Mục lục
Đồ Đệ Hắn Cứ Không Chịu Uống Thuốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Linh Kiếm Các không giống với những môn phái khác, giữa các đệ tử không hề phân chia giai cấp, dưới chưởng môn là năm vị chưởng lão, ngoài ra, mọi chức vị đều được đảm nhiệm tùy theo năng lực mỗi người. Do đó, trong các cực kỳ trọng thị việc tuyển nhận đệ tử mới, trưởng lão chấp pháp Từ Thính Tùng thậm chí còn đích thân chủ trì cuộc khảo nghiệm.

Năm vị trưởng lão này đều là cường giả cảnh giới Luyện Thần Hoàn Hư, Từ Thính Tùng dù đã hai trăm tuổi nhưng bề ngoài vẫn chỉ là một nam tử trung niên nghiêm khắc. Hắn khoác một bộ thâm y[1] trang trọng, trông thấy Thích Anh, người không bao giờ tham dự vào sự vụ trong môn nay đột nhiên xuất hiện, hắn cũng chỉ hỏi: "Không biết Thanh Nang trưởng lão cần gì?"

Thích Anh đáp: "Tìm người."

Từ Thính Tùng cau mày: "Ai?"

Thích Anh chỉ vào Cố Dư Sinh, nói rõ lý do mình đến bằng một từ: "Hắn."

Cách các kiếm tu nói chuyện xưa giờ đã khô khan như vậy, ai không quen còn tưởng rằng mối quan hệ giữa hai người không tốt, cũng chỉ có Thẩm Phùng Uyên biết trong đầu các kiếm tu vốn không hề có khái niệm nào gọi là hàn huyên, chịu trả lời nhau đã chứng tỏ họ nhìn nhau rất vừa mắt rồi.

Có điều, lúc này Cố Dư Sinh vẫn chưa gia nhập hàng ngũ kiếm tu nên hiển nhiên là không hiểu. Hắn vốn đang cứng đầu cứng cổ nhìn thẳng vào trưởng lão chấp pháp, không chịu nhún nhường, nhưng trông thấy Thích Anh bị đối xử lạnh nhạt vì điều này thì lại có chút căng thẳng, song khi bị Thích Anh chỉ vào, đáy mắt hắn không khỏi ánh lên vẻ vui mừng khôn xiết.

Hiện giờ Cố Dư Sinh mới mười sáu tuổi, mặc dù ăn mặc trông giản dị nhưng vẫn có thể thấy được nét anh tuấn trong tương lai từ mặt mày hắn. Thích Anh đã quen với bản mặt quan tài của Cố Dư Sinh kể từ khi hắn lên kế nhiệm chức chưởng môn, nay bỗng dưng phát hiện người này vậy mà còn có biểu cảm sinh động đến thế thì không khỏi nhìn hắn thêm mấy lần.

Trong lúc Thích Anh quan sát thiếu niên, Từ Thính Tùng cũng giải thích: "Lý Trường Mệnh đã bị ta hủy bỏ tư cách khảo nghiệm, kẻ này không phục nên công nhiên phá rối trật tự buổi khảo nghiệm, ta đang giải quyết."

Thích Anh cứ tưởng là Cố Dư Sinh bị oan, nghe vậy, giọng điệu y thoáng qua vẻ nghi hoặc: "Lý Trường Mệnh?"

Lý Trường Mệnh là một cái tên xa lạ, Thích Anh chắc chắn rằng nó chẳng hề có tiếng tăm gì ở Tu Chân Giới cả, không biết Cố Dư Sinh xưa nay lẻ loi làm sao lại dính dáng với hắn.

Từ Thính Tùng chấp pháp hết sức nghiêm ngặt, thấy chưởng môn Thẩm Phùng Uyên cũng có mặt, để người này khỏi dông dài, hắn bèn giải thích cặn kẽ một phen: "Trong các chưa bao giờ chuẩn bị cơm canh cho người khảo nghiệm, tất cả những gì cần cho sinh hoạt đều phải tự giải quyết. Bản thân Lý Trường Mệnh không giỏi săn bắt lại trộm bánh của Triệu Hành, những kẻ phẩm hạnh bất chính, Đông Linh Kiếm Các tuyệt không thu."

Đông Linh Kiếm Các quả thực có quy củ này khi nhận người mới, họ sẽ không chuẩn bị nơi ở, không cho thức ăn, chỉ có một con suối nhỏ để lấy nước uống, người khảo nghiệm nhất định phải tự lực sống qua ba ngày trong cánh rừng dưới đáy vực.

Buổi trưa ba ngày sau, tất cả người khảo nghiệm sẽ tập trung tại Bạch Khê Đình, đội nắng gắt leo lên Thanh Phong Nhai, chỉ những ai lên đến đỉnh núi thành công mới được tính là đã vượt qua khảo nghiệm. Leo núi đòi hỏi thể lực nhất nên việc sắp xếp hành trình trong ba ngày này ra sao cũng là một thử thách dành cho những người khảo nghiệm.

Nghe Từ Thính Tùng nói thế, Thích Anh mới để ý thấy đứng bên ngoài đội ngũ còn có một thiếu niên gầy gò, tuổi tác cậu ta trông nhỏ hơn Cố Dư Sinh rất nhiều, hẳn là không quá mười hai. Cậu ta có vẻ đang rất sợ hãi, chỉ biết nấp sau lưng Cố Dư Sinh, co rúm lại với sắc mặt tái nhợt. Mà bên cạnh họ, một công tử phú quý được các tôi tớ hầu hạ đang cười khẩy nhìn sang hai người.

Con nhà quyền quý rất hiếm khi chịu đến Đông Linh Kiếm Các chịu khổ, đang khi Thích Anh lấy làm lạ thì đã thấy Cố Dư Sinh lại tiến lên, nói với trưởng lão chấp pháp: "Tiền bối, vạn sự khó tránh chữ lý. Ta tận mắt nhìn thấy Triệu Hành vứt chiếc bánh bên đường rồi trách cứ tôi tớ rằng 'dám lấy những thứ rác rưởi này ra chà đạp lưỡi của bổn công tử nữa, bổn công tử sẽ đánh chết các ngươi đem cho sói ăn!'. Nếu chiếc bánh bị ăn đã là vật vô chủ rồi, vậy ngươi chỉ có thể trách Lý Trường Mệnh vô năng mà không thể vu khống hắn tội trộm cắp, càng không thể loại bỏ tư cách khảo nghiệm của hắn bằng tội trộm cắp."

Tính tình tích cực của Cố Dư Sinh vậy mà vẫn chẳng có gì thay đổi, hắn vừa nói ra những lời ấy, đôi mắt của vị công tử Triệu thị kia không khỏi toát lên vẻ hoảng hốt, cậu ta vội đanh giọng phản bác: "Nói bậy nói bạ, bổn công tử chỉ đặt bánh bên đường rồi quên mất thôi, chính nó đã trộm bánh đi trong lúc người ở lơ là thì có, lúc bị phát hiện còn giấu hộp cơm mẫu đơn đặc chế của Triệu gia ta đi nữa, nhân chứng vật chứng đều đủ mà vẫn chưa tính là trộm cắp à?"

Cố Dư Sinh tất nhiên là sẽ không nói dối. Triệu thị này vốn là danh môn phương Nam, ngặt nỗi con cháu không có chí tiến thủ nên ngày càng suy tàn, tộc trưởng hết cách, đành phải đưa con mình là Triệu Hành đến Đông Linh Kiếm Các học nghệ, mong tu vi cậu ta có thành tựu để che chở gia tộc.

Triệu Hành bình thường ở nhà hưởng thụ quen rồi, tự dưng phải vào rừng rú tham gia khảo nghiệm linh tinh vốn cũng đã bất mãn, lại gặp thêm chuyện thế này nữa thì càng căm giận hơn.

Triệu Hành nói, thứ tiện dân mà lại dám nhặt bánh thừa của cậu ta, ăn cùng loại thức ăn với cậu ta, hạng người hạ đẳng này xứng à?

Đồ của cậu ta dù có nằm nát bét dưới đất thì loại khất cái như này cũng đừng hòng được ăn miếng nào!

Bởi vậy, trong lòng Triệu Hành tức giận vô cùng, cậu ta đã muốn ra lệnh cho hộ vệ theo hầu bắt Lý Trường Mệnh lại ngay khi phát hiện chuyện này rồi, thế nhưng Cố Dư Sinh đang bàng quan lại đột nhiên chõ mũi vào mới khiến mọi chuyện ầm ĩ đến trước mặt trưởng lão chấp pháp.

Thấy Cố Dư Sinh lúc này vẫn còn tranh luận với trưởng lão chấp pháp, biết tác phong của kiếm tu luôn hung bạo, Triệu Hành chỉ cầu cho trưởng lão chấp pháp mau băm tiểu tử thối lắm chuyện này thành tám mảnh nhanh lên, như thế mới có thể vơi bớt nỗi nhục mà mình đã chịu.

Thẩm Phùng Uyên lên làm chưởng môn đã trăm năm nên hắn có thể nhìn ra được phần nào sự thật từ vẻ mặt của ba người. Khác với Từ Thính Tùng, hắn biết tháng trước Triệu thị vừa quyên không ít linh thạch vào môn phái, vì vậy lúc này cũng giữ lại chút thể diện cho vị công tử Triệu gia nọ mà không vạch trần, hắn khuyên: "Đói quá rồi thì người ta cái gì chả ăn, chim chóc muôn thú dưới vách núi này của bọn ta bị bắt suốt thành thử cũng khôn ra, hắn không tìm được thú săn, nhặt bánh ven đường để lót dạ cũng là lẽ thường tình."

Bản ý của Thẩm Phùng Uyên là nếu Triệu Hành cùng Lý Trường Mệnh đều đã không vượt qua được bài khảo nghiệm thể chất, vậy để họ biết khó mà lui là được rồi, không cần thiết phải dây dưa vì điều này.

Ngặt nỗi đồng môn của hắn đều là những người không được linh hoạt như hắn, Từ Thính Tùng lúc này đây cũng chẳng thèm ngó ngàng gì tới thâm ý của chưởng môn, hắn cứng rắn nói: "Đông Linh Kiếm Các ta chỉ nhận quái nhân không biết xử thế, những ai sợ chết thì có thể rời đi ngay bây giờ!"

Lời ấy lọt vào tai, Triệu Hành tức thời cười đắc chí, nhưng còn chưa kịp buông lời chế nhạo thì Từ Thính Tùng đã quay sang lườm cậu ta, giọng điệu càng không khách khí hơn vừa rồi.

"Ngươi cười cái gì mà cười, xem thường bình dân ngang ngược kiêu ngạo, loại người nhỏ nhen như ngươi ta cũng không chứa nổi, xéo!"

"Ngươi ——"

Triệu Hành có từng bị ai đối xử như thế bao giờ đâu, vậy nên cậu ta tức muốn nổ phổi, may thay cậu ta vẫn nhớ kiếm tu dữ dằn, liếc nhìn thanh trường kiếm Từ Thính Tùng đeo trên lưng một cái, cậu ta mới không lên tiếng mắng mỏ mà dẫn người phất áo bỏ đi.

"Thứ môn phái rẻ rách gì, bổn công tử thèm vào, chúng ta đi!"

Đông Linh Kiếm Các vốn cũng chẳng được lòng thế gia quý tộc cho lắm, bây giờ Triệu Hành vừa đi khỏi, Thẩm Phùng Uyên đã biết ngay rằng cung phụng từ Triệu thị coi như phải đứt đoạn rồi.

Cũng may đồ đệ hắn cứ lâu lâu là lại đánh đuổi một thế gia phụ thuộc, nghèo quen rồi nên không sợ, thành thử Thẩm Phùng Uyên cũng chẳng buồn rầu, hắn khuyên nhủ Từ Thính Tùng: "Không nhận thì thôi, ngươi hùng hổ như thế làm chi, hiền lành một chút không tốt à?"

Về phần kết quả, tất nhiên là nhận được một câu lạnh lùng từ trưởng lão chấp pháp: "Từ mỗ đã không biết hiền lành là thứ gì kể từ lúc chào đời rồi, xin chưởng môn chớ có làm lỡ khảo nghiệm."

Thích Anh không có ý định để tâm tới những vướng mắc giữa con người, thấy Triệu Hành kia đã bị đuổi đi, y bèn bình thản hỏi Cố Dư Sinh: "Ngươi có quan hệ gì với cậu ta?"

Thích Anh vừa đến gần, Cố Dư Sinh đã lại nhìn chằm chằm vào y rồi thành thật trả lời ngay lập tức: "Ba ngày trước cậu ta chỉ đường cho ta."

"Chỉ vậy thôi?"

Ngụ ý tên của cả hai hơi giống nhau nên Thích Anh vốn tưởng họ biết nhau lâu rồi, ngờ đâu lại chỉ mới gặp nhau một lần mà thôi. Chống lại trưởng lão chấp pháp vì một người xa lạ thế này, tác phong của Cố Dư Sinh quả thực là vẫn như ngày nào.

"Bênh vực lẽ phải còn cần quen biết ư?"

Thiếu niên hỏi ra lời ấy là do thắc mắc thật, Thích Anh nghe vậy thì chân mày không khỏi giãn ra, may mắn, mặc dù đã nhỏ lại, nhưng Cố Dư Sinh vẫn là chưởng môn đáng tin của y.

Cho nên, y, người chưa bao giờ nhúng tay vào sự vụ trong môn, lần đầu tiên mở lời với Từ Thính Tùng: "Trưởng lão chấp pháp, ta đã hỏi cây cối nơi đây rồi, thiếu niên này không hề nói dối."

Thích Anh vốn là cỏ xanh thành linh nên cũng không có gì lạ nếu y có thể giao tiếp với thực vật. Tuy rằng Từ Thính Tùng chưa từng nghe nói y có năng lực cỡ này, song cũng nghĩ Thanh Nang trưởng lão thanh tu quanh năm, không thân chẳng quen thiếu niên này, không cần thiết phải làm bộ.

Hắn vốn không định làm khó Cố Dư Sinh, vì vậy bèn xuống nước theo: "Nếu Thanh Nang trưởng lão đã nói thế, Cố Dư Sinh, về chỗ đi!"

Thấy Thích Anh tin tưởng mình, Cố Dư Sinh rất đỗi vui mừng, song, hắn vẫn nhìn trưởng lão chấp pháp, hỏi: "Lý Trường Mệnh thì sao ạ?"

Mặc dù Từ Thính Tùng đã gặp những kiếm tu ngay thẳng quen rồi, nhưng tích cực như thiếu niên này thì lại là lần đầu tiên. Nếu là những môn phái khác, chỉ bằng việc hắn nghi ngờ quyết định của trưởng lão là đã đủ để bị đuổi khỏi sư môn rồi, thế nhưng kiếm tu bọn họ lại cứ thích tác phong như thế cơ, vậy nên trưởng lão chấp pháp thường ngày thiết diện vô tư khó được giải thích một phen:

"Cho dù không ăn cắp, nhưng ngay cả biện hộ cho mình mà cậu ta cũng không dám, thế thì sao có thể vì người khác vào sinh ra tử chém giết yêu ma được? Cậu ta không có tâm tính để trở thành kiếm tu, vào Đông Linh Kiếm Các cũng chỉ lỡ làng tiền đồ. Ngươi về hàng nhanh đi, chớ có dây dưa nữa!"

Lời giải thích này nghe cũng có lý, Cố Dư Sinh không chất vấn nữa mà khó xử nhìn về thiếu niên sau lưng.

Lý Trường Mệnh nọ đã sớm có ý lùi bước từ khi nghe xong nội dung khảo nghiệm, giờ bèn tiện dịp nói luôn: "Cố đại ca, ta không thể leo nổi vách đá thế này được, có lẽ ta nên đến môn phái khác thử thôi."

Ngày nay, nếu không có tư chất ưu tú, muốn trở thành đệ tử nhập thất của các phái thì phải biết hiếu kính. Cố Dư Sinh thấy Lý Trường Mệnh không giống như là có đồng nào để dành, e rằng khó mà cạnh tranh được với con cháu thế gia ở phái khác. Có điều đối phương đã quyết ý rồi, hắn cũng không tiện nhiều lời, chỉ thở dài: "Ai có chí nấy, ta nhất định phải vào Đông Linh Kiếm Các, mong ngươi thượng lộ bình an."

Lý Trường Mệnh sao lại không biết người bình thường tu chân chỉ có thể bắt đầu từ đệ tử tạp dịch, vốn dĩ không muốn lãng phí thời gian nên cậu ta mới đến Đông Linh Kiếm Các, nhưng khi thực sự gặp được kiếm tu, cậu ta lại cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

Cậu ta nghĩ, điều tốt của việc tu tiên chính là có thể trở thành người trên người, làm khổ bản thân mình như vậy có nghĩa lý gì đâu chứ?

Vì vậy, cậu ta cảm tạ Cố Dư Sinh rồi thu dọn hành trang rời đi.

Hai chàng thiếu niên cứ thế từ biệt nhau, Cố Dư Sinh giờ đây đang ôm một bầu máu nóng, làm việc dù sao cũng thiếu chu đáo hơn khi đã trưởng thành. Hắn không nhìn ra mục đích tu luyện của Lý Trường Mệnh hoàn toàn khác với mình, chỉ cảm thấy ngay cả cơ hội để thử mà người này cũng không có, hơi đáng tiếc mà thôi.

Thấy thiếu niên này dường như không hề coi việc mất đi một đối thủ cạnh tranh là chuyện tốt, ánh mắt Thẩm Phùng Uyên toát lên vài phần tán thưởng, đoạn hắn kéo Thích Anh sang, nhỏ giọng nói: "Lão Từ thích Cố tiểu tử nên mới lý luận với hắn lâu vậy đấy, tiếc rằng tư chất hắn bình thường, dẫu cho tu luyện cũng khó lòng có thành tựu. Trái lại là Lý Trường Mệnh kia, ta nom lúc cậu ta đến bên bờ suối thì hạt sương tự tụ lại dưới chân luôn đấy, dù nhát gan không làm kiếm tu được, nhưng cũng là một hạt giống tốt để tu hành công pháp hệ thủy..."

Tâm tính tốt thì tư chất không tốt, tư chất tốt thì lại nhát gan quá thể. Thẩm Phùng Uyên thực sự lấy làm tiếc cho một tình huống như vậy.

Thích Anh không ngờ rằng kiếm tu đệ nhất thiên hạ trong tương lai lại không có tư chất ưu tú, nghe thấy lời ấy, đáy mắt y toát lên vẻ kinh ngạc. Y phát hiện ra dù đã cộng sự cùng Cố Dư Sinh suốt trăm năm, song mình lại hoàn toàn chẳng hay gì về quá khứ của chưởng môn cả.

Trong lúc nghi hoặc, Thích Anh lại cảm thấy trông Thẩm Phùng Uyên không giống như là muốn nhận đồ đệ tí nào, vì vậy y bèn hỏi: "Sư huynh không ưng Cố Dư Sinh ư?"

Quả nhiên, Thẩm Phùng Uyên lần đầu tiên trông thấy Thích Anh quan tâm người khác đến thế hỏi lại: "Đệ thích đứa nhỏ này? Muốn thu vào môn hạ?"

"Ta?"

Nghe ra sự kinh ngạc từ giọng điệu của Thích Anh, Thẩm Phùng Uyên càng chắc chắn hơn việc y rất để tâm thiếu niên này, cho nên hắn vội khuyên: "Sư đệ à, nuôi dạy đồ đệ tuy phiền toái, nhưng cảm giác thỏa mãn khi thấy chúng ai nấy đều công thành danh toại không kém gì khi đắc đạo phi thăng đâu."

Thích Anh nghe vậy thì càng khó hiểu hơn, rốt cuộc là đã nhầm lẫn ở đâu? Thẩm Phùng Uyên vốn nên nhận Cố Dư Sinh lại muốn nhường đệ tử lại cho y?

Y có biết phải nuôi loại sinh vật như đồ đệ này thế nào đâu.

✿✿✿

Tác giả có điều muốn nói:

Thẩm Phùng Uyên: Dăm ba bữa là đệ tử lại hành hung bên A đánh đuổi nhà tài trợ, ta cũng tuyệt vọng lắm chứ.

Cố Dư Sinh: Không biết gì nhưng được cái đầu thép[2]!

Thẩm Phùng Uyên (kính lọc lão phụ thân): Nhìn thằng nhóc tinh nghịch mơn mởn hồn nhiên này đi, đệ không muốn nuôi một đứa à?

Thích Anh:???

✿✿✿

Chú thích:

[1] Thâm y: Một loại trang phục thời cổ đại Trung Quốc.

[2] Đầu thép: Mọi người nghe cũng hiểu rồi ha, ngoài ra trong game nó còn dùng để chỉ những bạn chơi kiểu ủi tuốt, không thèm xài chiến thuật luôn.

Đây là lần đầu tiên tui edit cổ đại, giữa nhiều điều làm tui rụng tóc thì xưng hô, đặt ngôi cho nhân vật cũng là một trong số đó...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK