- Sao vậy?
- Sắp đi học lại rồi, không biết tôi có nên về nhà trọ cho gần trường không.
Hùng nghe cậu nói vậy thì nói:
- Cậu đã kết hôn với tôi rồi.
- Nên?
- Đây là nhà cậu, đi học cứ để tài xế chở cậu đi.
Hoàng nghe vậy thì nhoẻn miệng cười. Cậu vốn muốn ở nhà, chỉ cần anh nói ra mà thôi.
- Anh thật tốt.
Hùng ngớ ra, đây là lần đầu tiên có người nói anh tốt.
- Cậu có biết người ta nói gì về tôi không?
- Biết a, người ta nói anh lạnh lùng ít nói, độc đoán điêu ngoa. Nhưng tiếp xúc rồi tôi thấy anh rất tốt mà.
Hùng không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, tôi chỉ tốt với cậu.
Dì Dung đi mua đồ về thấy hai người ngồi cùng nhau nói chuyện hòa thuận như vậy thì mừng lắm. Bà thầm nghĩ, cậu chủ như vậy bà chủ trên trời cũng không cần lo lắng nữa rồi. Dì nói với hai người:
- Tối nay ăn khoai hầm xương với cá nhé.
Hoàng nghe dì nói vậy liền nuốt nước bọt. Cậu chạy vào bếp giúp dì nấu nướng. Hùng nhìn theo bóng lưng cậu rồi lại nhìn xuống đôi chân mình. Bàn tay để trên dìu nắm chặt lại. Anh nhớ đến những câu nói của cậu, chân anh còn có thể khỏi ư?
Trên bàn ăn Hoàng gắp cho anh miếng thịt cá mềm rồi nói:
- Anh ăn nhiều vào nha, như vậy mới có sức chữa chân.
Hoàng vội im lặng, lén nhìn sắc mặt anh, cậu sợ anh lại tức giận rồi bỏ đi nhưng lần này anh không nói gì mà ăn miếng cá cậu gắp. Hoàng thấy anh không nói gì liền đánh liều hỏi:
- Hay húng ta mời chuyên gia đến chữa chân cho anh nhé.
Hùng nhìn vẻ nơm nớp lo sợ của cậu, anh nhìn xuống đôi chân của mình, nói:
- Còn có thể khỏe lại ư?
- Chưa thử làm sao biết được, đúng không?
Hùng nhìn cậu rồi gật đầu. Hoàng cười như trúng vé số, cậu hào hứng nói:
- Tốt quá rồi, lát chúng ta tìm chuyên gia.
Nói rồi cậu vội vàng ăn cho xong bữa. Dì Dung bên cạnh cũng rơm rớm nước mắt. Từ khi có Hoàng về cậu chủ dường như đã tích cực hơn rất nhiều. Dì lạng lẽ dọn dẹp không làm phiền hai người nữa.
Cơm nước xong hai người làm tổ ở sopha. Hoàng đang tìm hiểu về các vấn đề hồi phục chứa năng.
- Anh xem, người này có 20 năm kinh nghiệm rồi, chắc được nhỉ?
Nói rồi cậu lại cho anh xem một vài bác sĩ nữa. Cuối cùng hai người quyết định mời hai vị bác sĩ thâm niên. Sau khi hẹn ngày gặp mặt xong Hoàng đi về phòng chuẩn bị cho ngày mai đến trường.
Ngày hôm sau Hoàng đến trường. Ngồi trên xe cậu thầm nhớ lại kí ức của nguyên chủ. Nguyên chủ tính cách lầm lì nên không có một người bạn nào, không ai quan tâm, đến khi chết cũng chẳng ai biết. Đến trường, cậu theo kí ức nguyên chủ đi đến phòng học. Cậu bước vào thấy mọi người nhìn mình bàn tán. Ủa, mình nhầm phòng sao? Hoàng thầm nhủ trong lòng. Cậu chọn một chỗ rồi ngồi xuống.
- Cậu tên là gì vậy?
Hoàng nhìn sang, là một cậu nhóc mặt mày non nớt, cậu ngạc nhiên nói:
- Tôi là Trần Huy Hoàng.
- Hả, cậu thay đổi nhiều quá.
Hoàng thầm nghĩ, ủa nhiều hả, cậu chỉ cắt tóc thôi mà. Hoàng thấy giáo viên vào rồi nên cậu không nói nữa. Tiết học nhàm chán trôi qua. Mặc dù rất buồn ngủ nhưng Hoàng vẫn cố gắng ghi chép bài vở. Cậu bạn bên cạnh vừa nói chuyện với cậu quay sang hỏi:
- Nhàm chán như vậy mà cậu không buồn ngủ hả.
Hoàng quay sao nhìn cậu, muốn nói gì đó.
- Tôi là Duy An.
Hoàng gật đầu rồi nói:
- Đi học phải học đàng hoàng.
Cậu bạn nghe vậy thì cười xì rồi nằm xuống ngủ.
Một ngày trôi qua, lúc Hoàng về nhà trời đã chiều tà, cậu bước vào nhà thấy có người. Một nam nhân tầm 30 tuổi đeo kính đang nói chuyện gì đó với Hùng. Thấy cậu về người kia ngầng đầu lên gật đầu chào cậu.
- Đây là trợ lí của tôi, Minh Viễn. Đây là bạn đời của tôi.
Hoàng nghe anh nói hai chữ bạn đời thì đỏ mặt, cậu ấp úng nói:
- Xin chào, tôi vào bếp phụ dì Dung, không làm phiền hai người nữa.
Hai người nói chuyện gần một tiếng sau mới kết thúc. Cơm cũng đã nấu xong.
- Tôi nghe hai người nói về công ty mới, anh không định giành lại quyền thừa kế à.
Hùng chưa trả lời cậu ngay, anh gắp cho cậu miếng sườn non rồi từ tốn múc cho cậu bát canh, lúc này anh mới nói:
- Tôi thành lập công ty mới, sau này có cơ hội giành lại cả công ty sau.
Hoàng nghe anh nói vậy cũng gật đầu đồng ý. Cậu không biết nhiều về gia đình anh nhưng nhìn thái độ lạnh nhạt của ba anh trong hôn lễ cũng dduur thấy hai người không thân thiết. Hoàng không xen vào quyết định của anh, cậu tin anh đã suy nghĩ kĩ càng.
Hôm sau Hoàng được nghỉ. Hôm nay ó hẹn với bác sĩ điều trị nên Hoàng từ sớm đã ngồi ở phòng khách đợi người. Đại khái hơn 8 giờ hai vị bác sĩ đã đến. Hoàng nhanh chóng đứng dậy đón người.
- Chào hai vị bác sĩ, làm phiền hai vị phải đến tận đây rồi.
Hoàng đợi hai người ngồi xuống rồi châm trà, nói:
- Mời hai vị tới đây là muốn xem chân vị nhà tôi, anh ấy bị tai nạn một năm rồi nhưng không cố gắng chữa, hai vị xem giúp chúng tôi xem còn khả năng không?
Hai vị bác sĩ uống chén trà, trao đổi thông tin với người bệnh xong hai người ngồi xuống xem chân của Hùng. Lúc bác sĩ vén ống quần lên Hoàng thấy bàn tay anh nắm chặt, ngón tay trắng bệch. Cậu nhẹ nắm tay anh an ủi. Sau khi bác sĩ xem qua rồi trao đổi với nhau, một vị bác sĩ đứng lên nói:
- Tình hình của bệnh nhân có thể chữa được, nhưng phải dựa nhiều vào ý chí của người bệnh.
Hoàng nghe thấy có thể chữa được thì vui mừng. Hùng cũng vậy, giống như một người đang chìm đắm trong tăm tối bỗng tìm thấy tia sáng, trong đôi mắt đen nháy của anh xuất hiện một vệt sáng, chiếu rọi cả tâm hồn anh.
Trao đổi với bác sĩ xong hai người tiễn bác sĩ về. Hoàng chuẩn bị ít hoa quả tiễn hai người kia. Dường như khi nghe tin chân anh có thể chữa khỏi cậu chưa từng ngừng cười.
- Anh nghe thấy chưa, sẽ chữa được, anh phải cố lên.
Như được lây từ sự vui mừng của cậu, giọng nói của anh cũng nhiễm ý cười:
- Được.
- Chúng ta đi dạo một chút nhé, hôm nay trời đẹp.
Hùng gật đầu rồi Hoàng đẩy anh đi trên con đường rợp bóng mát. Nhìn bầu trời xanh rực rỡ, tâm trạng lại vui khiến Hoàng không nhịn được nhiều lời.
- Anh xem chân anh sau này khỏe rồi chúng ta nhận nuôi hai đứa trẻ đi, một trai một gái, như vậy tốt biết bao.
Hùng thầm nghĩ về viễn cảnh mà cậu vẽ ra, lần đầu tiên anh nghĩ về chuyện con cái, cũng không kháng cự đến vậy. Bỗng nghĩ đến tương lai anh lại cười:
- Như vậy cũng được, tìm đứa nào giống cậu một chút.
- Tại sao lại giống tôi, giống anh cũng được mà.
- Giống cậu thì dễ thương.
Hoàng đỏ mặt, tại sao lão nam nhân này lại nói ngọt như vậy chứ.
Hai người đi dạo một lúc rồi về nhà. Sau bữa cơm Hoàng lôi bài tập ra bàn làm. Hùng ngồi bên cạnh xem báo. Thấy cậu ngậm bút suy anh nhíu mày, với lấy chiếc bút trên tay cậu, anh nói:
- Đừng ngậm, bẩn.
- Haizzz, sao bài toán này lại khó như vậy chứ?
Hùng nhìn vào bài toán của cậu. Anh lấy bút nháp một chút sau đó nói ra một con số. Hoàng ngạc nhiên nhìn anh:
- OA, anh thông minh thật, như vậy sau này bài nào không biết thì hỏi anh là được rồi.
Hùng nhìn mái dầu xù của cậu bỗng thấy ngứa tay, anh vươn tay ra xoa nhẹ tóc cậu. Thật mềm.
Ngay sau khi nhận được tin chân của Hùng có thể chữa khỏi trong nhà đã làm thêm một phòng phục hồi chức năng. Như vậy Hùng có thể điều trị tại nhà mà không cần đi đâu xa. Hoàng nhìn căn phòng rồi mỉm cười, rất nhanh thôi, anh sẽ có thể đi lại giống người thường.
- Tôi mát xa cho anh nha.
Hùng nhìn Hoàng đang hưng phấn đứng trước mặt mình, lời từ chối đang định nói ra lại bị nuốt vào. Anh nhường đường cho cậu vào phòng.
Đây là lần đầu tiên cậu vào phòng anh. Căn phòng có tông màu trắng xám chủ yếu, đơn giản mà đẹp. Hoàng đi theo anh đến chiếc giường lớn trong phòng. Cậu đỡ anh ngồi lên giường rồi nhẹ nhàng kéo ống quần anh lên.
Hoàng nhìn chân anh, cậu xót xa nói:
- Chúng ta phỉ mát xa hàng ngày, nếu không cơ sẽ bị teo, không khỏi được.
Hùng nhìn thấy cậu xót xa vì mình, anh đưa tay xoa nhẹ đầu cậu:
- Chúng ta đang chữa, rồi nhanh sẽ khỏi thôi.
Hoàng gật đầu nhìn anh. Cậu mở video dạy mát xa ra rồi học theo. Lúc làm còn không quên hỏi anh có cảm giác gì không.
Hoàng ngồi nhìn những thuật ngữ trước mặt, giảng viên vẫn nhiệt tình giảng nhưng vào tai Hoàng như là du ngủ. Cậu bạn mới quen mấy ngày của cậu- Duy An nói:
- Hoàng ơi, lát đi ăn lớp không, nghe nói nhiều bạn nữ đi lắm. Cậu xem, cả hoa khôi lớp cũng đi đấy.
Hoàng nhìn cậu rồi nhẹ giọng nói:
- Tôi không đi đâu, phải về nhà.
- Tôi thấy mấy ngày nay cậu toàn xong cái là về luôn, bộ ở nhà giấu kiều thê à.
- Không có kiều thê nhưng có chồng.
Duy An ngạc nhiên nhìn cậu. Cậu ta nhìn từ trên xuống khiến Hoàng hơi sởn gai ốc, cậu nói:
- Sao? Cậu kì thị hả.
Duy An lắc đầu, cậu ta nói:
- Tôi không kì thị nhưng cậu phải cho tôi thời gian để chấp nhận.
Hoàng cười cười, cậu vốn phải về nhà để xem Hùng luyện tập. Dạo này anh luyện tập rất vất vả cậu muốn ở bên cạnh động viên anh, sợ anh bỏ cuộc.