Một buổi tối nọ, tôi gặp ác mộng.
Tôi thậm chí đã phân không rõ đây rốt cuộc là mộng hay là ký ức.
Thẩm Diên Tri dẫn một đám người chặn đường dồn tôi vào góc lớp, sau đó lớn tiếng đọc điểm của tôi lên.
Khi đó vì bị bọn họ quấy rầy cho nên tôi không có đủ tinh lực để tập trung học tập.
Thành tích đương nhiên thảm không nỡ nhìn.
Nhưng Thẩm Diên Tri là học sinh có điểm cao nhất, điểm của anh luôn luôn cao nhất.
Anh giơ bài thi lên trên đầu tôi, giọng nói hài hước.
"Đệch, chỉ số thông minh thật thấp."
****
Tôi mở choàng mắt, tiếng ve kêu từ nơi xa xăm truyền vào.
Đếm tối bao phủ xuống như vô cùng tận, người bên cạnh vẫn hít thở đều đều.
Tôi ngồi trên người anh, dùng sức bóp chặt cổ anh.
Trong đêm tối, anh nhìn im lặng mà bất đắc dĩ.
"Định bóp chết anh à?"
"Thẩm Diên Tri, là anh kéo tôi xuống địa ngục."
Tôi nhẹ nhàng nói, chậm rãi siết chặt tay.
Anh cứ nhìn tôi như vậy.
Tôi nghĩ, luôn sẽ có một thời khắc ấy, thời khắc mà tôi thật sự quyết tâm chấm dứt sinh mệnh của anh.
Nhưng tôi vẫn không làm như vậy.
Cho dù anh để mặc tôi đòi lấy.
13
Giữa trưa hôm nay, trong nhà có một vị khách mà tôi đặc biệt không muốn gặp.
Cho dù tôi và Thẩm Nhụy Hân nhiều năm không gặp, vậy mà khi gặp lại cô ta, tôi vẫn vô thức run lên.
Thẩm Nhụy Hân là em gái Thẩm Diên Tri.
Thời điểm Thẩm Diên Tri bắt nạt tôi ác nhất, Thẩm Nhụy Hân từng đứng ra giúp tôi.
Khi đó tôi khờ dại nghĩ rằng cô ta là người duy nhất cứu vớt tôi ra khỏi cuộc sống hỗn loạn này.
Cô ta nói tôi đừng sợ anh mình, nói sẽ bảo vệ tôi, có cô ta ở đây, không ai dám đụng đến tôi nữa.
Sau đó tôi mới biết, sở dĩ thời gian đó cô ta giúp tôi là bởi vì cô ta đang giận dỗi anh mình.
Vì thế sau khi hai người làm lành, họ bắt đầu thay đổi cách bắt nạt tôi.
Cô ta từng dẫn một đám học sinh nữ chặn tôi nhà nhà vệ sinh, quay chụp hình ảnh nhục nhã của tôi.
Đến cuối cùng, tất cả những hình ảnh đó đều rơi vào tay Thẩm Diên Tri.
Đoạn ký ức kia quá đau đớn, thế cho nên khi vừa nhìn thấy Thẩm Nhụy Hân, suýt chút nữa là tôi chạy vào WC để nôn.
Cô ta cũng khó chịu với tôi.
Khi Thẩm Diên Tri tìm tôi về, ép tôi gả cho anh, đó cũng là lúc Thẩm Nhụy Hân ồn ào nhất.
Cô ta mắng thẳng mặt tôi, nói tôi không xứng, nói sao anh cô ta lại nhìn trúng tôi.
Bây giờ nhìn thấy tôi, đương nhiên sắc mặt cô ta không đẹp gì cả.
Nhưng chính tôi cũng chỉ mong cô ta làm loạn hơn nữa, cho nên cũng hung hăng lườm lại.
Tính cách của cô ta là kiểu tiểu thư, thấy tôi như vậy, cô ta ôm tay cười nhạo.
"Tần Tử Khanh, đúng là anh tôi nuông chiều cậu quá rồi."
"..."
"Tôi nói cho cậu biết, từ nay về sau, hai chúng ta không đội trời chung."
"Đừng hòng tôi đồng ý cho cậu bước vào nhà tôi."
"..."
Thật sự là, có đôi khi cô ta ngây thơ như đứa trẻ.
Tôi không bết hôm nay cô ta đến đây với mục đích gì, có điều loại khiêu khích này của cô ta... Thật sự không thú vị gì cả.
...
"Anh! Anh có thể chia tay với người này được không?"
Cuối cùng cho đến khi Thẩm Diên Tri trở về, tôi mới hiểu được mục đích của cô ta.
Náo loạn nửa ngày vẫn là không muốn tôi gả cho Thẩm Diên Tri.
Ở vấn đề này, thật ra nguyện vọng của tôi với cô ta giống nhau.
Thẩm Diên Tri muốn giơ tay xoa đầu tôi nhưng bị tôi né tránh.
Anh rũ mắt, giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh.
"Không có khả năng chia tay."
"..."
Thẩm Nhụy Hân thở hổn hển dậm chân, cũng hung tợn lườm tôi.
Tôi cũng lườm lại, không ngờ bị Thẩm Diên Tri nhìn thấy.
Anh cười nhẹ một tiếng.
"Anh! Anh có thể đừng chiều cô ta như vậy được không?! Anh nhìn xem, vì cô ta mà anh thành thế nào rồi..."
"..."
Trên bàn cơm, Thẩm Nhụy Hân vẫn nói liên mồm như trước, cho đến khi Thẩm Diên Tri lên tiếng nhắc nhở.
"Im lặng, ăn cơm."
Cô ta mới dừng việc tạo áp lực.
Thật ra không cần im lặng, vốn tôi cũng không muốn ăn gì cả.
Hơn nữa tôi cảm thấy mình hơi buồn nôn từ nãy giờ.
Cơm nước xong, Thẩm Diên Tri đi nghe điện thoại.
Trên bàn cơm chỉ còn tôi và Thẩm Nhụy Hân.
Tôi đương nhiên không có tâm trạng ngồi lại, nhưng khi đứng dậy, cô ta bỗng nhiên gọi tôi lại.
Tôi cảm thấy đầu choáng váng, hình ảnh cô ta cũng trở nên lờ mờ.
Lúc này cô ta mới để lộ nanh vuốt.
"Tần Tử Khanh, tôi vẫn còn giữ ảnh chụp của cậu."
"Bây giờ tôi thỉnh thoảng tôi vẫn không nhịn được, hay lấy ra ôn lại kỷ niệm, chậc chậc..."
"Cậu có biết trong ảnh cậu tiện thế nào không, hay là cậu trời sinh làm cái đó?"
"Cậu á, đến làm ấm giường cho anh tôi cũng không xứng..."
Cô ta không thể nói hết câu.
Bởi vì tôi đã cầm ấm trà trên bàn ném về phía cô ta.
Tiếng hét chói tai cắt qua căn phòng, khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp của Thẩm Nhụy Hân bị nước nhuộm ướt.
Tiếng kêu của cô ta đã gọi anh trai mình quay lại.
"Cậu ta hắt nước vào em!"
Thẩm Nhụy Hân khóc nức nở, tôi nghe vô cùng rõ ràng.
Thẩm Diên Tri đứng ở bên cạnh cô ta, anh chỉ im lặng nhìn tôi.
"..."
Tôi không biết mình bị làm sao, trước kia dù Thẩm Diên Tri kích thích tôi cỡ nào, tôi cũng không nổi giận tới mức này.
Nhưng lần này, tôi lại như không thể khống chế chính mình.
Tôi nhìm chằm chằm Thẩm Nhụy Hân, nói từng chữ.
"Mẹ nó, cô mới tiện..."
"..."
Đây đại khái là mấy chục giây im lặng như chết.
Ngay cả Thẩm Nhụy Hân cũng ngừng khóc.
Cho đến khi tôi cảm thấy hai má mình đau rát, lúc ấy mới vô thức dùng đầu lưỡi chống má trong.
Tôi thừa nhận, đúng là tôi đã hơi không thể tin được.
Thẩm Diên Tri tát tôi một cái.
Chỉ vì tôi nói bậy một câu về em gái anh.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, hơi trợn to đôi mắt, nhưng tôi vẫn không nhìn thấy rõ anh, bởi ánh đèn trần quá sáng chói.
Thời gian Thẩm Diên Tri sững sờ còn lâu hơn tôi.
Rồi sau đó anh hoảng hốt gọi tên tôi.
Tôi làm như không nghe thấy.
Tôi cũng không muốn nghe.
Tôi cầm dao gọt hoa quả trên bàn, đâm mạnh vào bụng mình.
Buồn cười chính là, trước lúc này, trong lòng tôi vẫn nhen nhóm suy nghĩ.
Nghĩ muốn Thẩm Diên Tri có thể trở thành bố đứa con trong bụng tôi.
14
Hình như âm thanh thường nghe thấy khi nằm trên giường bệnh nhất chính là tiếng ve kêu.
Bệ cửa sổ màu trắng tinh, trần nhà sạch sẽ đến mức không nhìn thấy một hạt bụi.
Nước chảy từng giọt, kim găm trên tay như là gai đâm vào tận xương tủy.
Tôi không nhớ rõ mình đã nằm ở đây bao nhiêu ngày, cũng không nhớ rõ rốt cuộc có bao nhiều người đã đến xem mình.
Bác sĩ, hoặc cũng có thể là y tá, bọn họ đứng ngoài cửa sổ, có trai có gái, có một giây, tôi đột nhiên cảm thấy mình không nghe thấy gì cả.
Ký ức phá xác ập đến như sóng triều, cảnh tượng bị Thẩm Diên Tri và em gái em bắt nạt xuất hiện liên tục trong mơ.
Tôi đã quên mình thân ở vực sâu, lại luôn hy vọng có thể giải thoát nhờ ác ma.
Thì ra tôi thật sự sa vào sự dịu dàng của Thẩm Diên Tri, thì ra có đôi khi, tôi cảm thấy anh không phải anh.
Bụng đau vài ngày, cả chính tôi cũng sợ hãi vết khâu trên người mình.
Một ngày nào đó, tôi nằm trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được, vết kim đâm trên tay trở nên chói mắt.
Tôi sờ ống truyền nước trên tay, bác sĩ nói vì ống tiêm mềm, cho nên có thể đâm vào mạch máu rất lâu.
Nhưng nó nằm ở đó, khiến tôi rất khó chịu.
Vì thế ở ngày thứ tư tôi đã rút nó ra.
Kéo theo một tia máu, nhưng không đau như tôi nghĩ.
Nói thật, tôi không cảm nhận được đau đớn.
Thật ra tôi cũng không cảm nhận được sự tồn tại của người khác, tôi đã mong mình chỉ có một mình, cứ thế sống đến cuối đời.
Nằm trên giường cũng được, chết đi cũng được.
Đều không sao cả, cũng không quan tâm.
...
Tôi trộm ném thuốc mà y tá đưa cho mình.
Bởi vì những người khác không uống, chỉ mình tôi phải uống.
Ống truyền nước đã rút ra lại bị thay đổi cắm vào cánh tay khác, tựa như vận mệnh mà tôi không thể phản kháng được.
Sau đó, tôi dần dần cảm nhận được, là mẹ tôi đến thăm tôi.
Bà luôn lấy nước mắt rửa mặt, khóc còn khổ hơn tôi.
Nhưng mà, tôi cũng không muốn đáp lại bà.
Tôi không hiểu lời bà nói, bà luôn cầu xin tôi, cầu tôi đừng thế này đừng thứ kia, cầu tôi nhanh tốt lên, cầu tôi đừng không để ý đến ai.
Thật ra cũng không phải tôi không để ý, chỉ là tôi không có sức nói chuyện với người khác.
Tôi đột nhiên cảm thấy giao tiếp là không cần thiết, bởi vì không ai quan tâm đến những gì tôi nghĩ.
...
Sáng tối luân phiên len lỏi vào phòng, tôi tính toán thời gian của mình qua nó.
Một buổi tối nào đó, tôi hoảng loạn không thể đi vào giấc ngủ như bao đêm khác.
Bỗng có người mở cửa phòng bệnh.
Nên hình dung tiếng bước chân này như thế nào đây, quá quen thuộc, quen thuộc đến mức bao ngày đêm tôi cũng không dám quên.
Tôi có thể xác định được điều này.
