Bởi vì ông nội đã mở miệng, để Uyển Uyển đi tới từ đường dâng hương cho thần hươu.
"Xin phù hộ cho Uyển Uyển thi đỗ trường đại học tốt." Ông nội nói như vậy.
Vì thế Uyển Uyển mặc chiếc áo xanh lá dịu dàng và chiếc váy lụa đen đã được bà Ngoan may, đi giày thêu hoa mềm mại, ngoan ngoãn đến thắp hương cho thần hươu.
Ông nội mở cửa từ đường, lòng kính sợ mà ngồi bên ngoài cửa vái ba vái, có thể vì lo ngại sẽ làm phiền thần hươu nên ông chỉ cho Uyển Uyển vào trong và rồi yên tĩnh rời đi.
Trước khi đi, ông nói: "Uyển Uyển
, phải nghe lời thần hươu."
Lòng Uyển Uyển chẳng mấy bận tâm, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra vô cùng thành khẩn.
Đợi ông nội đi khuất, không còn nghe thấy tiếng gậy trúc gõ trên nền gạch, bờ vai của cô thả lỏng. Uyển Uyển cắm những cây hương cầm trong tay vào bát nhang, đôi mắt tò mò nhìn xung quanh.
Trong từ đường yên tĩnh, ngoại trừ bài vị tổ tông, không có gì khác.
"... ông nội nói dối, đâu có thần hươu nào!" Cô ấy thì thầm, nhưng chóp mũi cô ấy đột nhiên ngửi thấy hương trà đậm đặc. Đọc thêm các chươ𝙣g mới tại ﹢ T𝑅Ù MT𝑅UYỆ𝙉.𝑣𝙣 ﹢
Hương vị này, quả thực rất quen thuộc.
Khác với những đứa trẻ khác, Uyển Uyển uống trà mà lớn. Cô là cô gái duy nhất trong nhà, ông nội nói nhà họ Khương trồng trà, con gái của nhà họ Khương phải uống trà.
Ông cố chấp vô cùng, luôn lấy những lá trà quý nhất để pha cho Uyển Uyển uống, ngay từ khi cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh.
Từ đó đến nay đã 18 năm, Uyển Uyển đã nghiện, và cô không thể rời xa được trà.
Nhưng thay vì nói là nghiện trà, cô thực sự đắm mình vào cái hương vị tinh tế thoang thoảng trà đem lại. Mà lúc này hương thơm của trà trong từ đường còn đậm đặc hơn lá trà cô hay uống rất nhiều. Uyển Uyển không thể nghĩ suy thêm, cô ấy đẩy cửa bên hông của từ đường, lần tìm hương thơm.
Phía sau cánh cửa là một lối đi dài, Uyển Uyển bước một bước thì mùi thơm lại càng đậm đà hơn.
Cô ấy hít thở thật sâu, muốn nhồi đầy hương thơm này vào cả hai phổi, nhưng mùi hương phía trước vẫn luôn ngày một đậm hơn.
Bước đi của Uyển Uyển không ngừng lại, đến cuối hành lang, cũng là nơi tỏa ra hương thơm.
Cảnh tượng trước mặt quá là kỳ lạ, cô ấy vô cùng chấn động, hơi thở trở nên nặng nề khi nhìn thấy một con hươu đang tưới nước cho một cây chè rất to.
Ông nội nói đúng đấy.
Hươu thần thật sự tồn tại.
Có lẽ nó bị sự xuất hiện của Uyển Uyển làm phiền, vị thần nửa người nửa hươu ngẩng đầu lên và nhìn lại chỗ Uyển Uyển đứng.
Cô gái trẻ không biết phải làm gì, nhìn chằm chằm vào hươu thần, vừa sợ hãi nhưng lại không kìm được sự khao khát muốn tiếp cận.
Người đàn ông tuấn tú với cặp sừng hươu trên đầu khẽ hạ bình phun nước xuống.
Có thể thấy, anh ta cũng giống như Uyển Uyển, không biết phải làm gì, nhưng cảm giác anh ta ngạc nhiên hơn cô nhiều.
Ánh mắt anh ta yên bình, giọng nói dịu dàng.
"... Uyển Uyển?"