- Sáng hôm sau, khi ánh nắng bắt đầu ló dạng nơi chân trời. Cô vẫn ngủ triền miên. Mắt híp lại. Rúc đầu vào nơi ấm áp. Có gì đó đang ôm ấp cô, vuốt ve cô, cơ mà cô chẳng để ý. Chỉ lười nhác rúc vào nó, tìm kiếm yên bình trong dòng đời xô đẩy. Làm việc, áp lực gia đình, mệt lắm! Cô muốn như bây giờ, được bình yên bao bọc như này.
- Anh vẫn nằm ôm lấy cô, ngắm nhìn khuôn mặt cô khi say giấc. Lâu lâu lại chạm nhẹ vào má cô rồi cười hì hì như một thằng ngốc! Mà anh đúng là thằng ngốc... "-"
- Được một hồi lâu, cũng khá trễ, 9 giờ sáng. Mọi người thấy 2 người không xuống ăn sáng thì liền kêu người đánh thức.
- Thưa cậu chủ, cô chủ, mời 2 người xuống dùng bữa sáng ạ!- cô giúp việc đứng nép một bên gọi
- Cô mơ mơ màng màng mở mắt. Hửm?
- Á...á... - cô hét toáng lên rồi đẩy anh ra. Phù... nhìn quần áo vẫn còn trên người, cô thở phào nhẹ nhõm. Lại quay sang nhìn anh, cô giật mình...
Anh quấn chăn, run sợ nhìn cô, luôn miệng nói
- Tôi xin lỗi, sẽ không tự tiện ôm em nữa. Xin lỗi... Sẽ không tự tiện ôm em nữa...em đừng giận...hix hix - mắt anh hơi sưng lên như muốn khóc. Cô cắn môi. Chết tiệt! Anh ta sao lại yếu đuối như thế a? Thấy hơi có lỗi liền nhẹ nhàng nói
- được rồi. Tôi không giận đâu. Lại đây - cô mỉm cười. Thấy thế anh liền lao tót lại, nhào vào lòng cô, cọ cọ đầu mình vào cặp bồng đào nảy nở...
- mặt cô đen lại:| xem ra cô thực nổi giận rồi