Edit: Chanh
"Ngươi là Vân Nương?" Cố Ngôn Khuynh đứng cách xa nàng một trượng, nói: "Cha ngươi bây giờ đang làm người gác cổng cho phủ ta."
Vân Nương sắc mặt khẽ nhúc nhích, không nói gì, nàng thẹn trong lòng, cũng hoàn toàn không biết nên nói lời nào.
Vị nữ tử này không tính là quá xinh đẹp, nhưng thật ra bộ dáng thanh tú, quần áo không kém, chỉ là thân thể gầy yếu, mặt mang thần sắc có bệnh, trên cổ còn lộ ra vài vệt xanh tím.
"Hắn làm nghề ăn xin, ba ngày không được ăn gì, hắn đi tìm ngươi nhưng ngươi không nhận hắn." Cố Ngôn Khuynh tiếp tục nói.
Nữ tử sắc mặt càng khó coi, bất an túm chặt gói thuốc trong tay, nói: "Ngươi... ngươi làm thế nào mà biết được? Ngươi là ai?"
Cố Ngôn Khuynh nói: "Lại nói tiếp, ngươi cũng là thân bất do kỷ, tuy là thiếp thất, nhưng bên trên lại có chính phòng áp chế, ngay cả nha hoàn cũng không bằng."
Nữ tử vành mắt đỏ hồng, lã chã chực khóc. Cố Ngôn Khuynh nhìn thuốc trong tay nàng, nói: "Ngoại trừ mua một ít thuốc bôi vết thương ngoài da, ngươi còn mua thêm lôi công đằng * và hạt mã tiền **, chỉ cần bỏ vào đồ ăn một chút thì không dễ phát hiện, nhiều ngày sau sẽ trúng độc, không trị là chết."
Vân Nương sắc mặt trắng bệch, thuốc trong tay rơi xuống mặt đất, run rẩy nói: "Ngươi... ngươi nói bậy, ta không có..."
"Muốn người không biết trừ phi đừng làm, sau khi Mã thị chết quan phủ sẽ tra rõ, ngươi căn bản trốn không thoát." Cố Ngôn Khuynh nói, "Ngươi làm như vậy, chỉ là hại người hại mình thôi."
Vân Nương lui về phía sau vài bước, thân thể không khỏi run rẩy: "Ta cũng không có cách nào, nàng ngày ngày đánh chửi, ta thật sự chịu không nổi... nàng không chết thì người chết chính là ta."
Cố Ngôn Khuynh bình tĩnh nói: "Bất luận như thế nào, giết người thì phải đền mạng, đây là hạ sách. Ngươi chỉ cần nhẫn nại chút thời gian, đến khi ngươi có thai, tự nhiên khổ tận cam lai."
Vân Nương nhìn hắn, trong lòng nửa tin nửa ngờ, Cố Ngôn Khuynh không tính toán nhiều lời: "Dừng tại đây, làm thế nào là do ngươi quyết định. Phụ thân ngươi tuổi già, tình cảnh thê lương, ngươi không nhận hắn, hắn không trách ngươi, điều duy nhất hắn cầu chỉ mong ngươi bình an."
Vân Nương rốt cuộc nhịn không nổi, ngồi xuống bật khóc.
Cố Ngôn Khuynh đi về phủ, nhớ tới một vụ án tử đời trước.
Thiếp thất Vân Nương độc sát chính phòng, bị phán chém đầu, một thi hai mệnh.
Kiếp trước Cố Ngôn Khuynh cứu lão ăn xin chỉ là chuyện ngẫu nhiên, cũng không biết rõ chuyện của con gái lão, khi đó lão ăn xin vì cái chết của con gái mà thương tâm quá độ, cũng không sống nổi mấy ngày. Một đời này nếu đã biết trước được, hắn không muốn bi kịch tái diễn, có thể dùng mấy câu nói mà cứu được một mạng người cũng tốt.
Trong lòng khoan khoái, cảm thấy trời cao chiếu cố giúp hắn sống lại một đời, thật sự là chuyện rất may mắn.
"Công tử!" Thanh Trì vội vàng chạy tới, la lên: "Tam hoàng tử tới, đang chờ người ở trong phủ, ta nói dối rằng người ngủ, nhanh trở về đi, bị phát hiện là lừa gạt hoàng tử thì cái mạng này của ta coi như xong!"
Cố Ngôn Khuynh bị y kéo về phủ, rồi bị túm đi sảnh chính, quần áo cũng chưa kịp đổi. May là hắn và Tam hoàng tử giao tình rất tốt, không cần câu nệ.
Trong phòng ngồi một người, hoa phục cẩm y, khuôn mặt tuấn nhã, tay cầm một chiếc quạt xếp, hết sức phong lưu, thấy Cố Ngôn Khuynh đi tới liền đứng dậy, quan tâm nói: "Ngôn Khuynh, nghe nói đệ bị bệnh, thơ hội cũng không đi được, nghiêm trọng lắm sao? Hay là để ta kêu thái y đến khám?"
Cố Ngôn Khuynh khom lưng hành lễ: "Đa tạ điện hạ quan tâm, không có gì trở ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi."
Tam hoàng tử nói: "Vậy thì tốt, bất quá sắc mặt đệ không ổn lắm, cần phải bồi bổ, ta mang theo chút đồ tới, đệ nhớ ăn nhiều một chút."
Cố Ngôn Khuynh nói: "Bị phong hàn thì ăn uống thanh đạm là được, đại bổ vô ích, đa tạ ý tốt của Tam hoàng tử, hay là ngài mang về đi."
Tam hoàng tử nói: "Không sao, bây giờ không ăn được thì ngày sau ăn. Đúng rồi, hôm nay có người tặng ta một bộ tranh chữ đệ nhất thiên hạ, cực kỳ khó tìm được, ta cố ý lấy tới cho đệ xem."
Y giơ tay, thị vệ liền mang một bộ tranh chữ đến, Tam hoàng tử đang muốn mở ra, Cố Ngôn Khuynh lui về phía sau một bước, nói: "Tranh đẹp ngàn vàng khó cầu, vốn nên cùng nhau thưởng thức, chỉ là hôm nay có chút không khoẻ, sợ rằng không thể cùng Tam hoàng tử bình phẩm, ta đành chuộc tội."
Tam hoàng tử tay dừng ở không trung, thất vọng nói: "Như vậy à, thân thể đệ không thoải mái, ta cũng không nên làm phiền đệ, vậy đệ nghỉ ngơi cho tốt, ngày khác ta lại đến." Lại thở dài: "Nếu Ngự Vương thúc còn ở đây, ta có thể đi tìm hắn..."
Cố Ngôn Khuynh rũ mắt, không nói gì tiễn khách.
Thanh Trì nhìn bóng dáng Tam hoàng tử đi xa, sinh ra vài phần thê lương, khó hiểu nói: "Công tử, người trước đây có quan hệ rất tốt với Tam hoàng tử, một lần nói chuyện chính là mấy canh giờ, vì sao hôm nay lại hờ hững như vậy?"
Cố Ngôn Khuynh xoay người trở về phòng: "Là người thì ai cũng sẽ thay đổi."
"Thay đổi?" Thanh Trì chớp chớp mắt: "Chẳng lẽ công tử thay lòng đổi dạ?"
Cố Ngôn Khuynh: "......"
Tiểu tử này!
Vài ngày sau, Thanh Trì tới pha trà cho Cố Ngôn Khuynh, nói hôm nay có con gái của lão gác cổng tới tìm, cha con hai ôm nhau khóc một hồi lâu, cũng không biết khóc vì cái gì.
Cố Ngôn Khuynh hơi mỉm cười, không nói chuyện. Hắn đi y quán thăm Mục Nghiêm, đại phu nói người đã đi rồi, thương thế còn chưa kịp lành đã kiên quyết rời đi, có khuyên thế nào cũng không được. Cố Ngôn Khuynh không nói thêm gì nữa, trả tiền cho đại phu.
Mục Nghiêm đi rồi cũng tốt, nếu lại đi theo mình, không biết sẽ gặp thêm nguy hiểm gì.
~~~
Cố Ngôn Khuynh ngày xưa học văn khắc khổ, một lòng hướng tới con đường mà phụ thân kỳ vọng, con đường ấy cũng thuận lợi vững vàng, nhưng một đời này, hắn chỉ muốn sống vì chính mình, làm những chuyện chưa bao giờ làm, tâm ở đâu thì người ở đó. Sau khi trọng sinh đã nhiều ngày, hắn ngay cả sách cũng chưa từng mở, hoặc là ngồi cạnh cửa sổ phát ngốc, hoặc là viết thơ vẽ tranh.
Người khác có lẽ không biết, nhưng Thanh Trì vẫn luôn hầu hạ bên người hắn lại rất rõ ràng, tuy rằng cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều, rốt cuộc công tử nhà mình thông minh tuyệt đỉnh, nên học nên luyện đều đã làm, trạng nguyên của kì thi hội lần này giống như vật trong túi, căn bản không cần lo lắng.
Suy nghĩ của những người trong kinh giống y cũng không ít, sau khi bảng điểm được dán, tất cả mọi người đều ngạc nhiên rớt cằm.
Ba người đỗ điểm cao nhất không có tên của Cố Ngôn Khuynh, hạng sau mới đến phiên hắn, Cố Ngôn Khuynh từ nhỏ đến lớn có danh tiếng thần đồng tài tử nhưng lần này để lại vết nhơ thật lớn.
"Sao lại thế này?" Cố Dục hỏi: "Cha nhìn bài thi của con, điểm không thể ít, nhiều năm chăm học, con đưa cho ta cái kết quả thế này?"
Cố Ngôn Khuynh yên lặng nghe mắng, hắn vốn dĩ tính toán trực tiếp thi rớt, đáng tiếc vẫn trúng tiến sĩ.
"Nhân sinh trên đời, có bao nhiêu cách sống, khoa cử không phải là con đường duy nhất." Cố Ngôn Khuynh nhàn nhạt nói.
"Con là con trai của Cố Dục ta, trong kinh ai không biết con từng là thư đồng của Thái Tử, kì thi hội lần này có bao nhiêu đôi mắt nhìn con? Con thi thành như vậy, vứt cái mặt của ta không quan trọng, còn ném đi thể diện của Hoàng Thượng và Thái Tử." Cố Dục áp lực bất mãn, nói: "Qua mấy ngày nữa là thi đình, cho dù như thế nào con cũng phải bò lên trên cho ta, ta sẽ nghĩ cách giúp con tiến vào Hàn Lâm Viện, cũng nghĩ cách thăng quan."
Cố Ngôn Khuynh trầm mặc một lát, nói: "Phụ thân, con không nghĩ tới chuyện vào Hàn Lâm Viện."
Cố Dục không vui nói: "Vì sao? Không vào Hàn Lâm Viện, chỉ với cái học vị tiến sĩ này thì có nổi cái tiền đồ tốt nào?"
Cố Ngôn Khuynh nói: "Nhân sinh kẻ hèn chỉ mấy chục năm, cho dù tiền đồ có tốt, trăm năm sau cũng chỉ là một nắm đất vàng, mặc dù không vào triều, không làm quan lớn, cũng có cách sống khác."
"Thiên chân vọng ngôn, đại trượng phu không công thành danh toại, không gây dựng sự nghiệp, chẳng phải sẽ bị mọi người nhạo báng?" Cố Dục xoa mày, không kiên nhẫn nói: "Không cần nhiều lời, chuẩn bị thi đình cho tốt, những cái khác ta sẽ thay con chuẩn bị."
Cố Ngôn Khuynh không nói thêm nữa, trở lại trong phòng, mày hơi cau lại. Thanh Trì thấy khuôn mặt của hắn u sầu không vui, cho rằng là do kết quả thi hội không tốt nên buồn bực, khuyên nhủ nói: "Công tử, nhất thời phát huy không tốt cũng chẳng có gì, còn có kì thi đình nữa mà, Hoàng Thượng không phải rất thích người sao, lúc thi đình nhất định sẽ đề bạt người."
Cố Ngôn Khuynh mí mắt giựt giựt, nếu là như thế, hắn không phải đã sống uổng phí một đời này sao.
Hắn bảo Thanh Trì đi ra ngoài, mình thì ngây người một hồi, đề bút vẽ một bức khói sóng sơn thủy đồ, lại đặt bút xuống, tâm ý khó thành. Hắn suy ngẫm thật lâu, cầm một hộp gỗ trên kệ sách, lấy một quyển trục, giở ra, bên trong cũng là một bức tranh sơn thủy, giấy vẽ đã cũ, xem ra được vẽ từ khá lâu. Phía dưới bên phải viết một hàng chữ nhỏ: Khe nước há có thể lưu được, chung quy biển rộng làm sóng gió.
Cố Ngôn Khuynh nhìn thật lâu, tựa hồ tinh thần đã nhập vào trong họa, gửi gắm tình cảm vào sơn thủy, hỗn loạn không ngừng.
Kiếp trước quan trường chìm nổi, hắn đã sớm nhìn thấu, đã từng vì nước nguyện trung thành, vì dân mưu phúc, chí nguyện to lớn cùng chí khí đều đã tiêu hết từ trước rồi, đời này, hắn chỉ muốn sống vì mình, nhưng dù vậy, cũng không thể không màng dến kỳ vọng của phụ thân, tùy hứng mà làm.
"Công tử, mau... Thái Tử điện hạ phái người tới." Thanh Trì chạy vào, thở gấp nói: "Bảo người đến Phẩm Tiên Cư gặp mặt."
Cố Ngôn Khuynh cất tranh, xoa xoa cái hộp gỗ, trầm ngâm thật lâu sau mới nói: "Được."
Phẩm Tiên Cư là tửu lâu lớn nhất tốt nhất trong thành, người đến đây không phú thì quý, người bình thường ngay cả trà cũng không uống nổi, lúc Cố Ngôn Khuynh đi tới chỉ ăn mặc đơn giản, ngoại trừ Thanh Trì thì không mang theo tùy tùng nào, mới đến cửa tiểu nhị còn tưởng tên tiểu tử nghèo nào, không cho vào.
Thanh Trì mắng: "Hừ, đừng có đem cái mắt chó của ngươi mà nhìn người khác, có biết công tử nhà ta là ai hay không?"
Tiểu nhị mắng nói: "Ta cần quản ngươi là ai à, hôm nay tửu lâu của chúng ta đã được một vị quý nhân bao, người không liên quan không được đi vào."
Thanh Trì còn muốn mắng, một thanh âm tức giận tới trước: "Đúng là tên mắt mờ khờ khạo, mau tránh ra!"
Quản sự của tửu lầu đẩy tiểu nhị ra, nhân cơ hội đạp cho tên đó một cái, giây lát sắc mặt thay đổi, khom người mời Cố Ngôn Khuynh đi vào: "Người mới tới không hiểu quy củ, mong ngài đừng cùng gã chấp nhặt, Cố công tử mau vào, nhã gian lầu hai."
Tiểu nhị kia không thể hiểu được còn rất ủy khuất: "Không phải chưởng quầy nói không cho người khác tiến vào sao?"
"Cái đầu chó nhà ngươi, vị này chính là công tử Cố gia, người mà đại nhân chờ chính là hắn!"
"A?!" Tiểu nhị há hốc mồm, chân lập tức liền mềm.
Cố Ngôn Khuynh lập tức đi vào nhã gian Thiên Tự Hào lầu hai, đang muốn đẩy cửa, cửa liền mở. Một thị vệ mặc thanh y đứng sang một bên, mời Cố Ngôn Khuynh đi vào, mình thì đứng ở ngoài cửa, cũng thuận tiện ngăn cản Thanh Trì muốn đi theo.
Trong phòng tràn ngập mùi Long Tiên Hương, phong cách trang trí lịch sự tao nhã riêng biệt, một thiếu niên bạch y hoa bào tuấn tú thản nhiên pha trà, rót một ly đưa cho Cố Ngôn Khuynh, giương mắt cười nói: "Ngôn Khuynh tới rồi à, mau ngồi."
Cố Ngôn Khuynh khom người: "Tạ Thái Tử điện hạ."
Thái Tử nhíu mày nói: "Làm sao còn xa lạ với ta như thế, ta đã nói rồi, lúc không có người khác, không cần gọi ta là điện hạ, gọi ta Vân Đàm là được rồi."
-
* Lôi công đằng (雷公藤):
** Hạt mã tiền: