Có lẽ là do ta chưa bao giờ "làm nên bọt sóng" gì nên phụ thân cũng buông lỏng cảnh giác với ta.
Lần này đi Tướng Quốc Tự, ông ta cũng chỉ cử mấy tên hộ vệ đi cùng.
Vốn dĩ ta tưởng phải mất một phen trắc trở mới gặp được Tề Vương phi.
Ai ngờ chỉ vừa xuất hiện, Tề Vương phi đã nhận ra ta.
"Con và mẫu thân con hồi bé quả thật như đúc ra từ một khuôn vậy."
Ánh mắt Tề Vương phi dường như xuyên qua ta, nhìn tới một người khác.
Hai mắt ta bỗng đỏ hoe: "Thời điểm mẫu thân ra đi, con còn quá nhỏ, không nhớ rõ chân dung mẫu thân."
Tề Vương phi nhìn ta thật lâu, nói: "Ở Tề Vương Phủ có lưu chân dung của nương con, con nhớ nương con như vậy, sao không đến Tề Vương Phủ hỏi?"
Ta không nói một lời, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tề Vương phi.
"Nguyên Chiêu có mắt như mù, tin sai người, cho rằng ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu còn hận mẫu thân ta, cho nên mẫu thân ta chết cũng không muốn lộ diện, ta......"
Ta còn chưa dứt lời đã bị Tề Vương phi cắt ngang.
Nàng khẽ thở dài một tiếng, nói: "Năm đó mẫu thân người qua đời, ta và Vương gia đều không có ở kinh thành, hơn nữa, phủ quận chúa cũng không phái người đến báo tang."
Ta lập tức sững người.
Trong trí nhớ của ta, phụ thân ta không chỉ một lần nói bóng gió rằng người ở Tề Vương Phụ đều ghét nương của ta.
Phụ thân ta nói, năm đó để gả cho ông ta, mẹ ta đã trở mặt với người của Tề Vương Phủ.
Vì vậy dù mẫu thân ta có chết, Tề Vương và Tề Vương phi cũng không tha thứ cho bà ấy...
Ta dùng sức dập đầu: "Ngoại tổ mẫu, Nguyên Chiêu có một chuyện muốn nhờ."
6
Tề Vương phi rời Tướng Quốc Tự vào sáng sớm hôm sau.
Ta ở trong chùa mấy ngày, phụ thân sai người tới nhắc nhở mấy lần ta mới trở về cùng Thúy Châu.
Ta vừa vào phủ, phụ thân ta đã giả vờ như vô tình hỏi ta có gặp vị quý nhân nào ở Tướng Quốc Tự không.
Ta biết ông ta muốn hỏi ta có gặp Tề Vương phi không.
Nhưng ta cố ý nói: "Ở Tướng Quốc Tự, ngoại trừ tăng nhân, đâu đâu cùng có quý nhân, những quý nhân ở kinh thành không phải đều thích đến Tướng Quốc Tự dâng hương à?"
Phụ thân ta ngẩn người, Triệu di nương lại trực tiếp hỏi: "Đại tiểu thư có gặp Tề Vương phi không?"
Nàng lo lắng nói: "Nghe nói mấy ngày trước Tề Vương phi cũng đến Tướng Quốc Tự."
Ta cố ý lộ ra vẻ mặt sửng sốt, thản nhiên nói: "Gặp, nhưng Tề Vương phi sáng sớm hôm sau đã xuống núi."
Phụ thân ta hơi cau mày, lo lắng nói: "Tề Vương phi không làm khó dễ con chứ?"
Ta lắc đầu, lại hỏi: "Phụ thân, năm đó đã xảy ra chuyện gì? Sao người lại lo lắng Tề Vương phi sẽ làm khó con? Con là ngoại tôn nữ của bà ấy cơ mà?"
Phụ thân ta ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ nói: "Nguyên Chiêu, sau này nhìn thấy người của Tề Vương Phủ, nhớ tránh xa ra.
"Con chỉ cần nhớ kỹ, cha sẽ không hại con."
"Con nhớ rồi." Ta cười cười, nghiêng đầu nhìn Triệu di nương, nói tiếp:"Hai tháng nữa, ta sẽ cập kê, Triệu di nương, đồ cưới của mẫu thân ta bây giờ nên trả cho ta rồi chứ?"