Lần đầu tiên Cận Hàn Bách nhìn thấy Kiều Nhiên là tại một buổi dạ tiệc. Tiểu thiếu gia nhà họ Kiều mặc một thân âu phục trắng tinh, mái tóc màu nâu chỉnh tề sau gáy, cầm ly rượu đỏ, mang theo chút kiêu ngạo trong thần thái.
Dáng vẻ nói chuyện của cậu với người khác có chút xa cách, sau khi nói xong, lúc quay lưng đi sẽ bất chợt bĩu môi. Cậu không thích chỗ này, những gì cậu không thích sẽ thể hiện ra khuôn mặt. Mọi người đều biết tính ham chơi trời sinh của tiểu thiếu gia nhà họ Kiều, mấy năm qua đi nước ngoài du học càng được chơi cho thoả thích.
Cậu cúi đầu bước đi, đụng phải Cận Hàn Bách, cau mày ngẩng đầu lên, có hơi không kiên nhẫn. Khi thấy rõ người trước mắt là ai, Kiều Nhiên lại bất ngờ chủ động cụng ly cùng Cận Hàn Bách. Hai chiếc ly đụng vào nhau, vang lên một tiếng “keng”.
“Hoá ra tôi đụng phải Cận thiếu gia sao? Xin lỗi nhé.” Tiểu thiếu gia nghiêng đầu mỉm cười nhìn anh, lúc cậu cười lên lộ ra lúm đồng tiền nhỏ bên mép, đôi mắt cong thành một vầng trăng lưỡi liềm. Cận Hàn Bách chưa từng thấy ai cười lên có thể ngọt đến vậy.
Đấy là lần đầu tiên Cận Hàn Bách nhìn thấy Kiều Nhiên.
—— Từ đó, vừa gặp đã thương.
…
Ôn Đình nhìn gương, trên cổ dán một miếng băng cá nhân. Vết xước không lớn, trái lại sau khi dán băng càng giống như che lấp dấu vết ám muội.
Buổi sáng, ánh mắt bác quản gia rơi vào trên cổ của Ôn Đình, ông hiểu rõ mỉm cười.
Ôn Đình cũng không giải thích cái gì, cậu chỉ chỉ về phía trên lầu, nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh đi chưa bác?”
Quản gia lắc đầu một cái: “Vẫn chưa, hình như thiếu gia còn chưa dậy.”
Ôn Đình ngồi xuống ghế sa lông, tiện tay ôm lấy cái đệm, cậu mới vừa thức giấc, còn chưa tỉnh táo lắm, trông có hơi đờ đẫn.
Nửa tiếng sau, Cận Hàn Bách mới xuống lầu, Ôn Đình đứng dậy chào hỏi: “Tiên sinh, chào buổi sáng, ngài ngủ có ngon không?”
“Rất tốt.” Cận Hàn Bách liếc nhìn Ôn Đình, nói: “Cậu dậy cũng thật sớm.”
Ôn Đình nhàn nhạt mỉm cười, nói: “Cơ hội nhìn thấy ngài không nhiều, em phải tận lực quý trọng.”
Cái lúc Cận Hàn Bách phát hoả khi nhận điện thoại vào tối hôm qua, không biết có phải là ảo giác hay không, Ôn Đình cảm thấy sắc mặt của anh rất khó coi, khí áp cũng có chút thấp.
“Nhiệt độ gần đây lúc cao lúc thấp, tiên sinh nhất định phải chú ý.” Ôn Đình đổ một ly sữa bò cho Cận Hàn Bách, cười đến ôn hoà, “Lần thứ nhất gặp ngài, hình như ngài bị cảm.”
Cận Hàn Bách nhận lấy ly sữa uống một hớp, khẽ “ừ” một tiếng.
Ôn Đình không nói gì thêm, cậu thỉnh thoảng giương mắt nhìn Cận Hàn Bách, nhưng Cận Hàn Bách lại ít khi liếc mắt nhìn cậu. Ôn Đình không cảm thấy có vấn đề gì, dưới cái nhìn của cậu, cứ yên lặng như vậy dùng bữa sáng cùng anh cũng rất tốt đẹp.
Lúc Cận Hàn Bách muốn đi, Ôn Đình cung kính đứng cạnh cửa đưa tiễn. Trên cánh tay Cận Hàn Bách vắt áo khoác, thay giày xong rồi mở cửa, anh đang tính đi ra thì Ôn Đình đã nhẹ nhàng kéo tay anh lại.
Tay Ôn Đình rất ấm, nhiệt độ đột nhiên truyền tới lòng bàn tay khiến Cận Hàn Bách khẽ nhíu mày.
“Tiên sinh,” Ngón cái của Ôn Đình đặt vào giữa ngón trỏ và ngón cái của anh, sau đó mìm cười nhìn vào mắt anh, “Hi vọng ngày hôm nay ngài có một tâm trạng thật vui vẻ.”
Cận Hàn Bách nhìn cậu, một lát sau mới mở miệng nói: “Tôi biết rồi. Cậu thấy chán thì cứ ra ngoài đi dạo, thiếu cái gì thì nói với bác Kỷ.”
Ôn Đình gật đầu, cười: “Vâng.”
Bác Kỷ ở một bên nhìn hai người hỗ động, trong lòng có chút tư vị không nói được. Cảm khái, vui mừng, hoặc là nhớ ra gì đó nên cảm thấy có hơi tiếc nuối. Nhưng mà thật sự, kể từ sau khi Ôn Đình đến, căn nhà này mới rốt cuộc có một chút nhân khí.
“Lạnh quá,” Ôn Đình đóng cửa, quay đầu nói với bác Kỷ, “Cháu mặc áo lông đứng đây còn thấy run run.”
Bác Kỷ cười hỏi: “Cháu có muốn uống một cốc sô cô la nóng không?”
Ôn Đình dùng sức gật đầu: “Vâng.”
Cậu thích uống sô cô la nóng, cũng thích sữa bò nóng. Mỗi lần đều dùng hai tay cầm cốc, từ từ uống từng ngụm từng ngụm.
Nhiệt độ trở nên ấm áp, vào buổi chiều, Ôn Đình nâng cốc sô cô la, ngủ quên trên ghế mây tại gác xép.
Còn mơ một giấc mộng.
Sau khi tỉnh dậy, trời cũng đã tối dần xuống.
Cậu dụi con mắt, cảm thấy có hơi lạnh.
Đêm đó Cận Hàn Bách không trở về, ngày hôm sau cũng vậy, tuyết đêm cứ tiếp tục rơi. Buổi tối, Ôn Đình cười đi vào nhà bếp hỏi: “Dì ơi, ngày mai để cho cháu một củ cà rốt được không? Với hai trái nho nữa.”
Dì phụ bếp cười: “Ồ, mấy thứ này, cháu muốn chơi đắp tuyết?”
Ôn Đình cười híp mắt: “Vâng, dì có muốn đắp cùng cháu không?”
“Dì không chơi cùng cháu được, chân dì sẽ bị đông cứng.” Dì phụ bếp liếc mắt nhìn ra ngoài cửa số, sau đó cười cười lấy ra mấy trái ớt đỏ nhỏ từ trong lọ thuỷ tinh đưa cho cậu, “Tuyết rơi ít như vậy thì không cần cà rốt đâu, cháu cứ dùng mấy trái này là đủ rồi.”
Ôn Đình nhìn mấy trái ớt be bé cũng cảm thấy buồn cười, nói cảm ơn rồi lên lầu.
Trời sáng, Ôn Đình đã mặc thật dày đi ra ngoài, bản thân ngồi chơi ở ngoài hơn nửa ngày. Cậu còn mang theo dụng cụ, sau đó thấy không dùng được, tuyết rất mỏng.
