, trong doanh trướng dâng lên sóng ngầm, người thông minh như nàng ấy, ta không tin nàng ấy không nhận ra.
Một khi khai chiến, trời ơi, đó quả là một tai họa, năm đó ngày đầu tiên Thẩm Tranh đến, ta nên khuyên đại hoàng tử.
Nhưng có thể khuyên ngài ấy được gì? Người tỉnh táo như ngài ấy, đến cả ta cũng nhìn ra Thẩm Tranh không quan tâm, ta không tin ngài ấy không thấy.
Nhưng bọn họ mím môi không nói, ta cũng chỉ có thể ở bên cạnh nhìn.
Lúc nàng ấy mang thai tám tháng ta đi mời đại phu người Hán.
Doanh trướng của bọn ta có quân y của mình, nhưng đại hoàng tử nghĩ khá chu đáo, suy cho cùng nàng ấy vẫn là người Hán, hơn nữa cơ thể yếu ớt, thói quen dùng thuốc của Nữ
Chân chúng ta và người Hán không giống nhau, có đại phu người Hán an toàn hơn, để tránh cho Thẩm Tranh sinh non.
Lúc ta dẫn đại phu về, cả đại doanh đèn đuốc sáng rực, trực giác ta nói xảy ra chuyện rồi.
Vừa vào lều của đại hoàng tử, trong lều chỉ có vài thân tín của ngài ấy, trong phòng lộn xộn một mảng, đại hoàng tử mặt không biểu cảm ngồi sau bàn, có lẽ vừa nổi giận một trận.
Có một người ngã giữa đất, máu chảy đầy đất, ta nhận ra, đó là quân Bắc Cương đầu hàng lúc trước.
Thẩm Tranh nằm trên giường, bụng nàng ấy đã to lắm rồi, ta nghi ngờ nhìn qua phía nàng ấy, nàng vẫn cười với ta.
Ta hoảng loạn bất an đứng bên cạnh, nghe đại hoàng tử hỏi Thẩm Tranh: “Nàng thật sự cho rằng ta không có phút phòng bị nào với nàng sao?”
Thẩm Tranh nhắm mắt, thậm chí lại cười, nàng ấy nói: “Ta chỉ cược một ván, thua rồi mà thôi.”
Đại hoàng tử đi qua đứng trước giường nàng ấy, sự thất vọng trong mắt ngài cũng sâu đậm như sự đau đớn. Ngài ấy chỉ nói một câu: “Tang Cát nói không sai, không cùng tộc, ắt khác lòng.”
Thế nhưng ta không quan tâm được bọn họ đang nói gì nữa, ta hét lên một tiếng, chỉ vào máu trên nệm của Thẩm Tranh, lớn tiếng gọi đại phu, Thẩm Tranh sinh non rồi.
Lúc nàng ấy sinh ta mới nghe ngóng rõ ràng, nàng ấy tìm được bản đồ bày binh và thủ thành trong lều của đại hoàng tử, đánh tráo với một cựu quân Bắc Cương giả vờ đầu hàng, muốn truyền bản đồ bày binh và thủ thành này ra ngoài.
Đích thực nàng ấy đã quá sơ suất, đại hoàng tử có ý loạn tình mê với nàng ấy ra sao đi nữa, cũng không thể nào không đề phòng nàng ấy.
Trừ ta ra, còn có rất nhiều người đang âm thầm giám sát nàng ấy, nàng ấy thật sự cho rằng đại hoàng tử sẽ yêu một người mà không màng đến quốc gia của mình sao?
Ta nhìn đại hoàng tử từ xa, tiếng hét đau đớn của Thẩm Tranh từ phòng sinh truyền ra, ngài ấy mặt không biểu cảm, sắc mặt trắng bệch ngồi ở đó, trong tay nắm chặt trúc giản bản đồ thủ thành, vì quá dùng sức, có chút máu theo chỉ tay từng giọt rơi xuống y bào của ngài ấy, nhưng ngài ấy như thể không phát hiện ra.
Thẩm Tranh đau ba giờ, sinh hạ một bé trai – là thai chết, vừa ra đời đã không còn hơi thở.
Đặt trong cái nôi đại hoàng tử tự tay làm, giống như đang ngủ.
Đại hoàng tử nhìn đứa trẻ đó rất lâu, chỉ nhìn từ xa.
Cuối cùng ngài ấy đi đến bên giường Thẩm Tranh nhẹ giọng nói với nàng: "Đứa trẻ này trông rất giống chúng ta, mặt giống ta, mũi giống nàng, mắt thì nhìn không ra, không mở ra, nhưng có lẽ là giống nàng, nếu như nó sống, sau khi lớn lên nhất định rất anh tuấn.”
Ngài ấy hỏi Thẩm Tranh: “Là nàng cố ý phải không? Cái chết của đứa trẻ này.”
Thẩm Tranh yếu ớt nằm ở đó, mắt luôn nhìn vào trong nôi, nàng ấy không nói chuyện, ta nhìn thấy một vệt nước mắt, hay là mồ hôi, ai biết được, lướt xuống theo khóe mắt của nàng, lặng lẽ thấm vào vỏ gối.
Đại hoàng tử dịu dàng đưa tay vén mớ tóc lòa xòa trên mặt nàng ấy ra, thuận tay lướt từ má xuống cổ, dùng sức từng chút một.
Ngài ấy hỏi Thẩm Tranh: “Nàng từng thật lòng chưa?” Thẩm Tranh không nói chuyện.
Tay đại hoàng tử thu chặt từng chút, nàng ấy rất ngoan ngoãn nhắm mắt, nhưng không biết vì sao, trước khi nàng ngạt thở, đại hoàng tử buông tay ra. Ngài ấy đứng thẳng tắp, bàn tay bóp cổ nàng ấy không ngừng run rẩy.
Thẩm Tranh ho dữ dội, cả buổi mới dịu xuống, ta thấy nàng ấy nhìn đại hoàng tử, cứ nhìn như vậy, một câu cũng không nói.
Cho đến khi đợi hoàng tử xoay người rời đi, nàng ấy cũng không nói một câu.
Đây là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau.
Ta ôm tã lót của đứa trẻ ấy, đứng ở xa xa nhìn nàng, ta nói: “Thẩm Tranh, ta thật sự ghét cô.”
Đáy mắt nàng ấy rốt cuộc vẫn ngân ngấn một tầng nước mắt mỏng, nàng ấy nói: “Tang Cát, ngươi có thể giúp ta đặt đứa trẻ này bên bờ Hoàng Hà không, Hoàn Nhan Hoàng không cần nó nữa, để nó trôi theo dòng nước, thay ta về cố hương của ta.”
Ta đẩy chiếc nôi đặt đứa trẻ, xoay người rời đi. Trước khi ta đi khỏi, Thẩm Tranh gọi ta.
Ta xoay đầu, thấy nàng ấy hơi mỉm cười nhìn ta, nụ cười nhợt nhạt, như lần đầu gặp gỡ, giống như bông hoa run lẩy bẩy trên cành cây trổ hoa đầu xuân, khiến người ta muốn lấy lồng kính đậy lên. Có điều ta sẽ không mắc lừa nữa.
Nàng ấy nhìn ta, nói với ta: “Xin lỗi.”
Ta vẫn luôn không biết tại sao nàng ấy phải nói xin lỗi ta, cho đến rất lâu rất lâu về sau, khi ấy nàng ấy đã thành một nắm tro, ta mới biết vì sao.
Bởi vì nàng ấy đã đặt bản đồ bày binh và thủ thành vào trong chiếc nôi chính tay đại hoàng tử làm đó.
Khi ta đặt đứa trẻ xuống dòng sông, phía dưới dòng chảy đã lặng lẽ ẩn nấp hàng nghìn quân Thẩm gia, bọn họ đợi cái nôi trôi xuống theo dòng chảy này, đợi bản đồ bày binh và thủ thành trong nôi.
Ta không biết nàng ấy liên lạc với huynh trưởng của nàng vào lúc nào, ta chỉ cảm thấy nàng ấy độc ác.
Nàng ấy biết đại hoàng tử vẫn luôn không buông bỏ phòng bị và cảnh giác với nàng, cho nên cố ý để lộ khiến đại hoàng tử cho rằng nàng ấy đã bị nắm thóp, nhưng bản đồ bày binh và thủ thành thật sự đã bị nàng ấy đặt vào trong nôi.
Bắt đầu từ khoảnh khắc mang thai, nàng ấy đã tính toán xong tất cả.
Tính toán lòng người, tính toán thời cơ, nàng ấy nói xin lỗi với ta, là vì ta đã đặt cái nôi đó xuống sông.
Ta tận tay đưa bản đồ bày binh và phòng thủ của Nữ Chân đi.
Ta thật sự rất ghét nàng ta.
Đêm hôm đó, đại hoàng tử đau lòng tuyệt vọng hỏi nàng ấy, cái chết của đứa trẻ này có phải là nàng ấy cố ý không.
Nàng ấy không trả lời, nhưng không lâu sau chúng ta đều biết, đó quả thật là do nàng cố ý, nàng thật sự là một nữ nhân tàn nhẫn, tính toán tất cả, đến cả con mình cũng không bỏ qua.
Sau khi đại hoàng tử biết đã say xỉn ba ngày, lúc ta đi thăm ngài ấy, ngài ấy đã say đến thất thố, may mà không có người khác ở đó.
Ta nhìn gương mặt trắng bệch của ngài cười lên, sau đó nhìn ta hỏi: “Tang Cát, nàng ấy quả thật là một nữ nhân thông minh đúng không?”
Ta quay đầu đi, giả vờ không nhìn thấy sự thất vọng và đau khổ sâu nặng đó trong đáy mắt ngài ấy.
7
Rất lâu rất lâu sau đó, đại hoàng tử cũng chết trên chiến trường, bị tam ca của Thẩm Tranh một thương xuyên ngực, là ta đi nhặt di thể của ngài ấy.
Ngài ấy lặng lẽ nằm đó, trên cổ có một mặt dây chuyền bịt kín, ta biết bên trong là tro cốt của Thẩm Tranh.
Sau khi Thẩm tranh tự thiêu chết mình, ngày hôm sau ngài ấy đã sai người thiêu xương cốt của Thẩm Tranh thành tro.
Trên chiến trường, người Thẩm gia hỏi ngài ấy, đòi di cốt của Thẩm Tranh rất nhiều lần, ngài ấy đều nói đem cho chó ăn rồi, chỉ có ta biết, ngài ấy thỏa đáng đặt tro cốt của Thẩm Tranh trong mặt dây chuyền ngọc này, để ở bên cạnh trái tim.
Ta nghĩ đại hoàng tử cũng chưa chắc thích Thẩm Tranh bao nhiêu, một nữ nhân, thích hơn nữa cũng có ngày quên mất, chỉ là vết thương nàng ấy để lại cho người khác quá sâu, đến mức mà khiến người ta khó quên, mỗi lần nhớ lại đều làm người ta lòng đau âm ỉ.
Ta vẫn không nhịn được nhớ đến một ngày nọ, trong đêm khuya, dáng vẻ lúc Thẩm Tranh gặp ác mộng hét gọi tên đại hoàng tử mà tỉnh dậy, như thể cái tên này là bùa hộ mệnh của nàng ấy.
Sau này mỗi đêm đại hoàng tử không ở đây, nàng ấy cần phải ôm áo choàng của ngài ấy mới có thể ngủ được.
Cho nên ta nhịn không được hỏi nàng: “Cô thích đại hoàng tử không?”
Nàng ấy không nói, nàng ấy rất giỏi im lặng, cũng rất giỏi bịa chuyện, ta không biết rốt cuộc nàng ấy có từng yêu đại hoàng tử không, cho dù từng yêu, thì tình yêu ít ỏi này cũng không bằng quốc gia, nhà và người thân của nàng ấy.
Có điều chẳng sao cả, bọn họ huề nhau rồi.
Hoàn