Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là một quả phụ tái giá, lại mua một tặng một cho nên đám cưới cũng không quá mức phô trương. Vì thế chỉ mời một vài người thân cận, bị quấy phá một lúc thì hai người được đưa vào động phòng.

Bên ngòai tuy rằng chỉ bày ít bàn tiệc nhưng vẫn rất ồn áo, náo nhiệt, nhất Mập Mập được các vị can nương cưng chiều nên càng như cá gặp nước, bên này đùa giỡn, bên kia làm nũng. Mà bên trong tân phòng, cũng đồng dạng là ” chiến sự” nổi lên

“Ta…… Ta cảnh cáo ngươi, cũng không thể giống lần trước như vậy làm đau người ta!”

“Ách…… Ngươi…… Ngươi làm cái gì?”

“Uy! Ngươi làm sao như vậy xem ta…… Ngươi…… Không cần lại đây…… Không cần lại đây……”

Sau đó là liên tiếp một chuỗi âm thanh, tiếp theo là tiếng khiển trách, thẹn thùng.

“Ngươi…… Ngươi thế nào như vậy…… Rõ ràng thoạt nhìn như vậy nhã nhặn nho nhã. Thế nào…… A! Cút ngay…… Không cần tới gần ta…… Cút ngay……”

Một lọat âm thanh quần áo quần ao bị xé truyền đến.

“A! Không biết xấu hổ!”

Tiếp theo là càng nhiều âm thanh quần áo bị xé.

“Không cần…… A…… Buông ta ra…… Ngươi…… Ngươi này Trư Bát Giới, sắc lang, Buông ta ra…… Ngô…… Ngô…… Ngô…… Ngô……”

Thủy Tâm ghé vào ngực Triển Ngạo Trúc làu bàu” uy, lần này không đau nha”

Triển Ngạo Trúc vẫn lặng yên không tiếng động

” Ngươi vì sao lại không thích nói chuyện” Thủy Tâm bất mãn kháng nghị ” như vậy thật nhàm chán nha, có khác nào là gả cho một cái đầu gỗ lớn đâu, buồn tẻ lại vô vị” nàng nhăn nhăn mũi ” ta đã nói mà, lập gia đình không có gì tốt”

Đáp lại nàng chỉ có tiếng kêu của côn trùng, ếch nhái

“Uy!” Nàng động động cằm ” nói chuyện cùng ta một chút thôi, chỉ cần không phải mình ta độc diễn là được rồi”

Triển Ngạo Trúc chỉ lạnh lùng nói ” ngươi thật huyên náo”

Thủy Tâm trợn to hai mắt, sau đó chậm rãi ngồi lên người Triển Ngạo Trúc, hai tay đột nhiên đưa lên, sau đó không chút lưu tình mà hướng những chỗ trọng yếu trên người hắn đánh tới. Nhưng mỗi một quyền, chưởng…đều không chứa một chút nội lực, chỉ như là múa, còn kẻ bị hại thì vẫn điềm nhiên nằm ngủ như không có chuyện gì.

Thủy Tâm không chút xấu hổ còn ngẩng cao đầu nói ” ta rốt cuộc đã chiến thắng võ lâm đệ nhất cao thủ Cuồng Thư Sinh, duy nhất có nữ hiệp Lãnh Thủy Tâm ta là đả bại được Cuồng Thư Sinh”

” nạn nhân” nằm dưới thân nàng lên tiếng ” ngây thơ”

“Ngây thơ!” Đây là nằm ở nàng dưới thân ” người chết ” lời bình.

“Ba!” Một tiếng, một cái tát lập tức hướng ngực Triển Ngạo Trúc đánh tới. Đã làm ” người chết” mà thi thể còn bị bạc đãi, thực sự đáng thương nha.

Thủy Tâm bĩu môi nhìn hắn một lúc, tục ngữ nói đúng: một bàn tay thì vỡ không kêu, bởi vì Triển Ngạo Trúc từ đầu đến cuối không có một biểu tình gì, làm nàng cũng nản lòng lại nằm sấp lên ngực hắn, căm giận nói

” ngươi thực sự là nam nhân không thú vị nhất trên đời”

Đã hiểu là đối thủ không thú vị, còn không chịu cam lòng mà đi ngủ, chỉ thấy Thủy Tâm lại không ngừng nói tiếp

” Uy, ngươi nghĩ ta nên gọi ngươi thế nào cho tốt đây? không thể cứ gọi là uy, mà nếu không gọi vậy thì ta biết gọi thế nào đây?”, trầm mặc một lát, nàng lại tiếp tục ” cha ta có năm lão bà, mỗi người đều gọi hắn là lão gia, mà đại tẩu lại gọi đại ca ta là phu quân, đại tỷ thì gọi đại tỷ phu là tướng công, bất quá…

“Uy! Ngươi nói ta nên gọi ngươi thế là tốt hay không nữa lý? Tổng không thể lão gọi ngươi uy đi? Cũng không gọi ngươi uy, ta lại nên thế nào gọi ngươi đấy? Nàng trầm ngâm một lát, còn nói: “Cha ta có năm lão bà, từng cái đều gọi hắn lão gia, mà ta đại tẩu đều quản đại ca của ta kêu phu quân, ta đại tỉ tắc bảo ta đại tỉ phu tướng công, bất quá…. nghe tỳ nữ hầu hạ đại tẩu nói ở trong phòng, đại tẩu đều kêu tên của đại ca” . Nàng biết không trông mong gì được Triển Ngạo Trúc đáp lại, nên lại tiếp tục độc thọai ” Ngạo Trúc, Ngạo Trúc, tên này thật sự là rất không sai, cao ngạo thoát tục, nhưng nếu gọi lên thì không phải là tuyên cáo với mọi người ngươi chính là Cuồng Thư Sinh sao? không được, tên của ngươi vẫn chỉ là gọi ở trong phòng thôi. Trước mặt mọi người thì…Lão gia? ngươi cũng không có già đến mức đó. Vậy tướng công…… Rất kỳ quái nha…… Có lẽ phu quân…… Nôn! Đáng ghét…… Kết quả vẫn là Ngạo Trúc dễ nghe , nhưn lại không thể gọi. Quên đi, liền tướng công đi…… Không, phu quân…… Ách…… Vẫn là tướng công…… Ách

Triển Ngạo Trúc rốt cuộc bị nàng ” niệm” đến không còn kiên nhẫn, hắn nghiêng người đem Thủy Tâm đặt xuống dưới thân, dùng môi chặn lại cái miệng đang nói liên tu bất tận kia. Hắn đóan rằng chắc chỉ có thể làm nàng mệt thì nàng mới thôi không lải nhải nữa.

Tư Đồ Sương rốt cuộc cũng bị đá ra khỏi nhà sau khi thủ tiết ba năm, Thủy Tâm vui ngất trời, cuối cùng không có người đem chuyện của nàng ra nói. Ban đầu nàng còn tưởng sẽ cùng phu quân đại chiến vài lần mới có thể giữ được công việc của mình, không ngờ Triển Ngạo Trúc ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, mặc nàng thích làm gì thì làm. Vì thế Thủy Tâm đem Mập Mập giao cho hắn, còn mình thì xuất môn làm việc.

Tuy rằng chỉ có công phu mèo quào ba chân, nhưng hai năm nay nàng lại ở chốn giang hồ lăn lộn, hết ăn lại uống mà không việc gì. Có lẽ, nàng vận khí tốt, cho tới nay vẫn chưa gặp nhân vật “khó chơi” nào. Sau tân hôn một tháng, Thủy Tâm rốt cuộc cũng đã đụng phải khảo nghiệm.

Gần đây Đặng huyện đột nhiên xuất hiện rất nhiều nhân vật lưng đeo đao kiếm, ai cũng biết ngòai bọn du côn lưu manh, nhân vật giang hồ cũng là những kẻ không nói đạo lý, bọn họ đều ỷ vào sức mạnh hoặc công phu, nếu chọc bọn họ khó chịu sẽ lập tức động thủ, đán chết năm ba người là chuyện bình thường. Gặp phải sự tình này, quan phủ cũng chỉ biết chống đẩy, có thể tránh xa liền tránh rất xa. Cho nên dân chúng phần lớn chỉ có thể tự cầu phúc, phải mở to hai mắt để nhìn cho rõ nếu không sẽ gặp họa. Bằng không đã kêu tự làm bậy thì không thể sống.

Nhân vật giang hồ rất nhiều, bận nhất là khách sạn cùng khách điếm, kế đến là câu lan viện. Đặng huyện hoa thuyền khách nhân nhiều như nước chảy, mặc dù là ban ngày khách nhân tới tìm niềm vui cũng không thiếu.

Lan thuyền ở Đoan hà là nổi bậc nhất, trang hòang lộng lẫy, nhất là buổi chiều, ban công, lầu gác, đền đài treo đầy đèn màu, làm ánh sáng chiếu xuống mặt sông như sao sa, đẹp không kể xiết. Lúc này đang là giữa trưa, các cô nương tràn đầy ra lan thuyền, đầu này chơi đóan số hành lệnh, chỗ kia chơi hồ điệp, hò hét, náo nhiệt đến cực điểm.

Gian phòng trên lầu hai được thiết kế rất hoa mỹ, lan thuyền đầu bài cô nương Tích Tích đang cùng một vị cô nương uống rượu ngâm thơ, lại nghe bên ngòai truyền đến tiếng cãi nhau, tiếng quát càng lúc càng lớn, càng lúc càng tới gần

Một giọng nói rất không biết phân rõ phải trái lớn tiếng “Đại gia ta không có bạc sao?”

“Vị này gia, không phải như thế, là vì Tích Tích cô nương đã có khách xin mời ngài lại tìm một vị cô nương khác đi!” Thôi ma ma khép nép năn nỉ.

“Không được, đại gia ta hôm nay muốn chiêu đãi khách, vẫn muốn Tích Tích bồi, đại gia ta có tiền, lan thuyền đầu bài nhất định phải hầu hạ ta”

“Đại gia, Tích Tích có khách……”

“làm cho hắn đi tìm cô nương khác, đừng hỏi ta”

Thôi ma ma ra sức ngăn cản nhưng cũng không ngăn đươc nam tử kia tiến tới gần cửa

“Vị này đại gia, ngài mời trước dừng lại!” một giọng nói thanh thóat vang lên, tiện thể còn lấy thân mình che trước cửa.

“A, thì ra lan thuyền các ngươi còn giấu diếm mặt hàng tốt vậy, không sai, không sai , xinh đẹp ôn nhu, tươi mới ướt át……” Tiếp theo là hai tiếng dâm loạn cười dâm đãng.

“tốt, Tích Tích đã không rảnh thì lấy ngươi thế đi, ma ma, ta lấy nàng”

“Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi” giọng nói không giấu được sự giận dữ ” lau sạch mắt chó của ngươi mà nhìn cho rõ, ta là tỷ tỷ bảo tiêu của Tích Tích, tuyệt không cho phép ngươi quấy rầy cô ấy”

“Bảo tiêu?”

Sau tiếng kêu kinh ngạc, truyền tới giọng cười miệt thị, trào phúng ” bảo tiêu? Ta đây là tiêu đầu, hơn nữa là tiêu đầu chuyên quản tiêu sư phấn nộn a”, lại là tiếng cười dâm tà “đến đây, tiêu đầu ta sẽ chỉ cho người hai chiêu, là hai chiêu vững chắc ở trên giường nha”

“ngươi tối hôm qua là ăn phân sao, đại cẩu hùng? bằng không sao hơi thở lại tòan mùi phân”

Nam tử kia cuồng vọng cười to ” hảo, hảo, đại gia thích lọai cô nương có cá tính như vậy, ở trên giường cuống nhiệt mới là tốt a”

” về nhà ôm lão nương của ngươi đi, đại cẩu hùng, xem ra ngươi ngay cả tiếng người cũng không biết nói, chắc “bên dưới” cũng không” làm ăn” gì được, như vậy còn dám ra mặt mà không biết xấu hổ, chậc, da mặt ngươi cũng thật dày nha”

“ha, ha, tiểu cô nương, ngươi thật đúng là sinh long họat hổ, rất uy phong. Có muốn thử nếm hương vị, uy lực của căn côn bổn của đại ca?”

“Uy lực?” Nàng khinh thường hừ lạnh. “Là chưa đi chợ thì hết tiền thì có!”

” Con mẹ nó”, nam nhân kỵ nhất là chuyện này nên nam tử kia xấu hổ, giận dữ mắng ” hôm nay phải cho ngươi nếm mùi công phu lợi hại của bổn đại gia mới được”

“Công phu?” Kiều thúy âm cười nhạo một tiếng. “công phu kêu cha gọi mẹ sao?”

Một tiếng quát giận dữ vang lên, lan thuyền lập tức rơi vào tình trạng đấu võ, trên thuyền các cô nương vẫn bình tĩnh uống trà nói chuyện phiếm, ngay cả Tích Tích cũng nhịn không được mở cửa ra xem cuộc chiến. Các nàng không một chút lo lắng bởi vì Thủy Tâm chưa từng thất bại.

Bất quá, sự tình phát triển không giống như mọi người nghĩ, sau chừng một chén trà,từ trên rơi xuống một thân ảnh chật vật, hướng Tích sơn mà chạy. Khi tiểu tỳ của lan thuyền là Quyên nhi nghiêng ngã chạy tới tòa nhà nhỏ dưới chân Tích Sơn, Triển Ngạo Trúc đang ngồi trên ghế nhỏ phía trước nhà cho Mập Mập ăn cơm. Nàng vọt đến trước mặt Triển Ngạo Trúc, vừa thở vừa nói ” Triển..Triển công tử…không…không tốt, Lãnh…Lãnh cô nương…có người gây phiền tóai”. Quyên nhi không kịp thở, mới vừa dừng lại lấy hơi, ngẩng đầu lên đã không thấy người đâu.

Người đâu? trước mắt ngòai trừ hai cái ghế nhỏ, một tô cơm, một cái thìa, không hề có bóng dáng người nào. Nàng hoang mang trừng mắt nhìn, rồi sau đó vòng quanh trước sau nhà tìm kiếm, vùa tìm vừa la ” Triển công tử, Triển công tử, ngươi ở đâu?”

Trên thuyền là một mảnh hỗn độn, bàn bị hủy, bình bị vỡ…Thôi ma ma cùng các côn nương đang tụm lại thành một đòan, khách nhân không thấy một bóng người, còn lại là các nhân sĩ giang hồ đang xem náo nhiệt. Các cô nương cùng người xem náo nhiệt đều cùng nhìn về phía cô nuơng quần áo hỗn độn đang chật vật, khốn khổ đỡ đòn mà nàng còn là bảo tiêu của hoa thuyền. Cùng Thủy Tâm giằng co là một nam tử hán mũi hếch, miệng rộng, tóc tai rối bù nên khó trách Thủy Tâm gọi hắn là đại cẩu hùng.

Hắn hắc hắc cười lạnh, mà phía sau là hai người từ lúc lên hoa thuyền tới giờ vẫn chưa nói tiếng nào, thẳng tới lúc này

“đủ rồi, chúng ta cần phải đi”

“Không được” đại cẩu hùng lắc mạnh đầu ” hôm nay ta không trị được tiểu cô nương này không đi”

Nam nhân bên phải nhìn lớn tuổi hơn, nhím mày ” nơi này đã lọan vậy, ngươi còn muốn thế nào nữa?”

Đại cẩu hùng phủi tay chỉ về hướng Thủy Tâm, ngang ngược nói ” ta muốn mang nàng đi, sau khi chơi chán sẽ bán đi, xem nàng còn có thể làm gì?”

“vậy nhanh chút đi”, người đứng bên trái bĩu môi ” có cần chúng ta giúp ngươi không?”

“không cần, một mình ta cũng có thể thu phục”

Ba người tựa hồ không xem ai ra gì, đứng đó mà địn tương lai của Thủy Tâm, còn Thủy Tâm thì cũng đang tiến thóai lưỡng nan, hối hận không thôi. Tiến lên thì khẳng định đánh không lại người ta, còn bỏ trốn, như vậy thực mất mặt nha, sẽ tổn hại ” thanh danh to lớn” của nàng.

Đại cẩu hùng kia cũng không cho nàng có thời gian suy nghĩ, bắt đầu kêu gọi “tiểu cô nương, ngươi là tự mình ngoan ngõan theo ta hay là để ta ra tay mang đi?”

Thủy Tâm cắn cắn môi dưới do dự, nhưng đối phương không cho nàng thời gian, người mặt xanh bên trái lại hối thúc ” mau một chút, nếu không chúng ta đi trước”

“Được rồi, được rồi!” Đại cẩu hùng vẫy vẫy tay, chợt hướng Thủy Tâm chớp mắt. “Thật có lỗi, tiểu nương tử, không thời gian cho ngươi lo lắng!”

Chân hắn vừa bước tới, Thủy Tâm liền nhanh chóng thóai lui về phía sau, đua tay ngăn cản một quyền vừa đánh tới,chân cũng đảo qua đá về phía hắn, liên tục đến chiêu thứ tư thì nàng chỉ có thể thúc thủ nhìn bàn taycủa hắn hướng ngực nàng chụp tới..

Ngay lúc Thủy Tâm nghĩ khó tránh được kiếp số thì móng vuốt sói sắo chạm đến quần áo của nàng liền dừng lại. Thủy Tâm không khỏi ngẩn người nhìn lên

“Nương!” , chỉ thấy Mập Mập vẻ mặt tươi cười ở đối diện nàng, hai cánh tay nhỏ béo còn hướng nàng vẫy vẫy” ôm, ôm, nương, ôm ôm”

Tầm mắt của nàng từ mặt của Mấp Mập chuyển sang mặt của người đang ôm hắn liền cảm thấy như đang nuốt phải một ngụm khí lạnh. Vẻ mặt Triển Ngạo Trúc hảo cuồng nịnh tàn nhẫn. Vừa liếc mắt một cái, Thủy Tâm đã cảm nhận được sự uy hiếp vô hình, tựa như đối mặt một ác ma. Cả người hắn tóat ra hơi thở âm trầm cùng khí thế lạnh lùng, tàn khốc.Phản ứng duy nhất của Thủy Tân chính là “không rét mà run” dù biết rằng hắn chính là phu quân của mình, nhưng vẫn không kiềm được.

Đại cẩu hùng trên mặt hiện lên vẻ thống khở cùng sợ hãi, hắn há to miệng, không ngừng hít thở, từ yết hầu thóat ra âm thanh thê thảm làm người ta không đàn lòng. Nàng lúc này mới thấy cánh tay đại cẩu hùng dùng để chụp nàng đang bị Triển Ngạo Trúc nắm giữ. Nàng vội vàng nhảy vào lòng Triển Ngạo Trúc, bồng lấy Mập Mập rồi vội lùi ra sau. Triển Ngạo Trúc ánh mắt lạnh lẽo quét về phía huynh đệ mặt xanh đã sớm biến sắc, hắn tùy tay ném đi đã thấy thân hình to lớn của đại cẩu hùng bay về phía họ.

Thanh mặt huynh đệ mặt dù đã vận khí để đón đỡ nhưng cả ba vẫn ngã thành một đống, chân đụng đầu, đầu hướng xuống đất,cực kỳ thê thảm.

Triển Ngạo Trúc vẫn lạnh lùng đứng chắp tay

“phụ thân hảo công phu nha, phụ thân, ôm ôm”, Mập Mập thông minh liền vẫy hai tay hướng Triển Ngạo Trúc la to

Triển Ngạo Trúc quay đầu lại nhìn hắn, Thủy Tâm liền khuyên can ” Mập Mập, đừng làm phiền phụ thân”

Cái miệng nhỏ nhắn hồng hổng trễ xuống, không vui nói ” không, muốn phụ thân ôm ôm, ôm ôm thôi”

” tiểu tử này, lâu lắm không có ai đánh ngươi phải không?” Thủy Tâm thấp giọng la mắng ” nguơi lại không biết thời điểm, cẩn thận một lát nữa về nhà, lão nương sẽ giáo huấn ngươi”

Vành mắt lập tức đỏ hồng, nước mắt Mập Mập đã chực rơi xuống ” phụ thân, nương muốn đánh Mập Mập, đau đau”

Nha? Nàng căn bản còn chưa có xuống tay nha! Chỗ nào đau đau?

Ánh mắt lạnh như băng hướng nàng một cái, Thủy Tâm cả liếc cũng không dám, đành dịu giọng dỗ dành ” Mập Mập tiểu tử, không Mập Mập tiểu tổ tông, Mập Mập bồ tát sống, van cầu ngươi đại nhân đại lượng tha thứ cho nương lần này, cầu xin ngươi ngoan ngõan nghe lời, nương mua kẹo hồ lô cho ngươi, chịu không?”

Mập Mập chuyển động hai mắt đen tròn, nhếch miệng cười ” hảo a, hảo a”

Thủy Tâm không khỏi thở dài than ” tiểu tổ tông của ta, mua cái kia làm gì chứ, ngươi ăn sẽ không thấy ngon a, ta…”

“Cha, nương đánh…”

” Được, đi liền đi nha” Thủy Tâm uất ức đáp, mắt lén nhìn Triển Ngạo Trúc, thấy ánh mắt hắn như bức nàng rời đi, nàng không tự giác đứng lên, miệng lầm bầm than” ta đây là đã trêu chọc ai a, đã sinh ra một tiểu ma vương bất trị, giờ lại thêm một đại ma vương. Ta thật là đáng thương!!!”

Triển Ngạo Trúc chỉ hơi liếc nhìn vẻ mặt hối hận của nàng, sau đó lập tức đảo mắt nhìn hai huynh đệ thanh mặt nhân đang cùng đại cẩu hùng đỡ nhau đứng dậy.

Chẳng phải là không nhận biết Cuồng Thư Sinh, mà huynh đệ thanh mặt nhâ đã xui khiến làm sao lại gặp được lúc hắn giết người lại tranh thủ cơ hội “hôi của”, lại còn né tránh được sát khí. Cuồng Thư Sinh hơi thở hung bạo tàn ác, khi nổi sát khí cặp mắt sẽ trở nên đỏ ngầu như máu, khí thế đó hợp với vẻ mặt tuấn mỹ càng tạo nên sự đối lập quỷ dị, chỉ cần gặp qua một lần liền không thể quên. Cho nên huynh đệ thanh mặt nhân vừa nhìn thấy Triển Ngạo Trúc đã sợ hãi mặt không còn chút máu. Bọn họ không thể quên hắn một thân võ công tuyệt đỉnh, cho dù một trăm bọn họ cũng không thể đánh lại. Bọn họ kinh hãi nhìn cặp mắt đỏ tươi như máu như nhìn thấy câu hồn sứ giả từ địa phủ đến đòi mạng, ý chí và lòng can đảm liền biến mất, tòan thân run như cầy sấy, lòng lo lắng không biết ngày này sang năm có phải là ngày giỗ của bọn chúng không? Nhưng đại cẩu hùng lại không chút hay biết sự sợ hãi của huynh đệ, hắn chật vậy ôm cánh tay phải của mình, còn không biết chết la lớn ” hai vị bái huynh, tiểu tử này dám chọc đến chúng ta, thực là muốn chết, chúng ta cùng nhau…”

Thanh mặt nhân lão đại biến sắc mặt vội che miện đại cẩu hùng lại, mồ hôi hắn đổ xuống như mưa, hướng Triển Ngạo Trúc nhận lỗi ” thực xin lỗi Triển đại hiệp, huynh đệ chúng ta không biết ngài cùng nơi này có quan hệ, xin Triển đại hiệp đại nhân đại lương tha thứ cho chúng ta…”

“Như vậy sao được” Thủy Tâm kêu lên, vội vàng ôm Mập Mập đến bên Triển Ngạo Trúc cáo trạng ” tướng công, tên đại cẩu hùng kia nghênh ngang đập phá chưa đủ, còn muốn lão bà của ngươi bồi hắn trên giường nha. Lọai sỉ nhục này ta không tin người uy danh hiển hách trên giang hồ như Cuồng Thư Sinh có thể chịu được” nàng không biết tròng mắt Triển Ngạo Trúc trở nên đỏ tươi là biểu thị cho cái gì,còn đổ thêm dầu vào lửa.

Sắc mặ Triển Ngạo Trúc quả nhiên âm trầm đến cực điểm, còn thanh mặt nhân huynh đệ thì mặt xanh như chàm ” Triển…Triển phu nhân, mời người…”

Triển Ngạo Trúc sắc mặt quả nhiên lập tức âm trầm đến cực điểm, thanh mặt nhân huynh đệ bị dọa đến thiếu chút đồ cứt đái đều xuất hiện.

“Triển…… Triển phu…… Phu nhân, mời…… Mời ngươi nguyên……”

“tha thứ cái rắm” Thủy Tâm giận dữ mắng ” hôm nay nếu không có phu quân đến cứu ta, ai biết ta bị các ngươi hại đến thế nào. Các ngươi liền như vậy xem thường nữ nhân sao? mẹ ngươi không phải là nữ nhân sao? Còn có nơi này……”

Nàng vẫy vẫy tay trái ” cả tòa thuyền này gần như đã bị các ngươi phá hủy, làm sao người ta làm ăn? người ta lại không giống các ngươi, chỉ cần vung tay là có người vội vàng đem tiền nhét vào hầu bao. Chúng ta là mua bán đàng hòang nha”

“Không, không…… Triển…… Triển phu nhân…… Chúng ta…… sẽ đền, sẽ đền.”

“đền cái đầu ngươi á” Thủy Tâm vẫn không muốn dễ dàng buông tha bọn họ “các ngươi nếu không cho nếm chút lợi hại sẽ không biết đâu là trời cao đất rộng a”

Nàng dùng đầu vai hích hích Triến Ngạo Trúc ” tướng công, cho bọn hắn nếm mùi đau khổ đi”. Nàng chỉ nghĩ đơn giản là cho bọn chúng nếm chút đau khổ để hả giận, không nghĩ tới người trong giang hồ, nhất là Cuồng Thư Sinh tàn bạo lãnh khốc thì sẽ không chỉ là “nếm chút đau khổ”

Vẻ mặt than mặ nhân huynh đệ vốn đã xanh giờ nhìn càng khó coi hơn, cơ hồ cảm thấy hồn phi phách tán, đang định mở miệng cầu xin tha thứ nào ngờ đã nghe một tiếng hét thê thảm vang lên, một thân hình khổng lồ bay lên. Ánh mắt mọi người cũng vừa nhìn thấy thân hình to lớn của đại cẩu hùng ngã trên cái bàn, khóe miệng máu chảy không ngừng, hai mắt trợn to, có khả năng sẽ chết bất cứ lúc nào. Người bình thường sẽ cho rằng hắn ngã bị thương, nhưng người qua đường chỉ cần liếc mắt cũng biết tứ chi của hắn đã bị phế bỏ, chỉ đành cùng hắn nói “hẹn gặp lại”. Thủy Tâm cũng nhìn ra thảm trạng của đại cẩu hùng, nàng trong lòng run sợ nhìn thân thể đã trở thành bán thân bất tọai của hắn.

Không thể nào, đây là cho hắn nếm chút mùi đau khổ sao? nàng đau khở suy tư, có lẽ cách nói của mình bị hiểu lầm, khóe mắt nàng liền nhìn sang phu quân, sau lại nhìn hướng thanh mặt nhân huynh đệ đã sớm giống như đống bùn.

Thủy Tâm phút chốc lấy lại tinh thần, rồi đột nhiên kêu sợ hãi: “Đợi chút!”

Triển Ngạo Trúc hơi ngừng lại, sau đó lại chuyển mắt, khẽ nâng tay hướng thanh mặt nhân huynh đệ đánh tới.

Thủy Tâm tòan thân hơi run, ngập ngừng nói” tướng…tướng công, đừng…xin đừng dọa con”

Ánh mắt đông lạnh của hắn dời về phía kẻ vẫn còn không biết chuyện Mập Mập đang cười hi hi ha ha kia, mà tiểu tử chuyên làm trái ý mẫu thân lúc này lại có thể giúp được một lần ” cha, cha, ôm ôm”

Thủy Tâm vội vàng đem Mập Mập ném cho Triển Ngạo Trúc ” tướng công, Mập Mập muốn ngươi ôm hắn”

Vừa được cha ôm, Mập Mập cũng rất hợp tác, vừa trèo lên mình cha vừa nói” cha, đường đường, đi nha”

Thừa dịp Mập Mập đang làm nũng với Triển Ngạo Trúc, Thủy Tâm liền quay sang Thôi ma ma đang sợ đến tay chân mềm nhũn phân phó vài câu, rồi lại hướng thanh mặt nhân huynh đệ nói” là hai ngươi nói muốn bồi thường cho các cô nương, như vậy hãy đến gặp ma ma để thương lượng xem phải bồ thường bao nhiêu, các ngươi hãy ngoan ngõan mà đề tiền, nếu không…Tướng công ta sẽ rảnh rỗi liền a”

Không cần nói nhiều, liếc mắt nhìn thấy “thành phần nguy hiểm” vẫn còn đang dỗ con, thanh mặt nhân huynh đệ liền không chút do dự gật đầu”đền, nhất định đền”

Thủy Tâm cũng không lo lắng bọn họ bỏ trốn vì cho dù họ không sợ nàng, cũng sẽ e ngại người đứng sau lưng mình. Hơn nữa xem ra bọn họ không phải chỉ sợ một vài phần mà là sợ từ đầu đến chân. Thực ra nàng cũng rất sợ hãi, nếu bọn họ lưu lại chỗ này thêm chút nữa, không chừng Triển Ngạo Trúc sẽ đại khai sát giới. Cho nên nàng cố ý…

“bay nha, bay nha, mau bay đi mua a” nàng vội nhắc nhở con

Mập Mập cũng vội la ” đi nha, cha di mau a”, khó có lúc lại phối hợp ăn ý đến vậy. Hai mẹ con cùng hợp tác đẩy người ra ngòai lan thuyền.

Rốt cuộc nàng cũng đã hiểu danh hào của tướng công là thế nào. Nhìn Triển Ngạo Trúc đang chuyên tâm cho Mập Mập ăn, Thủy Tâm cảm thấy rất băn khoăn, hắn thực ra là người như thế nào?

Dưới ánh nến, vẻ tàn bạo tà ác ban ngày đã không cánh mà bay, Triển Ngạo Trúc lại lại khôi phục bộ dáng thư sinh tuấn nhã, lạnh lùng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Thủy Tâm thật sẽ hòai nghi đây chính là Cuồng Thư Sinh lãnh khốc vô tình.

Có lẽ nàng đã vài lần thấy sơ qua thân thủ sâu không lường của hắn, luôn bay tới bay lui như u linh xẹt qua, bình thường không sờ được cũng không xem được. Cũng chính vì chỉ thấy sơ qua, rất mơ hồ nên nàng cũng không thể nào hiểu nổi. Công lực cao thâm tới đâu cũng phải có thân ảnh thóang qua, đằng này hắn không có, bỗng nhiên xuất hiện, bỗng nhiên biến mất, quả thật không thể tưởng tượng được, nổi hết cả da gà. Cho đến hôm nay, nàng tận mắt chứng kiến thân thủ mau lẹ của hắn đánh người máy chảy đầm đìa, nàng không thể tin được người có thủ đọan tàn bạo này lại là người bên gối của nàng. Mà càng quỷ dị hơn, người tàn bạo như thế lại rất yêu thương con. Cho dù hắn luôn duy trì bộ dạng lạnh lùng, không cười, không nói nhưng nàng có thể cảm nhận được hắn rất yêu thương Mập Mập, tuyệt đối tòan tâm tòan ý lo lắng. Mà đối với nàng, mặc kệ nàng là mẹ của Mập Mập hay nàng chính là nàng, hắn cũng quan tâm và dễ dàng bỏ qua.

Nàng hi vọng hắn đối tốt với nàng không chỉ vì nàng là mẹ của Mập Mập, đã bất đắc dĩ gả cho người, nàng đương nhiên cũng có mong chờ của nữ nhân, được người thật lòng yêu thương. Mập Mập sau khi ăn no liền vội vàng tụt xuống đất chạy đi chơi món đồ chơi mới nhất của nó: con diều và ống trúc.

Triển Ngạo Trúc lúc này mới bưng chén cơm lên ăn, Thủy Tâm bỏ chén cơm đang ăn dở, trộm nhìn hắn dò xét một cái ” tướng công, có thể nói cho ta biết năm kia vì sao ngươi lại cùng ta…” nàng nhíu mày suy nghĩ một chút lại nói tiếp ” ta là nói, theo tín cách của ngươi hẳn sẽ không tùy tiện cùng nữ nhân…nhưng mà, ngươi hòan tòan không biết ta, lại trong tình huống không rõ ràng cùng ta…ách, cái kia…”

Hắn im lặng đang ăn cơm.

Thủy Tâm nhăn lại mày. “Uy! Phu quân, Ngạo Trúc, nói cho người ta biết đi!”

Hắn im lặng mang theo đồ ăn.

Thủy Tâm tức giận trợn mắt ” được rồi, vậy thì đổi đề tài khác cũng tốt”, nàng dừng một chút ” nếu ta không phải là mẹ của Mập Mập, mà ta chỉ là ta, là một nữ nhân như mọi người khác, hôm nay…hoặc là lúc nào đó” nàng cẩn thận chăm chú nhìn hắn “ngươi đều sẽ tới cứu ta sao?”

Hắn im lặng bái cơm.

Thủy Tâm bất mãn chép chép miệng ” vậy thôi, cái gì cũng không chịu nói cho ta biết, ta là thê tử của ngươi nha”

Hắn im lặng uống canh.

“Keo kiệt” Thủy Tâm hừ hừ ” ta hỏi ngươi, ngươi làm sao có thể nhận ra ta? ngày đó phòng tốt như mực, ai cũng không nhìn rõ, ngươi làm sao có thể nhận được ta? chuyện này có thể trả lời được chứ?”

Triển Ngạo Trúc như trước giả câm vờ điếc trầm mặc.

“Keo kiệt! Keo kiệt! Keo kiệt!” Thủy Tâm căm giận kêu lên, rồi cầm lấy bát cơm ăn lấy ăn để như là có thù với nó vậy, vẫn không hết tức giận, sau một lần Triển Ngạo Trúc gắp đồ ăn, nàng liền đem tòan bộ đồ ăn trên bàn trút vào chén của mình. Cho dù không ăn hết, nàng cũng đem bỏ hết vào chén, không cho hắn gắp.

Triển Ngạo Trúc vẫn không tiếng động ăn cơm không, sau đó đứng dậyđi về phía Mập Mập, đi được hai bước liền dừng lại nói “Ta nghĩ muốn ngươi, ta sẽ, ta xem nhìn thấy ngươi.”

Hắn nói xong một câu không đầu khônh đuôi liền thẳng hướng Mập Mập mà đi, bỏ lại Thủy Tâm đang hoang mang: hắn đang nói cái gì a?

Thủy Tâm lòng tràn đầy hoang mang, tiếp tục ăn cơm, vừa trộm dò xét cha con họ vừa suy nghĩ về những gì hắn vừa nói. Cho đến lúc nàng ăn xong miếng cuối cùng, nàng mới đột nhiên la lên một tiếng kinh thiên động địa “a”, chén dĩa rơi đầy trên đất. Cha con Triển Ngạo Trúc quay đầu nhìn nàng, còn nàng thì đang cuời rất tươi.

Hắn trả lời nàng! Hơn nữa là trả lời làm nàng thực hài lòng a!

“Tướng công! Phu quân! Ngạo Trúc……” Thủy Tâm vừa chạy vừa la, vừa buớc vào trong phòng một bước liền bị người lấy tay che kín miệng, nàng ô hô hai tiếng liền thấy vẻ mặt không vui của Triển Ngạo Trúc. Nàng mới chợt nhớ bây giờ là lúc Mập Mập ngủ trưa, nàng vội vã gật gật đầu ra chiều đã hiểu, Triển Ngạo Trúc vừa buông tay ra, nàng đã kéo hắn ra khỏi phòng.

“tướng công, nguy rồi, nguy rồi. Ta vừa mới cùng Tích Tích tỷ đi dạo trong thành, ngươi biết ta nghe được tin tức gì không?

Triển Ngạo Trúc mặt không chút biểu cảm, tỏ vẻ mặc kệ là tin gì, hắn cũng không một chút hứng thú.

Thủy Tâm không thèm hắn có hứng thú hay không, nàng liên tục nắm chặt tay hắn, như sợ hắn chạy trốn “các nhân vật giang hồ trong thành đều nói, nửa năm trước cha ta tìm được một tấm bản đồ, nếu tìm được bảo tàng thì chẳng những có tài phú hưởng không hết mà còn có một bộ võ công tâm pháp thượng thừa, có thể độc bá võ lâm”

Nàng thở hổn hển tiếp ” cha ta đã cố gắng dấu giếm nhưng vẫn để lộ tin tức, chỉ cần nghe thấy có thể làm bá chủ võ lâm đã làm cho người ta nổi lòng tham, lại thêm kho tài phú khổng lồ, tất cả lương tâm đều bị vứt sang một bên ah”

Nàng lắc lắc cánh tay hắn ” tướng công, nghe nói nhân vật giang hồ sở hữu tin tức này đều đến đây, cho nên thời gian này vùng phụ cận mới có nhiều nhân vật giang hồ đến vậy, bọn họ đều nghĩ có thể kiếm chác. Nhưng mà tướng công, Lãnh gia trang tuy trên chốn giang hồ có chút danh tiếng nhưng vẫn không thể đối phó cùng lúc nhiều người như vậy”

Triển Ngạo Trúc hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào phòng, Thủy Tâm lập tức cả người bám lấy không cho hắn đi, trong lòng có chút hối hận đã nói cho hắn biết chuyện mình vì sao bị đuổi khỏ gia môn.

“Phu quân, tướng công, giúp đỡ một chút a! Mặc kệ thế nào, hắn tốt xấu cũng là cha ta. Ơn cha mẹ lớn hơn trời, ta còn chưa có báo đáp đâu, Ngạo Trúc”

Triển Ngạo Trúc mắt lạnh xem nàng, vẫn là thờ ơ.

“hắn cũng là nhạc phụ của ngươi, là ông ngọai của Mập Mập”

Triển Ngạo Trúc sắc mặt liền trầm, Thủy Tâm liền biết mình đã lỡ lờ, nàng cũng đã từng nói cho hắn biết người được gọi là ông ngọai của Mập Mập đã từng muốn xóa bỏ hắn a. Nàng thực sự là lắm miệng mà. Thủy Tâm ảo nảo, xém chút nữa là tự tát mình một cái, nhưng lời nói ra không thể thu lại, nàng chỉ đành cố tìm cách giải quyết.

“tướng công, cái kia..cha ta đâu, hắn cũng là nhất thời không suy nghĩ, cho nên…”

Ngay lúc nàng cố gắng tìm lời giải thích,tên Triển Ngạo Trúc đáng giận vừa lắc thân mình đã thóat khỏi sự đeo bám của nàng. Nàng ngẩn người nhìn vòng tay ôm của mình trở nên trống rỗng một lát…Không cần ngẩng đầu nhìn, nàng cũng có thể khẳng định thân ảnh của hắn đã biến mất, chỉ có thể thầm hận bản thân mình học nghệ không tinh. Ai, nàng cũng chưa từng học nghệ nha, chỉ là đông trộm một chiêu, tây học lén một thức, miễn cưỡng chắp vá trở thành công phu lọan thất bát tao, tưởng làm có thể xưng là cao thủ, thế nhưnng khi giao thủ với cao thủ chân chính nàng liền không phải.

Đươc rồi, thân thủ không tốt, đầu cũng nên có chút tác dụng đi

“lão gia, hết tương rồi, giúp ta đến thượng quảng mua chút tương, thuận tiện mua thêm chút đậu hủ cùng vân chân”

Thân ảnh Triển Ngạo Trúc vừa biến mất, Thủy Tâm cũng lập tức lao vào phòng bếp, trên lưng sớm chuẩn bị tốt gói đồ, đem Mập Mập cột chắc vào trước ngực. Sau đó nhay lên con bạch mã kêu Băng Phách của Triển Ngạo Trúc, hô một tiếng, Băng Phách lập tức lao như tên bắn.

Trong phút chốc người không phòng trống, chỉ còn một phong thư nằm lẳng lặng trên bàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK