Bạn cùng bàn của tôi, Bách Xuyên, từ rất lâu đã không còn ở bên tay trái mà tôi có thể chạm vào nữa.
Anh đứng trên khán đài, dáng người cao ngất.
Khi Bách Xuyên lên phát biểu với tư cách là học sinh xuất sắc, tôi ngồi dưới sân khấu vẫn chưa thể hoàn hồn, trên tay còn cầm áo khoác của anh.
Thật ra tôi nên nhắc nhở anh không nên vì làm trò trước mặt cô gái mình thích mà dẫn một cô gái khác đi. Cái liếc nhìn vừa rồi mà Bách Xuyên dành cho Lâm Uyển Nhi đã làm tôi sợ hãi. Ngay cả sắc mặt bảo vệ chặn đường tôi cũng lập tức trắng bệch khi nghe Bách Xuyên gọi tên tôi.
Bách Xuyên đích thân xuống xe chứng minh tôi là học sinh của trường, đưa tôi vào bên trong.
Lâm Uyển Nhi ngồi ở phía sau, tôi thật sự đã cảm nhận được triệt để bốn chữ "đổ mồ hôi lạnh".
Tôi ngẩng đầu lên, im lặng nhìn Bách Xuyên trên sân khấu. Anh không có quá nhiều thay đổi, chẳng qua là thu lại một chút khí phách thiếu niên, đôi mắt một mí thu hút nhất là khi cụp xuống chơi guitar, ở khóe mắt ấy còn có nốt ruồi lệ.
Tới thời điểm anh đọc xong câu cuối cùng. Tôi và mọi người nhẹ nhàng vỗ tay.
Khoảnh khắc này thật trân quý biết bao, cũng không biết sau này còn có cơ hội như vậy nữa hay không.
Bách Xuyên đứng ở trên sân khấu chính, đột nhiên cong môi nhìn về phía bên này.
Tới phần học sinh trường đặt câu hỏi, Bách Xuyên trả lời vài vấn đề của các bạn học sinh, không khí rất hài hoà.
Người cuối cùng là một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đong đưa chắc tầm 16, 17 tuổi, cô gái cười tủm tỉm đứng lên hỏi: "Đàn anh Bách Xuyên, trên mạng nói anh có mối tình đầu lúc học cấp 3, là thật hay giả vậy ạ?”
Toàn trường như ngừng thở, Bách Xuyên bình tĩnh nói: "Là thật."
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Lâm Uyển Nhi, không hiểu tại sao nụ cười của cô ta có chút yếu ớt.
Nữ sinh đó thừa thắng xông lên, kìm nén tiếng thét chói tai mà tiếp tục hỏi: "Cô ấy có ở đây không ạ?"
Bách Xuyên im lặng một lúc, đôi tai dần đỏ lên, thanh âm rất nhẹ nhưng kiên định.
Anh nói: "Có."
Lúc này tiếng thét của học sinh toàn trường gần như phá vỡ trời xanh.
Tôi đưa tay đè lại trái tim.
Cảm thấy có chút hoang đường.
Nhưng trong giây phút nào đó, lòng tôi bỗng nhiên nóng bừng.
10.
Phần hỏi đáp đã kết thúc nhưng lại có một “vị khách không mời mà đến” đứng dậy, không phải là học sinh, cũng không một ai đưa mic cho anh ta, vậy mà giọng người nọ vẫn văng vẳng.
Lúc Bách Xuyên chuẩn bị xuống sân khấu thì anh ta lập tức hét lên: "Đại danh ca! Đại minh tinh! Mày có nhớ rõ năm lớp 11 suýt chút nữa mày đã làm người tên Vương Tinh Vũ tàn phế không? Làm sao một tên bạo lực học đường như mày vẫn còn sống tốt được vậy?"
Hiện trường hỗn loạn không dứt, Bách Xuyên ngước mắt liếc người nọ một cái.
Vô cùng khinh thường.
Giống như nhìn một thằng hề đang nhảy nhót.
Rất nhanh bảo vệ đã đến áp chế kéo người gây rối xuống, khúc nhạc đệm ngoài ý muốn này liền trôi qua.
Chỉ có tôi cứng đờ ngồi tại chỗ, không thể nhúc nhích. Đã rất lâu rồi tôi không còn nghe thấy cái tên Vương Tinh Vũ này nữa.
Đó là một ác mộng.
11.
Sau khi hoạt động kết thúc, tôi vẫn không thể tìm được cơ hội ở riêng cùng với Bách Xuyên, anh vẫn đang ký tên cho người khác.
Tôi cảm thấy chiếc áo khoác trong tay và cuốn sổ tiết kiệm trong ví thiệt biết cách thiêu chết người ta, phải nhanh đưa cho anh mới được.
