Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng nàng không quá hoan nghênh Sở hầu gia, nhưng nói đúng ra hầu phủ này vẫn là của Sở hầu gia, nàng chỉ có thể coi là dây leo dựa vào Sở hầu gia, đối với quyết định của Sở hầu gia nàng không có bất kỳ lý do gì phản bác. Cho nên, mặc dù không vui nhưng nàng vẫn phải cố nén nằm ở bên cạnh Sở hầu gia.

Cũng may bây giờ nàng đang mang thai, buồn ngủ tới rất nhanh, cho dù là đã ngủ trưa hơn nửa ngày, lúc này nhắm mắt lại thì gần như lập tức ngủ ngay.

Nhưng từ sáng sớm hôm sau thức dậy, Kiều Nhu liền phát hiện thế giới của mình xảy ra biến hoá lớn. Nôn nghén tối hôm qua giống như là đang chào hỏi nàng, nhắc nhở thế giới mới đã tới. Thức dậy sau khi ngủ cả đêm, nàng liền tiến vào cảnh giới mới, ngửi thấy gì cũng đều muốn ói.

Vừa mở mắt thấy Sở hầu gia, đột nhiên cảm thấy hơi mắc ói. Ngửi thấy mùi trên người Sở hầu gia, muốn ói dữ dội. Vốn tưởng là nàng theo bản năng không thích Sở hầu gia nên mới có phản ứng này, nhưng đến khi nha hoàn bưng nước trà xanh súc miệng tới, nàng hớp một ngụm, thậm chí ngay cả bụng cũng co rút đau, há mồm bắt đầu nôn khan.

Ăn điểm tâm muốn ói, uống nước muốn ói, cộng với một lần lúc đi thỉnh an lão thái thái thì đã ói ra ba lần. Lão thái thái dù sao cũng đã có tuổi, người có tuổi trên thân đều mang một vẻ cổ hủ, trong phòng lão thái thái lại thích xông hương, mùi dùng hơi nặng, Kiều Nhu càng không ngửi được.

Ngay cả lão thái thái cũng hơi bị doạ, vội vàng mời đại phu đến xem, đại phu cũng không có cách gì, nôn nghén mà, có tình huống nghiêm trọng có tình huống lại không, vượt qua là được, thật sự không cần thiết uống thuốc. Cũng không phải là ói đến mức đứng không nổi, ói xong thì không sao nữa, giải thích rằng thân thể không bị bệnh, không bị bệnh thì dĩ nhiên là ít uống thuốc đi.

“Chẳng phải trong viện của con có nhà bếp nhỏ sao? Sau này con nhóm lửa ngay trong bếp nhỏ đi, muốn ăn cái gì thì bảo nhà bếp nhỏ làm.” Lão thái thái xị mặt nói: “Cũng đừng bạc đãi cháu của ta, con mang thai là chuyện tốt, nể tình đây là thai đầu của con, không có kinh nghiệm, sáng sớm hôm nay ta đã phái người đi Kiều gia rồi.”

Nụ cười trên mặt Kiều Nhu hơi miễn cưỡng, nhưng rốt cuộc vẫn nói cảm ơn.

Thấy ngực lại nôn nao muốn ói, cũng không mạnh mẽ chịu đựng, nhanh chóng đứng dậy cáo từ. Lão thái thái cũng không giữ lại, khoát khoát tay, còn kêu người đi lấy dược liệu bổ thân cho nàng.

Người của Kiều gia đến rất nhanh, gần như là bên này Kiều Nhu vừa phân phó xong chuyện nhà bếp nhỏ thì phu nhân Kiều gia bên kia liền theo nha hoàn vào cửa.

Kiều phu nhân cũng là kế thất, tuy nhiên không mấy thân cận với Kiều Nhu, nhưng có lẽ ngại cho mặt mũi của Kiều lão gia, sau khi ngồi xuống vẫn dặn dò vài lời chuyện chú ý khi mang thai: “Ăn ít đồ lạnh, miễn cho dạ dày khó chịu, đến lúc đó ói càng kịch liệt hơn. Đừng ăn thịt thỏ và thịt lừa, đừng ăn những gì hoạt huyết…”

“Nếu là có thai độc thì nên dùng chút thức ăn rau cải thanh đạm. Ói kịch liệt cũng không sao, nhịn một chút liền qua khỏi, phụ nữ mang thai mười tháng đa số là như vậy. Nhịn đến ba, bốn tháng thì khẩu vị sẽ trở lại, đến lúc đó có thể tuỳ ý ăn. Nhưng qua bốn, năm tháng có thể sẽ có chứng phù, nếu có thì cũng không có cách nào, chịu đựng là được.”

Nói sao cũng là nhịn nhịn nhịn, nhịn được thì dưa chín cuống rụng, nhịn không được thì không ai biết sẽ xảy ra vấn đề gì.

Kiều phu nhân hờ hững nói đều đều, Kiều Nhu nghe kinh hồn bạt vía, cảm thấy mang thai giống như là bị một trận dày vò lớn.

Sau một lát, Kiều phu nhân dừng lại, nhìn chằm chằm Kiều Nhu một hồi, lộ ra mặt tươi cười: “Ta biết ngươi không thích ta, ta thật ra cũng không thể nào thích ngươi. Hai người chúng ta coi như may mắn chỉ ở chung một hai năm, cũng không cần chịu đựng đối phương nữa.”

“Nhưng bây giờ ngươi phải ở chung với con của người trước để lại, ở chung mười năm nữa chỉ mong ngươi có thể nhịn được.” Kiều phu nhân đưa tay búng trên váy của mình một chút, hơi có vẻ vui sướng cười nói: “Lời này, từ lúc người vào cửa Sở gia ta đã muốn nói. Ngươi khinh thường ta, nhưng ngươi dựa vào cái gì mà khinh thường ta đây? Chẳng phải ngươi cũng làm kế mẫu giống như ta ư?”

“Kế mẫu trong thiên hạ này thế nhưng cũng chia làm ba loại, một loại là không hợp tính, thù hằn lẫn nhau. Một loại là lãnh đạm, không xa không gần. Một loại là móc tim móc phổi, tình nguyện uỷ khuất cốt nhục của mình.”

“Ta chẳng qua chỉ là một người thường, cho nên không muốn đối đãi với ngươi tốt hơn con cái của ta. Nhưng ngươi có cha ngươi che chở, chúng ta tốt nhất vẫn là không xa không gần.” Sắc mặt Kiều phu nhân thay đổi trong nháy mắt, tươi cười ban đầu biến thành tức giận: “Ngươi không muốn thấy ta, ta liền cách ngươi thật xa, như vậy còn chưa đủ sao? Ngươi dựa vào cái gì mà muốn cho ta không sinh con!”

“Cái gì?” Kiều Nhu có chút mơ hồ, hoàn toàn không kịp phản ứng lại. Lúc trước nàng vẫn hơi nghi hoặc sao Kiều phu nhân không hề sinh sản nhưng đối với chuyện sinh con lại biết rõ ràng như vậy, sau nghĩ lại có lẽ là được nương dạy, nên liền không để ý. Nhưng không ngờ, chỉ chớp mắt còn có một cái lộn ngược lớn như vầy.

“Ngươi còn muốn giả câm vờ điếc?” Kiều phu nhân cười lạnh nói: “Chẳng phải ngươi vì mình và đệ đệ của mình sao? Thế nào, sợ ta sinh con sẽ đoạt gia sản của Kiều gia ngươi? Vậy đứa bé này trong bụng ngươi tương lai có phải cũng sẽ giành giật tài sản của người khác? Sợ ta sinh con ngược đãi đệ đệ ngươi? Vậy ngươi sinh con, có phải cũng sẽ coi con của người trước lưu lại là cái đinh trong mắt?”

“Phu nhân, khoan đã…” Sắc mặt Kiều Nhu trắng bệch, nàng cũng không dám tiến đến cạnh Kiều phu nhân. Trạng thái bây giờ của Kiều phu nhân vừa nhìn cũng biết là phẫn nộ đến tận cùng, nếu là muốn tìm một người để hả giận, nàng tiến tới chẳng phải vừa vặn bị đụng ư?

“Ta không hiểu, ngươi nói ta không cho ngươi sinh con, là chuyện gì xảy ra?” Thừa dịp Kiều phu nhân không mở miệng, Kiều Nhu lập tức tung ra nghi vấn của mình: “Như ngươi nói, trên đời này kế mẫu cũng có mấy loại. Ta ngay từ đầu cũng không phải là không muốn cùng ngươi chung đụng tốt, dù sao ta một đứa con gái phải xuất giá không cần thiết cùng ngươi gây quá khó coi, nhưng về sau ngươi đối với ta lạnh nhạt, lại có vài phần thù địch, nên ta mới…”

“Nhưng loại chuyện như không cho ngươi sinh con này, cho tới bây giờ ta chưa hề làm. Ta Kiều Nhu, đối với chuyện mình đã làm sẽ không bao giờ không thừa nhận. Nhưng chuyện ta không hề làm thì ai cũng không thể đổ lên trên đầu ta.” Kiều Nhu nhìn chằm chằm Kiều phu nhân, nói từng chữ một: “Kiều gia ta nhân mạch ít ỏi, ta từng nói với cha ta, nếu ngươi sinh ra con nối dòng thì sẽ đối xử như đệ đệ ta, tương lai huynh đệ hoà thuận giúp đỡ lẫn nhau. Nếu là con gái, ngươi tự có thời gian cầu đệ đệ ta, ta cũng không cần lo lắng ngươi sẽ đối với đệ đệ ta không tốt.”

Kiều phu nhân không tin, cười lạnh một tiếng: “Ta chỉ xem người sau này đối với hai đứa con của Sở hầu gia ra sao, quay đầu lại ta sẽ đối với đệ đệ ngươi như thế, ngươi làm được, ta cũng làm được. Tương lai chúng ta chờ xem đi.”

“Phu nhân!” Kiều Nhu sốt ruột, nàng tính bỏ mặc không quan tâm đối với Sở Dao và Sở Dương. Dẫu sao đời trước nàng đã bỏ ra tâm huyết, muốn dạy dỗ hai đứa bé nên người, nhưng cuối cùng nàng được cái gì? Đã từng đi lầm đường, nàng hà cớ lại đi một lần nữa?

Nhưng nếu Kiều phu nhân thật muốn đối phó với đệ đệ nàng, bản thân nàng lại không thể thời thời khắc khắc canh chừng, nói cho cùng… nàng không dám đánh cuộc với thủ đoạn của Kiều phu nhân.

Đời trước, nàng móc tim móc phổi đối với hai tỷ đệ Sở Dao, có lẽ là Kiều phu nhân không thấy được sơ hở gì nên mới không ra tay với đệ đệ nàng.

“Ta nói rồi, ta thật sự không hề làm chuyện như vậy, ta không biết là ai khiến ngươi hiểu lầm, nhưng ta có thể đối chất với người đó.” Kiều Nhu chờ không kịp nói, nàng không dám ngăn cản, chỉ có thể vội vã đi theo bên cạnh Kiều phu nhân: “Thật sự không được, ngươi nói chuyện này cho cha ta biết…”

Nàng còn chưa dứt câu, Kiều phu nhân quay đầu cười nhạt: “Nói cho cha ngươi biết? Chẳng phải là cha ngươi kêu nấu thuốc tránh thai sao? Nói cho hắn biết để nấu thêm hai chén nữa?”

Kiều Nhu kinh sợ đến mức nói không nên lời, Kiều phu nhân cũng không kiên nhẫn nói thêm với nàng, xoay người rời đi.

“Phu nhân.” Hỉ Xuân thấy Kiều Nhu ngơ ngác đứng tại chỗ thì hơi có chút lo lắng đến đỡ cánh tay nàng: “Kiều phu nhân nói…”

“Ta trở về hỏi một chút.” Kiều Nhu khoát khoát tay, xoay người quay lại phòng. Chuyện này liên luỵ đến cha nàng, cũng có chút khó mà nói. Cha nàng thương yêu nàng và đệ đệ, điều này không bao giờ giả, nàng lo lắng chính là chuyện này thực sự do cha nàng quyết định ra.

Về phần tại sao Kiều phu nhân cho là nàng, có lẽ bên trong có hiểu lầm gì đó.

“Phu nhân, đại cô nương tới.” Bên này Kiều Nhu còn chưa có rõ chuyện của Kiều gia, bên kia Hỉ Hạ đã vén rèm lên nói. Kiều Nhu do dự một chút, gật đầu ý bảo cho đi vào.

Sở Dao năm nay bảy tuổi, là thời gian lớn lên đẹp nhất của trẻ con, ngọc tuyết đáng yêu. Đời trước Kiều Nhu chậm chạp không có thai, một mảnh tình thương của mẹ không chỗ để trao, đối với hai tỷ đệ Sở Dao như là ruột thịt.

Nhưng về sau biết được thủ đoạn độc ác của Sở Dao, Sở Dương thì lại luôn đứng về phía Sở Dao, nên mới có oán ghét đối với hai tỷ đệ.

Lúc mới vừa sống lại nàng cũng không nghĩ tới đem thù hận đời trước đến đời này, tuy nhiên rốt cuộc có khúc mắc nên chỉ muốn cách xa hai tỷ đệ này. Nhưng mấy câu nói vừa rồi của Kiều phu nhân, Kiều Nhu càng nghĩ nhiều thêm.

Nàng làm như thế nào, đối đãi ra sao với người khác, không riêng gì Kiều phu nhân sẽ ở một bên nhìn, đứa bé trong bụng nàng tương lai cũng sẽ nhìn ở trong mắt, thậm chí sẽ học theo. Không xa không gần đương nhiên làm được, nhưng xa lánh người thân, lạnh nhạt huynh muội, ngày sau có thể lớn lên thành một tiểu nhân ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình hay không?

Nếu là con gái, học những bí ẩn của hậu trạch, biết những thủ đoạn nội đấu, cả đời nó sẽ sống đáng thương ra sao.

Nếu là con trai, tầm mắt hạn hẹp, không bạn bè không người thân, cả đời nó sao có thể đi xa, bay cao?

Khi nàng còn chưa có làm nương, nàng chỉ cần nghĩ cho bản thân vui vẻ là được, nhưng bây giờ nàng đã làm nương, trong bụng có cốt nhục của mình, điều nàng phải nghĩ, phải cố kỵ sẽ nhiều hơn. Đối đãi với tỷ đệ Sở Dao như thế nào cũng đã trở thành một vấn đề khó khăn không nhỏ.

“Thỉnh an phu nhân, sáng sớm hôm nay ở chỗ tổ mẫu thấy phu nhân có chút khó chịu, con liền cố ý tìm chút đồ ăn ngon đưa tới cho phu nhân.” Kiều Nhu đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy tiếng cười hì hì của Sở Dao ở bên ngoài, giọng trẻ con của con bé khiến Kiều Nhu không nhịn được cũng mềm lòng theo một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK