Hướng Du xuyên qua cửa sổ nhìn thấy Tống Hoài Thời đang dựa vào bục giảng nghe mọi người cười nói, hai tay chống lên mép bàn, đầu hơi nghiêng, khoé miệng nhếch lên, bây giờ hắn trông còn đẹp trai hơn cả lúc nãy.
Lục Giai Tuệ kéo cửa sổ ra, hét vào trong: "Tống Hoài Thời!"
Trong lớp không ít người theo âm thanh nhìn sang, Tống Hoài Thời đi tới, đứng ở bên kia cửa sổ: "Sao cậu lại tới đây?"
"Tớ có chút việc tiện thể đi ngang nên ghé vào xem."
Tống Hoài Thời cười cười nói: "Ồ, xem ra tớ phải cảm kích vì cậu quan tâm tớ nhiều đến vậy nhỉ."
Lục Giai Tuệ nghiêng người sang một bên: "Để tớ giới thiệu hai chị em tốt của tớ cho cậu, đây là Hướng Du, còn đây là Khương Vận."
Thấy Tống Hoài Thời nhìn sang, tim Hướng Du đập nhanh, mặt đỏ bừng cố nặn ra một nụ cười tự nhiên nhìn anh.
Tống Hoài Thạch cười đáp lại gật đầu: "Chào cậu, tôi là Tống Hoài Thời."
—
Đó là lần đầu tiên họ quen nhau.
Sau khi trở lại phòng học, Hướng Du nghĩ đến cảnh tượng mới xảy ra vừa rồi tim không khỏi đập loạn nhịp, trên má ửng hồng mãi không phai.
Lục Giai Tuệ hai tay chống cằm, cảm thán nói: "Nhưng mà trùng hợp thật, tớ không nghĩ tới người cậu thích lại là Tống Hoài Thời."
Hướng Du nghe vậy lập tức nở nụ cười: "Ai bảo cậu giấu một người đẹp trai như vậy không nói cho tớ biết?"
"Dcm! Từ bé tớ đã tiếp xúc với cậu ta rồi, nhưng tớ chẳng biết cậu ta đẹp trai ở chỗ nào cả." Lục Giai Tuệ thở dài.
Cô vừa dứt lời liền quay đầu lại hỏi: "Tiểu Du, cậu muốn theo đuổi người ta sao?"
Hướng Du lập tức mở to hai mắt: "Tớ chỉ vừa mới làm quen với cậu ấy."
"Không nhanh tay là bị cướp đi đấy, tính dùng chiêu mưa dầm thấm lâu hả?"
Hướng Du vẫn cười lắc đầu.
Cô thật sự không muốn bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc với một người mới quen. Trước khi xác định tình cảm của mình đối với Tống Hoài Thời, cô vẫn không thể nào chấp nhận những kiểu theo đuổi bất chấp ấy.
Lục Giai Tuệ duỗi eo: "Vậy được thôi, nhưng nếu bị người khác lấy đi trước đừng có mà khóc đấy nhé."
Cô đột nhiên hỏi: "Mà này, cậu có cần tớ mai mối cho cậu không?
Hướng Du xua tay: "Không cần, tớ không vội."
Thật ra, cô không muốn quá phụ thuộc vào mối quan hệ của Lục Giai Tuệ và Tống Hoài Thời. Nếu không, sau này dù cô và Tống Hoài Thời có thuận lợi ở bên nhau nhờ sự giúp đỡ của Lục Giai Tuệ, cô ít nhiều cũng sẽ có cảm giác mối quan hệ này được thiết lập trên mối quan hệ của Lục Giai Tuệ và Tống Hoài Thời.
Hướng du lặng lẽ cúi đầu nhìn ba chữ "Tống Hoài Thời" vừa được viết lên bề mặt cuốn sổ, không giấu được nụ cười trên môi.
Tống – Hoài – Thời
—
Buổi học cuối cùng của mỗi tuần vào thứ sáu.
Hướng Du ở lại làm trực nhật.
"Tiểu Du!"
Cô ngước lên nhìn Lục Giai Tuệ: "Hửm, làm sao?"
Lục Giai Tuệ ngồi trên bệ cửa sổ nói: "Tớ đi ra cồng trường mua trà sữa đây, lát nữa nếu Tống Hoài Thời tới đây thì nói với cậu ấy là tớ đang ở quán trà sữa, điện thoại hết pin rồi không gọi được đâu."
Hướng Du đứng thẳng người: "Không gặp thì sao?"
"Không sao, về nhà tớ nhắn lại cho cậu ấy cũng được."
Hướng Du chỉ "Ừm" một tiếng.
Sau khi Lục Giai Tuệ rời đi, Hướng Du cũng làm trực nhật xong, cô cùng một bạn nữ trong lớp đi xuống tầng để đổ rác.
Khi cô trở lại trong lớp đã sớm về hết.
Hướng Du thu dọn sách vở chuẩn bị ra về, bạn học nữ kia đã thu dọn cặp sách trước: "Hướng Du, bố của tớ đang đợi ngoài kia, tớ về trước nhé! Tí nữa cậu về nhớ khoá cửa lại cẩn thận."
Hướng Du cười vẫy tay với bạn học nữ đáp: "Tớ biết rồi, chủ nhật gặp lại."
Khi bạn học nữ kia đã rời đi, cô là người duy nhất còn lại trong phòng học.
Hướng Du chậm rãi thu dọn sách vở, thỉnh thoảng cứ ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tốc độ của tay ngày càng chậm, cô đương nhiên biết cô đang mong đợi điều gì.
Nhưng khi cô thu dọn sách vở bỏ vào cặp xong, vẫn chưa có ai đến.
Hướng Du thở dài.
Có lẽ cậu ấy đã đến đây lúc cô đi xuống tầng đổ rác.
Cô đứng dậy, xách cặp, cầm li nước được đặt trên bàn lên đi ra phía cửa.
Vừa đi tới cửa, liền đụng phải một người.
Hướng Du không kịp phanh, li nước trong tay rơi xuống đất.
Xoảng---
Li nước rơi xuống sàn nhà, vỡ tung toé.
Hướng Du theo quán tính lùi ra sau hai bước.
"Cẩn thận." Một bàn tay vươn ra nắm lấy cánh tay cô.
Hướng Du ngẩng đầu lên, thấy người trước mắt mình chính là Tống Hoài Thời, biểu cảm trên mặt bỗng chốc hoá đá.
Thấy cô không phản ứng, Tống Hoài Thời buông tay cô ra: "Cậu không sao chứ?"
Hướng Du sực tỉnh, vội vàng xua tay: "Không sao, không sao."
Nói xong, cô vội quay mặt đi, hai má bắt đầu nóng ran.
Cô vừa định ngồi xổm xuống dọn đống hỗn độn trên sàn nhà.
Tống Hoài Thời ngăn cô lại: "Đợi đã."
Hướng Du ngẩng đầu lên nhìn Tống Hoài Thời một cái.
Tống Hoài Thời: "Sàn nhà nhiều mảnh vụn thuỷ tinh, nhặt như vậy sẽ bị đứt tay, để tôi làm."
Nói xong, anh tìm một cây chổi sau cửa lớp quét đống thuỷ tinh hỗn độn trên sàn nhà.
"Xin lỗi nhé, tôi đi xử lý đống này trước đã."
Hướng Du nhẹ gật đầu.
Anh vừa đi, Hướng Du liền sờ sờ gò má để nhiệt độ trên mặt giảm xuống nếu không sẽ lộ mất.
Cô không khỏi hồi hộp khi đứng gần Tống Hoài Thời.
Sau khi nhiệt độ trên mặt dịu xuống vài phần, Hướng Du tìm cây lau nhà để lau vũng nước trên sàn.
Khi Tống Hoài Thời trở lại, anh thấy vũng nước trên sàn nhà đã được dọn sạch, cười cười nói với Hướng Du: "Thật xin lỗi."
Cô vội vàng lắc đầu: "Là do tớ đi không chịu nhìn đường."
Nghĩ đến lời Lục Giai Tuệ nhắc, Hướng Du lại nói: "Đúng rồi, Giai Tuệ nói cậu ấy sẽ đợi cậu ở quán trà sữa ngoài cổng trường."
"À," Tống Hoài Thời liếc mắt nhìn mặt sàn, "Ừm, tôi làm vỡ li nước của cậu, chủ nhật tôi sẽ đền cho cậu cái khác."
Hướng Du cười nói: "Không cần đâu, cái này cũng không phải đều do cậu mà."
– hết chương 3 –