Dùng hai tay vo một nắm tuyết, vê thành từng quả cầu tuyết nho nhỏ tròn tròn. Đến buổi chiều, không còn tuyết ở sân sau, quản gia thấy cậu ngồi xổm, lấy tay phủi đi chút tuyết mong manh, cảm thấy cậu có chút đáng thương.
Sau đó, Ôn Đình trở về phòng hì hục một trận, cắt cắt dán dán đến nửa ngày.
“Bác Kỷ ơi, bác tìm giùm cháu cái thang được không?” Đôi mắt Ôn Đình sáng sáng, khuôn mặt có chút ửng hồng, không biết là do bị lạnh hay là do chơi vui.
Đắp tuyết thật lâu, sau khi Ôn Đình lấy lại sức mới thấy hơi khó chịu. Hai tay sưng nóng lên, cũng không nói được là đau hay là ngứa, hoặc cả hai.
Ôn Đình giấu hai tay trong túi áo, cố gắng vê tay. Giống như diện tích tiếp xúc với không khí càng ít, càng có thể bớt đau một chút.
Lúc Cận Hàn Bách trở về đã gần mười giờ, Ôn Đình vốn sắp ngủ, nhưng nghe thấy âm thanh, cậu vội mang dép đi ra khỏi phòng.
Cậu nhỏ giọng hỏi: “Tiên sinh, ngài ăn cơm tối chưa?”
Cận Hàn Bách nói: “Ăn rồi, cậu ngủ tiếp đi.”
Ôn Đình lắc đầu, theo anh lên lầu: “Không sao, em còn chưa ngủ.”
Khi bỏ tay vào bồn tắm để thử độ ấm có cảm giác đâm nhói, Ôn Đình nhìn bàn tay mình trong nước, cảm thấy rất xấu xí, nhưng cũng có chút buồn cười.
“Đang cười cái gì?” Cận Hàn Bách tiến vào phòng tắm, hỏi cậu.
Ôn Đình ngẩng đầu nhìn anh, cười đáp: “Không có gì đâu, em vừa nghĩ đến chút chuyện thú vị. Nước được rồi, tiên sinh có thể tắm.”
Cậu nhìn đôi chân của Cận Hàn Bách, con mắt không chút dịch chuyển. Cậu thấp giọng nói: “Cơ thể của ngài thật hoàn mỹ.”
Cận Hàn Bách lập tức cười ra tiếng, anh nhướng mày nói với Ôn Đình: “Cậu nhóc, cậu tính làm gì? Đùa giỡn tôi?”
Ôn Đình mím mím môi: “Là thật, rất rất đẹp đẽ.”
Cận Hàn Bách không lên tiếng, anh chỉ cười, giơ tay sờ đầu của cậu.
Đây là lần thứ nhất Cận Hàn Bách làm ra động tác như thế, thậm chí đây là lần thứ nhất Cận Hàn Bách chủ động tiếp xúc với cậu. Trong lúc nhất thời, Ôn Đình ngây ngẩn cả người.
Cận Hàn Bách làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra, anh tiến vào bồn tắm, nhắm mắt lại hỏi một câu: “Không thấy tôi rất xấu sao?”
“Ngài rõ ràng rất đẹp trai.” Ôn Đình có chút nhíu mày, “Nhìn mặt để đánh giá một người đẹp hay xấu rất nông cạn. Huống hồ dù gương mặt của ngài coi như không xấu, nhưng dưới cái nhìn của em, ngài rất hoàn mỹ.”
Sau đó Cận Hàn Bách mở mắt ra nhìn cậu một chút.
“Vô cùng, vô cùng, hoàn mỹ.” Ôn Đình lại nhấn mạnh, cố ý nói lại một lần nữa.
Cậu nửa quỳ ở bên bồn tắm, nắm lấy bàn tay đang khoát lên thành bồn của Cận Hàn Bách, mười phần thành kính hôn lên lòng bàn tay của anh.
Đầu ngón tay của Cận Hàn Bách hơi khẽ co rụt.
Ôn Đình rất thích mỗi lúc Cận Hàn Bách tắm rửa, ánh sáng mang sắc ấm, giống như mang theo một chút ôn nhu trong bầu không khí. Cũng có thể chỉ là ảo giác của một mình cậu.
Sáng hôm sau, Cận Hàn Bách mở cửa phòng, đã nhìn thấy Ôn Đình đang ngáp đi tới. Thấy anh, cái miệng đang ngáp một nửa liền dừng lại.
“Không cần dậy sớm như thế,” Cận Hàn Bách cười nhạt một tiếng, “Cậu cứ ngủ tiếp đi.”
Ôn Đình lúc này mới hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không không, không sao.”
Tóc của cậu vẫn chưa chải, trông thật lộn xộn, nhìn cả người bây giờ có chút ngốc nghếch, nhưng cũng lộ ra một chút lông xù ấm áp.
Cận Hàn Bách hỏi cậu: “Mấy thứ bên ngoài là cậu làm?”
Ôn Đình suy nghĩ một chút, sau đó sờ mũi, nở nụ cười: “Chỉ hi vọng mỗi khi ngài nhìn thấy, tâm trạng có thể vui vẻ hơn một chút.”
Mớ tuyết mà Ôn Đình ngồi chơi cả buổi ngày hôm trước, được đắp thành mười hai người tuyết nhỏ to cỡ hai lòng bàn tay, mỗi bé người tuyết đều tròn trịa đáng yêu. Ôn Đình thậm chí còn cắt hai bộ quần áo của mình, làm vẻ mặt cho mỗi bé, một loạt mười hai cái, đủ mọi loại biểu cảm.
Trong đó, đặt ở chính giữa là bé người tuyết lớn nhất với đôi mắt hình trái tim đỏ thẫm, đối diện với giường của Cận Hàn Bách.
Khi anh rời giường vào lúc sáng sớm, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ một đoàn người tuyết nhỏ, còn cảm thấy sửng sốt một chút, chốc lát sau mới lắc đầu cười cười.
Hôm đó, lúc Cận Hàn Bách đi, Ôn Đình theo thường lệ nắm tay anh một cái, sau đó mỉm cười nói: “Hi vọng ngày hôm nay tiên sinh đẹp trai của em cũng sẽ có một tâm trạng thật vui vẻ.”
Cận Hàn Bách gật đầu, thấp giọng nói: “Biết rồi.”
Ôn Đình nhìn xe của Cận Hàn Bách chạy ra khỏi biệt thự, chậm rãi lười biếng xoay người. Ánh nắng rất đẹp, sáng rỡ như vậy, rất thích hợp ngồi đọc sách trên gác xép.
Nếu như có thể ăn cam thì không còn gì tuyệt vời hơn.
Ôn Đình cất bước đi lên gác, đi tới một nửa cầu thang, nghe thấy hai dì quét dọn đang nói chuyện.
“Ông Kỷ chắc đang ở dưới lầu, em vừa mới thấy ông ấy, chị chờ chút rồi hỏi lại xem.”
“Vậy chị chờ chút để hỏi ông ấy chìa khoá, phòng khoá lại như vậy sẽ dễ bị ẩm mốc, ánh mặt trời ngày hôm nay rất tốt, nên mở cửa sổ phơi nắng.”
“Tại sao phải khoá căn phòng đó lại làm gì, chậc.”
Ôn Đình cúi đầu rũ mắt, đứng vài giây mới đi tới, lễ phép chào hỏi hai dì.
Các dì cười cười hỏi thăm vài câu, quét dọn xong rồi đi xuống lầu.
Ôn Đình chồng hai cái nệm lớn ở chỗ có ánh nắng chiếu vào, sau đó cầm quyển sách, tuỳ ý ngồi lên.
Ánh mặt trời sưởi lên người rất thoải mái, một chút tro bụi nhỏ bé nhảy nhót trong không trung, Ôn Đình nhìn chúng nó khiêu vũ vui vẻ trong ánh sáng, một lần nhìn chăm chú nhanh chóng kéo dài đến cả nửa tiếng.