Cha mẹ sắp xếp cho tôi mọi thứ tốt nhất, từ cơm ăn, áo mặc, nhà ở, phương tiện đi lại cho đến học thêm, các lớp học theo sở thích... Tóm lại, tôi được chọn mọi thứ theo sở thích của mình.
Mặc dù Giang Tinh Trần vẫn có cái nhìn không tốt với tôi, nhưng ít nhất cậu ấy sẽ chào tôi khi chúng tôi gặp nhau.
Giang Minh Nguyệt thực sự đã trở thành chị gái ruột của tôi, đưa tôi đi mua sắm và gặp gỡ những người bạn mới, mua cho tôi mọi thứ tôi thích, ân cần, dịu dàng khiến tôi cảm thấy hãnh diện.
Mỗi ngày tôi thức dậy trên chiếc giường lớn ấm áp, mềm mại, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ và rắc lên tấm thảm nhung, thế giới đẹp đến mức giống như một giấc mơ mà tôi không muốn tỉnh dậy.
Tôi không còn khó chịu khi bị gọi tên trong lớp, chỉ là tôi vẫn còn phát âm chưa đúng.
Bùi Vũ Sinh phụ đạo cho tôi không mệt mỏi, dạy tôi đọc các ký hiệu phiên âm một vài lần và học thêm một số từ mới sau giờ học.
Cậu ấy cúi đầu đọc một cách nghiêm túc, với vẻ ngoài tươm tất dịu dàng, giọng của cậu ấy vô cùng êm tai và thu hút.
Lớp học rất ồn ào, nhưng tôi có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim đập thình thịch như phát điên của mình.
Tôi đã trở thành bạn thân thiết với Giang Minh Nguyệt và Bùi Vũ Sinh.
Bùi Vũ Sinh rất lịch sự với mọi người, nhưng đối với Giang Minh Nguyệt vẫn xa lánh, thờ ơ.
Tôi không nhịn được hỏi cậu ấy, tất cả mọi người đều thích Minh Nguyệt, tại sao cậu luôn lạnh nhạt với cô ấy như vậy?
Cậu ta cười lạnh một tiếng, ánh mắt tối sầm lại: "Là bởi vì mọi người đều thích cô ấy."
Lúc đó tôi không hiểu, nhưng sau khi sinh nhật lần thứ mười sáu của tôi kết thúc, tôi nhìn thấy cậu ấy quỳ trước mặt Giang Minh Nguyệt, đôi mắt đỏ hoe và hèn mọn như một con chó bị bỏ rơi, lúc tôi nhận ra thì đã quá muộn.
Nền tảng của tôi ngày xưa quá kém, bây giờ dù có gia sư dạy bù nhưng kiến thức tôi vẫn bị hỏng rất nhiều.
Tôi quyết tâm lọt vào top 10 của lớp, và thời gian tôi ở bên Bùi Vũ Sinh chắc chắn ngày càng nhiều hơn, nên những người theo đuổi cậu ấy không thể ngồi yên và bắt đầu khó chịu với tôi.
Trong giờ nghỉ giải lao, họ “vô ý” làm dơ vở, “vô tình” làm đổ mực lên đồng phục, hay nắp cốc không đậy chặt khiến cả cốc và bình nước nóng rơi vào người tôi.
Nếu tôi không tình cờ dừng lại để kéo cái bàn, tôi đã bị bỏng đến mức rách da.
Một bạn học tên Đỗ Diệp đã viết nguệch ngoạc những lời xúc phạm lên bàn của tôi sau giờ học, khi quay lại lớp, tôi đã bị giật mất chiếc cặp sách.
Tôi kéo cô ta đi gặp giáo viên phụ trách, cô ta không ngừng run rẩy, còn khản cổ gào lên:
"Tôi nói sai sao? Cô mỗi ngày lấy cớ học hành quấy rầy Vũ Sinh, không phải là đang dụ dỗ cậu ấy thì là gì?"
Tôi kinh ngạc buông tay, vành tai nóng bừng, không hiểu trong đầu cô ta đang nghĩ cái gì nữa.
Mặc dù tôi đối với Bùi Vũ Sinh có ấn tượng tốt, nhưng chúng tôi chỉ mới 15 tuổi, lúc này chỉ biết chăm chỉ học hành, làm sao có thể nghĩ đến mấy chuyện lung tung đó?
Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, yêu cầu cô ta phải xin lỗi ngay nếu không sẽ cùng đến gặp giáo viên.
Đỗ Diệp không chịu xin lỗi, mà dùng sức đẩy tôi ra, định chuồn đi.
Không chuẩn bị trước, tôi bị đập đầu vào tường và cảm thấy choáng váng.
Minh Nguyệt và Vũ Sinh đã đợi tôi rất lâu, quay lại thì chứng kiến cảnh tượng này.
Bùi Vũ Sinh sắc mặt lạnh lùng đỡ tôi dậy, ánh mắt rơi vào những chữ viết trên bàn, cả khuôn mặt đột nhiên trở nên u ám đến khó hiểu.
Cậu ấy nhướng mi, sắc mặt tái nhợt nhìn Đỗ Diệp: “Xin lỗi.”
Đỗ Diệp co rúm người lại, cắn môi nước mắt lưng tròng: “Lớp trưởng, đừng để bị cô ta lừa…”
"Xin lỗi cô ấy, đừng để tôi phải nói lại." Vũ Sinh sải bước đến chặn đường cô ta.
Thanh niên thân thể cường tráng, so với bạn bè đồng trang lứa cao hơn một cái đầu, sắc mặt không tốt, cả người thoạt nhìn rất áp bức.
Đỗ Diệp sợ hãi khóc thút thít.
Tôi chỉ muốn một lời xin lỗi, bây giờ cô ấy đang khóc, người không biết lại tưởng rằng cô ấy mới là người bị bắt nạt.
Trong lòng không thích, chỉ biết xoa đầu nghĩ mình xui xẻo.
Giang Minh Nguyệt đang canh giữ cửa, đột nhiên nói: "Được rồi, Tiểu Ý."
Cô ta đứng ngược sáng, không nhìn rõ nét mặt, nói giọng có chút nhẹ nhàng như dỗ trẻ con:
"Bạn học Đỗ khóc như vậy, chắc là cô ấy cũng biết sai rồi. Em hãy tha thứ cho cô ấy đi, một lần này thôi, đừng tức giận, được không?"
Tôi im lặng, luôn cảm thấy lời cô ta nói có chút kỳ quái.
Vốn dĩ tôi không định quan tâm đến nó nữa, nhưng khi thấy cô ấy muốn tranh giành, tôi lại ko muốn tha thứ dễ dàng như vậy.
Tôi phớt lờ cô ấy và quay sang Đỗ Diệp:
"Cậu lau sạch bàn của tôi, mọi chuyện sẽ kết thúc."
Đỗ Diệp nhìn Giang Minh Nguyệt cầu cứu, cô ta nhún vai bất lực.
Đỗ Diệp không còn cách nào khác ngoài khóc lóc đi lấy xô nước, dùng tay áo lau đi từng vết mực.
Tôi đợi cho đến khi vết mực trên bàn được lau sạch sẽ mới nói "Cậu đi đi."
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, xách cặp chạy vụt đi.
Khi đi ngang qua Giang Minh Nguyệt, cô ấy dừng lại một chút, giọng nói đầy cảm kích:
"Cảm ơn cậu, Minh Nguyệt."
Giang Minh Nguyệt mỉm cười dịu dàng: "Mau về nhà đi, đừng để cô chú lo lắng."
Tay tôi đông cứng lại, tôi không thể tin được nhìn chằm chằm hướng mà Đỗ Diệp rời đi.
Tôi là người bị tổn thương, và tôi mới là người tha thứ cho cô ta.
Tại sao cô ta lại cảm ơn Giang Minh Nguyệt?
Sau ngày hôm đó, một số tin đồn lan truyền trong lớp.
Tôi đã hiểu ra điều gì đó, và trong tiềm thức chống lại việc kết thân với Giang Minh Nguyệt.
Cô ta dường như không để ý, vẫn nở nụ cười dịu dàng mỗi ngày, gọi tôi và Giang Tinh Trần đi ăn ở quán ăn bên ngoài trường học, còn mang cho tôi nhiều món quà nhỏ.
Bố mẹ bảo tôi nên đi chơi với bạn bè nhiều hơn cho khuây khỏa.
Tôi gật đầu nói vâng, nhưng tôi biết tôi làm gì có bạn bè.
Giang Tinh Trần đạt tất cả điểm A trong kỳ thi hàng tháng, vì vậy mẹ tôi đã bí mật tặng cậu ấy một chiếc ô tô thể thao khi cha đang đi công tác ở nước ngoài.
Tôi không biết nhiều về ô tô nhưng tôi có thể nói nó rất đẹp và đây là một món quà giá trị.
Giang Tinh Trần không ngừng nghĩ về nó, cậu ấy hứng thú đến nỗi mỗi đêm không ăn uống gì mà lái xe ra ngoài, chạy quanh con đường núi ngoằn ngoèo phía sau khu biệt thự.
Mẹ tôi cho người đến coi chừng cậu ấy, nhưng bà vẫn lo lắng khi để nó đi lung tung bên ngoài.
Sau đó, mẹ tôi đề nghị Giang Tinh Trần đưa tôi và Giang Minh Nguyệt đi chơi cùng nhau.
Đôi chân thằng bé bước về phía cửa xe, nét mặt đanh lại nhìn tôi bằng ánh mắt rối rắm khó tả.
Tôi biết nó không muốn đưa tôi đi nên lùi lại:
"Chị còn chưa làm xong bài tập, hai người đi đi."
Cậu ta thoải mái thấy rõ.
"Không," mẹ hiếm khi kiên quyết vậy, "con sẽ trở thành một đứa ngốc nếu cứ suốt ngày ở nhà."
Vừa nói, bà vừa nhéo tai Giang Tinh Trần: "Hôm nay nếu không đưa 2 chị con theo thì đừng hòng ra ngoài!"
Giang Tinh Trần khó chịu, nó đá mạnh vào chiếc lốp xe.
Tôi xấu hổ đến mức chỉ có thể im lặng và đứng bên cạnh Minh Nguyệt.
Giang Tinh Trần bực bội gãi mái tóc trên trán, nó đảo giữa hai chúng tôi, đột nhiên mắt nó sáng lên.
“Lên xe đi.” nó vòng qua đầu xe, mở cửa ghế phụ, mời tôi ngồi trước.
Không hiểu ra sao, tôi lách người ngồi vào thì bắt gặp ánh mắt sốt ruột của cậu ta.
Cậu ta ân cần đi tới mở cửa cho Giang Minh Nguyệt, vui vẻ nói: "Chị, ngồi ở hàng sau."
Giang Minh Nguyệt cười khúc khích và xoa đầu nó như một con chó.
Vào cuối mùa hè, gió núi mát mẻ, Giang Tinh Trần dẫn đầu một nhóm xe hộ tống phi nước đại về phía mặt trời lặn sau núi.
Mái tóc đuôi ngựa của tôi cũng bị gió mạnh thổi bay tứ tung như một con rắn, tiếng hò hét ngông cuồng của chàng trai trẻ kèm theo tiếng rap trên xe khiến người ta thực sự cảm nhận được tuổi trẻ thật tự do và nhiệt huyết biết bao.