Rằng đây là lần đầu tiên Thẩm Diên Tri đến thăm tôi.
Hình như anh không ngờ tới việc tôi không ngủ, đứng ở trước giường đối mặt với tôi.
Tôi đã nghĩ mình có thể dùng tâm tính bình thản để nhìn anh, nhưng khi anh nhấc chân đến gần.
Tôi vẫn không nhịn được, nâng tay cầm cà men mẹ để lại ném về phía anh.
Anh không tránh, người hơi lảo đảo.
Vì thế tôi mới phát hiện, tóc anh hơi rũ rượi, mặt mày cũng mệt mỏi.
Trên khuỷu tay quấn đầy băng vải.
"..."
Đêm tối luôn như vậy, cho dù gió trời kéo cây cối đong đưa, nhưng yên tĩnh luôn tàn nhẫn len lỏi vào lòng người.
"Anh nghe y tá nói em trộm ném thuốc đi?"
Giọng nói của anh khàn khàn, anh đi từng bước về phía tôi, còn tôi thì ném hết mọi thứ có thể lên người anh.
"Khanh Khanh."
Anh gọi tên tôi, luôn luôn là dáng vẻ vô cùng thâm tình ấy.
Có lẽ là như thế này, anh quen dùng thủ đoạn này để lừa người rơi vào bẫy.
Anh chỉ đang gạt tôi mà thôi.
Đá tôi xuống đất, sau đó lại hôn tôi.
Buồn cười chính là, tôi lại thật sự quên đi là ai đã đẩy mình xuống vực sâu.
15
Có tiếng cãi cọ ầm ĩ bên ngoài phòng bệnh.
Nhưng sức sống bừng bừng của ngày mùa Hè dường như không liên quan gì đến tôi.
Thẩm Diên Tri xách cổ éo em gái đi vào.
"Em tuyệt đối không xin lỗi cô ta! Em nói cho anh biết, anh đừng khinh người quá đáng!"
Cô ta giãy giụa không ngừng, cuối cùng bị Thẩm Diên Tri đá vào đầu gối.
Chỉ chút nữa thôi là quỳ ở trước giường tôi.
"Cô!" Cô ta lườm tôi.
Như là một trò cười, nhưng tôi thật sự không có tâm trạng đi để ý cô ta, hơn nữa người đàn ông đứng sau lưng cô ta cũng làm tôi chướng mắt.
Tôi dứt khoát nằm xuống giường, nhắm mắt lại coi như không nhìn thấy.
"Xin lỗi."
Đến cuối cùng, cô ta vẫn nhỏ giọng nói xin lỗi.
"..."
"Khanh Khanh."
Tôi nghe thấy anh gọi tên mình.
Thật ra tôi vốn không muốn mở mắt.
Chỉ là tiếng phụ nữ la hét thất thanh, rất ầm ĩ.
"Anh làm gì vậy! Anh! Anh đứng lên!"
"..."
Trường hợp Tổng giám đốc Thẩm Thị quỳ gối, đại khái cũng rất hiếm thấy.
Anh quỳ trước giường bệnh của tôi, mi mắt cụp xuống, ánh sáng phủ sau lưng anh.
Thẩm Nhụy Hân ở bên cạnh kéo anh lên, cô ta đang khóc.
"Anh! Anh đứng lên! Anh đừng quỳ..."
"Dự vào cái gì mà anh phải quỳ, anh nhìn anh xem..."
"Thẩm Diên Tri!"
Không biết từ khi nào, Thẩm Nhụy Hân đã khóc lóc thảm thiết ở bên cạnh.
Tôi không muốn nhìn thấy cảnh này, hơn nữa tôi đã không còn cách nào cộng tình được nữa.
Thẩm Nhụy Hân không kéo được anh, cuối cùng chính cô ta khóc chạy ra khỏi phòng bệnh.
Tiếng ve kêu dần đi xa.
Tôi nhìn vào mắt anh.
Có lẽ là ánh nắng quá mãnh liệt, một tầng sáng chói bao quanh đồng tử của anh.
Giống như rất lâu trước kia, ở nơi xa xăm nào đó trong trí nhớ, cũng là ánh mắt này, tiếng ve kêu này.
Tôi đột nhiên muốn khóc.
Không biết vì sao.