Tôi đi tới phòng học trong trí nhớ, nó đã trở thành phòng học bỏ không. Tôi nhìn vào trong qua lớp kính thuỷ tinh, giống như có thể thấy lại giữa hè năm đó, Bách Xuyên tuỳ ý vẽ khuông nhạc vào quyển nháp, còn để chai nước có ga ở mép bàn.
Tôi nhìn đến thất thần, vừa quay đầu lại đã thấy Bách Xuyên ôm cánh tay dựa vào tường, không biết nhìn tôi bao lâu rồi.
Tôi theo bản năng mà xin lỗi: "Mình xin lỗi."
Anh phì cười, đưa tay lấy lại chiếc áo khoác của mình: "Xin lỗi cái gì?"
Đúng lúc radio phát bài "Cô ấy nghe thấy" của anh.
Tôi cũng không biết.
Muốn giải thích với anh.
Có thể xin lỗi là bởi vì tôi đã làm cho ngày kỷ niệm thành lập trường tốt đẹp này phát sinh biến cố nhỏ kia.
Tôi mím môi, lấy sổ tiết kiệm ở trong ví ra đưa cho anh: "Đây là tiền cậu chi trả thuốc men và máy trợ thích lúc trước cho mình, mẹ con mình luôn biết ơn cậu, bây giờ trả lại cho cậu."
Anh sững người.
Tôi vốn dĩ còn sợ Bách Xuyên không nhận.
Không ngờ rằng tay anh rất nhanh, ngón tay chạm vào tay tôi, không biết tại sao người nọ lại cười, anh hẳn là kiểu người rất ít thể hiện cảm xúc.
Bách Xuyên mỉm cười: "Vẫn không quên mình, tốt lắm."
Trọng điểm của anh thật sự rất lạ lùng.
Tôi sẽ không quên anh.
12.
Bách Xuyên không muốn đi ra từ cửa chính, ngoài cổng trường toàn là phóng viên giải trí và fan. Anh kéo mũ lưỡi trai xuống, tôi cùng anh lén lút rời khỏi bằng một con đường nhỏ.
Bầu trời ngày kỷ niệm thành lập trường hôm nay vốn đã âm u giờ đây lại càng thêm xám xịt, quả nhiên đi được nửa đường thì bắt đầu đổ mưa.
Tôi kéo Bách Xuyên vào một tiệm hoa cách trường học không xa. Lúc bước vào, chiếc chuông gió treo trên cánh cửa bị gió thổi kêu leng keng.
Tiệm hoa này là mẹ tôi mở từ hai năm trước, nghe nói đời này bán hoa đời sau xinh đẹp, nhưng tôi chỉ cầu mong thính lực của mình bình thường.
Trong tiệm không có ai, chắc là bà sang nhà hàng xóm chơi rồi.
Bách Xuyên gọi điện thoại cho người đại diện xong thì đi loanh quanh trong tiệm hoa.
Tôi xoay người pha cho anh một tách trà, anh đang đưa lưng về phía tôi nghiên cứu cái gì đó, tôi mở to hai mắt, suýt chút nữa đã làm đổ ly trà lài trên tay.
Hai ngày trước tôi và mẹ đã dọn hết mớ kia vào trong hộp giấy, bên trong toàn là album, poster và chữ ký của Bách Xuyên, sau đó đặt ở chỗ này. Chắc là hôm nay mẹ tôi vừa mới đem ra để chuẩn bị gọi người tới mang đi, kết quả trời xui đất khiến thế nào lại bị Bách Xuyên nhìn thấy.
Tôi cứng đờ, có một cảm giác xấu hổ khi nỗi lòng nhiều năm đột nhiên bị vén màn.
Bách Xuyên cầm một hộp album, đôi mắt một mí cụp xuống: "Đây chính là album đầu tiên của mình."
Tôi vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, vừa mỉm cười xa lạ giống như người bạn cùng lớp đã lâu chưa gặp mặt: "Thật sự rất khó mua, mọi người đều thích cậu."
Những thứ ở đây đều là những vật tôi tích cóp đã lâu.
"Mỗi một ca khúc, mỗi một album của cậu mình đều đã nghe qua. Mình..." Mình thích cậu, những chữ còn lại đều bị tôi nuốt ngược trở về, tôi hơi cụp mi xuống rồi mới nhoẻn miệng cười, âm thanh khô khốc mang theo bất đắc dĩ: "Bách Xuyên, mình là fan lớn nhất của cậu đấy."
Có rất nhiều người thích ca sĩ thiên tài Bách Xuyên.
Nhưng tôi không giống bọn họ.
Tôi chỉ thích Bách Xuyên.
Bách Xuyên quay đầu lại, dưới mắt có một nốt ruồi lệ.
Anh nhẹ giọng nói: "Nhưng cậu không tới concert của mình."
Cơn mưa ngoài kia đã dứt.
Chuông gió vang lên.
[Còn tiếp...]