"Ký chủ, hình như đối tượng công lược đã hiểu lầm cô. Cô trả giá vì hắn nhiều như vậy, cứ buông bỏ như thế sao?"
Tôi nhai khoai tây chiên, trong lòng nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Tôi hiểu Tống Hồi.
Từ nhỏ hắn đã được mọi người vây quanh, kiêu căng ngạo mạn, luôn giữ thái độ cố chấp gần như là bệnh hoạn đối với những người hoặc những chuyện mà hắn đã nhận định.
Hắn nghe không lọt tai lời giải thích của tôi, cũng không muốn tin tôi.
Huống chi, hắn đã đính hôn, là người đã có vợ.
Cũng giống như cắt đứt tia hy vọng cuối cùng giữa tôi và hắn.
Đạo đức và lòng tự trọng không cho phép tôi làm ra bất cứ hành động níu kéo nào nữa.
Chia tay trong hòa bình có lẽ là kết thúc tốt đẹp nhất cho chúng tôi.
Trong thế giới thật, tôi là trẻ mồ côi, đã quen với cuộc sống không nơi nương tựa, không ai yêu thương, không người tôn trọng.
Cho đến khi gặp Tống Hồi.
Khi chúng tôi cùng lúc đưa tay về phía Vượng Tài – bấy giờ còn là một chú chó hoang, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ: Người thích chó thì có thể tệ đến mức nào chứ.
Đây chính là đối tượng công lược của chị đây, ông trời có muốn cũng không đổi được.
Ngày hắn nhặt Vượng Tài về cũng là ngày hắn nhặt được tôi trong tình trạng suy sụp.
Có lẽ Tống Hồi không biết rằng tôi đã chặn hết mọi đường thoát thân của mình để đổi lấy cơ hội ở lại thế giới này với hắn sau khi hoàn thành công lược.
Trọn đời trọn kiếp, hai người ngày ba bữa, trải qua xuân hạ thu đông.
A Hồi, tôi từng thật lòng ao ước trở thành một gia đình với anh.
Rõ ràng đã đạt 99%, rõ ràng chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, rõ ràng tôi đã tưởng tượng ra ngày cầu hôn, hắn sẽ nói gì…
Nhưng hắn lại đính hôn với người khác.
“Diểu Diểu, về chuyện của Tống Hồi, tôi thay mặt nó xin lỗi cháu.”
Lúc dừng đèn đỏ, Tống Tầm quay đầu nhìn tôi, ánh mắt mênh mang như đang ngầm mê hoặc.
Có lẽ là do ảo giác của tôi, tôi cảm thấy đuôi mắt anh hơi đỏ, có vẻ rất uất ức.
Người nhà họ Tống đều là mỹ nhân. Nếu Tống Hồi hoang dã nồng nhiệt như vầng thái dương thì Tống Tầm chính là ánh trăng dịu dàng say đắm lòng người.
Tôi nhìn đi nơi khác: "Không sao đâu, chú. Mọi chuyện đã qua rồi. Tôi còn phải cảm ơn chú dù bận trăm công ngàn việc vẫn dành thời gian đến đón tôi đó.”
Sau khi từ chối Tống Hồi trong phòng, di chứng của cú điện giật làm chân tôi bủn rủn đi không nổi, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, mặt đỏ lên một cách bất thường.
Nếu có ai nhìn thấy bộ dạng này của tôi thì rất dễ gây hiểu lầm.
Nhưng sau khi đến thế giới này, tôi dốc lòng tập trung vào Tống Hồi và công việc, gần như không có thời gian kết bạn, thậm chí không có lấy một đồng nghiệp tốt.
Nghĩ trong đầu một lượt, cuối cùng chỉ có thể lấy hết dũng khí gọi cho chú của Tống Hồi trước mặt hắn. Chú ấy là người cầm quyền thực sự của Tống gia – Tống Tầm.
"Trần Diểu, bớt lại đi. Chú tôi rất bận, thậm chí không có thời gian tham gia tiệc đính hôn của tôi. Nếu cô không còn thân phận là bạn gái tôi thì cô dựa vào đâu mà cho rằng chú ấy sẽ để ý đến cô?”
“Một tháng sau, tôi mà kết hôn thì cô sẽ ch.ết. Trong thời gian này, nếu cô hối hận thì mau đến cầu xin tôi. Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, đừng để tôi đợi lâu quá.”
Tống Hồi cao ngạo ném cho tôi một tấm thẻ phòng, đạp gót giày da rời đi.
Ngay lúc tôi tuyệt vọng định cúp điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm ấm: "Diểu Diểu, tôi nghe đây.”