Tôi ngồi trong xe nhìn hai người họ tạm biệt nhau trước mặt mình, hít sâu một hơi gọi cho Thẩm Chi Nhiên.
“Anh ở đâu?”
“Đi gặp khách hàng, về nhà liền.”
Qua cửa kính xe, tôi thấy Thẩm Chi Nhiên ngồi lên xe, đây là lần đầu tôi nói tới cái tên Trần Y Y với hắn.
“Anh đang ở cùng Trần Y Y à?”
“Sao em biết cô ấy?” Trong giọng Thẩm Chi Nhiên mang theo sự bối rối.
Tôi cười khẽ, “Anh lo lắng cái gì?”
Nghe thấy sự không vui trong giọng tôi, hắn hạ cửa kính, hút một điếu thuốc.
“Trần Y Y là nhân viên của anh, em có thể gây chuyện với anh nhưng đừng làm phiền cô ấy.”
“Làm bạn gái nhưng không thể hỏi bạn trai mình khi có cô gái khác ở cạnh hắn à?”
Thẩm Chi Nhiên, anh có thể khiến tôi thất vọng thêm nữa không?
“Ở nhà đợi anh.” Hắn tắt máy.
Nhìn hắn lái xe rời đi, tôi ngồi trong xe suy nghĩ rất nhiều.
Tôi ở thế giới này không có người thân, cha mẹ của nguyên chủ đã mất, dựa vào di sản mà họ để lại để đi học.
Đứa nhỏ trong bụng là người thân duy nhất trong thế giới này của tôi.
Có thể không cần nhân vật phản diện, nhưng đứa bé là của tôi, chỉ mình tôi thôi!
Tuy tôi là bạn gái của Thẩm Chi Nhiên, hắn sẽ tặng quà đắt tiền cho tôi, sẽ nghĩ mua quà cho tôi, cho tôi quẹt thẻ tín dụng nhưng hắn chưa cho tôi tiền mặt bao giờ.
Nếu sau này rời khỏi Thẩm Chi Nhiên, tôi không có cách nào nuôi mình và con của nhân vật phản diện.
Cho nên trước khi rời khỏi Thẩm Chi Nhiên, tôi phải kiếm tiền.
Dọc đường lái xe về nhà, tôi vuốt bụng suy nghĩ rất nhiều, lúc về nhà, Thẩm Chi Nhiên đang làm việc trong phòng sách.
Tôi không để ý tới hắn, đi về phòng tắm rửa.
Đợi tôi tắm xong, Thẩm Chi Nhiên đã nằm trên giường.
“Ôn Vũ, anh…” Hắn muốn nói lại thôi.
“Lúc tôi vào phòng quần áo lấy phòng ngủ, phát hiện không thấy khăn quàng mà anh tặng tôi lúc đi Pháp về, khăn của tôi đâu rồi?”
Không đợi hắn nói, tôi lập tức cắt lời trước.
“Hôm nay trời lạnh, anh đưa khăn cho đồng nghiệp dùng rồi.” Hắn cúi đầu xem điện thoại như không có gì.
“Là Trần Y Y à?”
“Ôn Vũ, em có thể hiểu chuyện tí được không?”
“Tôi không hiểu chuyện? Là ai nghe cái tên Trần Y Y là tránh thế? Là tôi à?”
“Được, anh nói.” Hắn buông điện thoại xuống, “Lúc bé anh bị đối thủ của ba mẹ bán vào núi, là một cô gái đã cứu anh, người kia giống Trần Y Y nên anh muốn chăm sóc cô ấy một chút.”
“Vậy khăn quàng của tôi đâu? Cho cô ta rồi à?”
“Đúng vậy.” Sau khi nói hết, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Cứ như việc hắn đối xử tốt với Trần Y Y là chuyện hiển nhiên.
“Khăn kia đã có người mang rồi, tôi không cần nữa.” Tôi bình tĩnh nói.
Nghe tôi nói thế, hắn tưởng tôi không giận nữa.
Sau đó tôi nói tiếp: “Anh trả tôi khăn quàng đó theo giá thị trường đi, xem như tôi bán cho anh.”
Buồn cười, tôi đã xem giá của khăn quàng này rồi, hơn 1 tỷ 6 một cái, rất có giá đấy.
Hắn nở nụ cười tức giận với tôi: “Ôn Vũ, em chỉ biết có vậy à?” Sau đó cầm điện thoại chuyển khoản cho tôi.
“Đinh!” Ngân hàng gửi tin nhắn: “Tài khoản của ngài đã nhận được 1 tỷ 6 trong tài khoản vào 7 giờ 22 phút ngày 11 tháng 6. Số dư tài khoản là 2 tỷ 5. Ghi chú: Khăn quàng cổ của em.”
Tôi nhìn số dư trong tài khoản, cười nói: “Khăn quàng bây giờ là cả anh rồi đấy.”