Thẩm Đình mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên, thỉnh thoảng đưa tay đẩy kính gọng vàng trên sống mũi. Anh ngồi đó, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng tự phụ, giống như tự tạo thành một thế giới riêng, tôi không dám đi qua quấy rầy.
Suy nghĩ một lát, tôi lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Thẩm Đình.
"Muốn xem mấy tấm ảnh chụp cơ thể rõ ràng đến từng milimet của em hong?"
Điện thoại anh đặt trên bàn trà rung lên, Thẩm Đình không ngẩng đầu, tiếp tục lật sách. Đợi cả buổi cũng không thấy Thẩm Đình có động tĩnh gì, tôi thật sự không nhịn được mở miệng nhắc nhở.
"Khụ khụ, ừm, anh có tin nhắn kìa."
"Ừm."
Thẩm Đình cầm điện thoại lên, tùy ý nhìn lướt qua, ngón tay đột nhiên siết chặt.
Tay của anh rất đẹp, ngón tay trắng nõn thon dài, xương cốt cân đối. Lúc này anh đang nắm chặt điện thoại, gân xanh trên mu bàn tay cực kì rõ ràng.
Đúng lúc này, điện thoại di động của tôi cũng rung lên, tôi cúi đầu nhìn.
"Tài khoản của bạn vừa nhận được 100,000 tệ vào lúc 20:08 ngày 03/11, số dư sau giao dịch là 165,643.88 tệ."
Vẻ mặt tôi vô cùng kinh ngạc, chỉ thế thôi á? Thẩm Đình dễ động lòng vậy hả?
Thẩm Đình đột nhiên ném sách xuống, quay đầu nhìn tôi.
Tôi hoảng hốt, vội vàng gửi cho anh một tấm ảnh chụp X-quang bộ xương.
"Ha ha, em đọc trên mạng đó, có phải rất buồn cười không?"
Anh cúi đầu nhìn điện thoại, lại nhìn tôi một cái, một lát sau liền gật đầu, vẻ mặt phức tạp.
"Ừ, cũng được."
Ánh mắt anh nhìn tôi như nhìn một đứa ngốc vậy, tôi lập tức xấu hổ, ỉu xìu chạy về phòng ngủ.