Tôi không còn nhớ rõ hình bóng của anh, gương mặt anh gầy gò như thế nào, thân hình cao, làn da đen tôi hầu như không còn nhớ nữa, bởi vì tôi đã ôm lấy hy vọng quên đi anh, nhất định quên đi anh.
Dạo gần đây tôi sống không ổn lắm, tôi ăn không ngon, ngủ cũng không đủ giấc, vì thế bệnh đau dạ dày cũng trở nặng hơn, mặc dù tôi đã dùng rất nhiều thuốc nhưng cũng không thuyên giảm, mẹ của tôi hay nhắc nhở tôi về vấn đề này.
Khuya đến là không thể đi vào giấc ngủ, nhắm mắt lại là vô số hình ảnh tạp nham đua nhau xuất hiện, tôi hết cách đành phải cú đêm lướt tiktok, đọc sách nhưng chẳng được bao lâu thì lại đi vào nửa tỉnh nửa mê. Trằn trọc mãi cũng đến sáng, thoa một lớp mờ thâm quầng mắt rồi bắt đầu đến lớp. Không ăn uống gì được nên chắc số cân nặng cũng tụt đi đáng kể, tôi có thể nhận thấy mình ốm đi nhiều lắm rồi.
Nói cho mọi người nghe, không biết từ khi nào: Bạn trai của tôi, không bắt ve sầu cho tôi nữa, anh bận rộn dữ lắm, tôi nói thật, không trách anh ấy được, bận đến nỗi hai chúng tôi không thể gặp được nhau. Hai từ "bé yêu" từ miệng của anh tôi không còn nghe được nữa. Nhớ lúc còn học cấp ba khi anh gọi tôi hai từ "bé yêu" nay trong lớp học, lúc đó tôi giật bắn mình vì ánh mắt của những người xung quanh đều hướng về tôi và anh.
Tôi ngại, đỏ mặt luôn, hai tai của tôi nóng bừng không dám nhìn thẳng mà chỉ úp mặt xuống bàn học. Nhưng mà tôi thích hai từ đó nhất, nó ngọt ngào, đáng yêu còn thấy được tất cả tình yêu của anh dành cho tôi, tôi còn vô thức mà viết hai trang giấy từ bé yêu.
Bạn bè khuyên tôi từ bỏ anh, hai chúng tôi đã không còn hy vọng, tôi rõ ràng là từ bỏ rồi mà, từ bỏ con người ở hiện tại.
Tôi biết hiện tại bản thân thế này là vì không có anh, tôi đâu làm được gì, chẳng qua cũng chỉ là một người ham mê sắc tình như bao người, tôi cũng có sự tham lam và chủ ý của bản thân. Tôi thật sự không còn cách nào khác.
Từ tháng tư đến tháng tám, đã hai tháng trôi qua tôi và bạn trai không còn gặp nhau, mặc cho tôi giày vò bản thân mình bao nhiêu, gieo bao nhiêu vết thương lòng đi chẳng nữa thì hoàn toàn không bằng một góc vết thương mà anh để lại trong tim tôi. Trần Hạ Vũ lúc làm tình cùng tôi đã nói rằng: "Anh sẽ nghỉ học để kết hôn."
Hai từ kết hôn này như chia rõ ranh giới của chúng tôi, lúc đó còn bất lực mà buông xuôi mặc cho anh phó thác trên giường. Từ lúc đó tôi như không còn là chính tôi nữa, một con thiêu thân không rõ ý tương lai, cũng vì thế mà tôi đã lâm vào tình cảnh như thế này đây.
Tôi không nhớ rõ nhận được tin báo về anh là khi nào, tôi chỉ biết anh đã mất, tôi không tin. Trần Hạ Vũ đè trên thân thể trần truồng của tôi, gieo rắc xuống trái tim của tôi một vết thương mà, chính xác hơn là: Anh sẽ kết hôn.
Hai tai tôi ong ong, tiếng được tiếng mất ở xung quanh mình, cho đến khi tôi vô thức mà nhớ lại đêm làm tình, anh rụng tóc rất nhiều, còn ra máu mũi. Tôi cũng không mấy để tâm đến vì cho rằng anh quay tay nhiều quá nên mới dẫn đến rụng tóc.
Từ khi nào mà hốc mắt đỏ hoe, hai dòng nước mắt tuôn trào, nghẹn lời mà buộc chặt khoé miệng.
Trần Hạ Vũ gửi Bé yêu:
— Ngày 21 tháng 2:
Bé yêu lúc trước từng hỏi em nếu như anh không còn bên cạnh em, em sẽ như thế nào. Em trừng mắt nhìn anh rồi mắng chửi bảo anh ăn nói vớ vẩn. Nhưng hôm nay có một tin xấu, anh phát hiện ra mình bị ung thư đa u tuỷ.
Anh không tin đâu, anh khỏe mạnh thế mà sao có thể, anh phải làm sao đây?
— Ngày 15 tháng 3:
Xin lỗi em nha bé yêu, anh không muốn lừa dối em đâu. Anh thật sự không muốn rời xa em chút nào hết, bé yêu, anh thật sự xin lỗi.
— Ngày 20 tháng 3:
Nhìn thấy bộ dạng của em như thế này anh thật sự rất đau lòng, anh thật sự không nỡ, xin lỗi bé yêu. Nhưng anh phải làm thế, hy vọng em sẽ không hận anh.
— Ngày 1 tháng 4:
Cá tháng tư rồi, cô gái đó thật sự không phải là bạn gái của anh, chị gái của anh đấy, xin lỗi bé yêu, lại để em đau lòng rồi.
— Ngày 13 tháng 4:
Bác sĩ nói có lẽ anh không còn nhiều thời gian nữa, bé yêu anh phải làm sao đây?
Anh nhớ bé yêu lắm. Anh không đành lòng rời xa em.
— Ngày 20 tháng 4:
Có lẽ lần cuối anh và em gặp nhau, thấy em rồi anh thật sự không nỡ, anh không nỡ, anh không nỡ.
Anh hối hận rồi.
— Ngày 16 tháng 5:
Bác sĩ nói, tình hình có khả quan nếu chấp nhận phẫu thuật, rủi ro rất cao, anh mặc kệ, một chút cũng vẫn muốn thử, anh muốn nhìn thấy em lần nữa.
Nếu ca phẫu thuật không thành công thì chỉ trách là trời không cho anh và em ở cạnh nhau thôi.
Một lần nữa, hy vọng bé yêu đừng hận anh, tất cả anh làm là muốn em sau này được hạnh phúc thôi.
— Ngày 20 tháng 5:
Anh chuẩn bị lên bàn mổ đây. Anh hồi hộp quá, không biết ca phẫu thuật sẽ như thế nào, anh hy vọng nó thành công.
Anh muốn sau khi khỏe lại sẽ đi bắt ve sầu cho vào lọ thuỷ tinh để tặng em như những năm cấp ba vậy.
Anh muốn ôm em ngủ, làm tình cùng em, chăm lo cho em cả đời.
Tạm biệt bé yêu anh phẫu thuật đây.
(Đến đây là hết nhật ký rồi)
Những dòng nhật ký của anh như hàng vạn mũi dao đâm thẳng vào trái tim tôi, thì ra tất cả đều là anh lừa tôi. Trần Hạ Vũ anh ngốc nghếch thế sao?
Tôi đã không kìm chế được bản thân mà ngã quỵ xuống mặt đường, sự thật quá tàn nhẫn, anh để tôi trách lầm anh còn hơn là cho tôi biết sự thật, như thế thì sao? Trần Hạ Vũ anh đi rồi còn tôi thì phải làm sao? Tôi thà là nhìn anh đi cưới người con gái nào đó, chứ không phải như cái này. Anh biết không? Tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý để đến dự hôn lễ của anh, ôm anh một lần sau cuối mà nói: Chúc anh hạnh phúc.
Tôi thật sự không chấp nhận được rằng Trần Hạ Vũ không còn nữa, đây không phải là sự thật có đúng không? Tôi không chấp nhận, không chấp nhận việc anh ấy không còn nữa.
Giờ đây mùa hạ đã qua. Trần Hạ Vũ đi rồi, anh không trở về nữa, chỉ có thể giữ lấy mùa hạ của anh ở trong tim, khi chết tôi nhất định sẽ mang nó theo.
HẾT
Mình xin lỗi, có lẽ mình nên viết đến đây thôi, vì sau khi Trần Hạ Vũ mất thì tâm trạng của "bé yêu" hoàn toàn suy sụp. Chỉ mong sao cho người đó nén bi thương mà cho bản thân thêm một cơ hội.
Mình cũng chỉ là một người đứng ngoài câu chuyện, xin đừng hỏi quá nhiều vì gợi nhớ lại mình cũng sẽ cảm thấy không vui.
Cảm ơn các bạn đã quan tâm đến câu chuyện nay.