Mục lục
Hoá Ra Anh Vẫn Ở Đây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

9

Tôi mím môi: “Sao anh biết tôi thích ăn tôm hùm cay?”

Tống Hành người đầy ẩn ý nhìn tôi: “Biết người con gái mình thích ăn gì, làm cho người khác ngạc nhiên lắm sao?”

Tôm hùm nhanh chóng được đưa vào phòng làm việc của Tống Hằng.

Trợ lý sau khi bước vào cửa, thấy tôi cũng ở đây, ánh mắt anh ta khá sốc, lại mang theo vài phần vui mừng.

Ngửi mùi tôm hùm, bụng lại bắt đầu biểu tình khó chịu.

"Ngồi đi."

Tống Hằng chỉ vào cái ghế đối diện bàn làm việc, sau đó đeo bao tay, bắt đầu bóc tôm hùm.

Cố ý gọi tôm hùm lại rồi bóc tôm trước mặt tôi, không phải là cố ý làm tôi ghen tị chứ?

Chẳng lẽ người đàn ông này... Vẫn còn lòng dạ hẹp hòi mang thù chứ?

Tôi thầm chửi rủa trong lòng.

Một giây sau, thịt tôm hùm đã bóc xong liền trực tiếp đưa tới bên miệng tôi.

Tôi không kịp phản ứng: "Cho tôi?"

Tống Hằng nhướng mày: "Em cảm thấy thế nào?"

Tôi: "......"

Đãi ngộ này quả thực cũng tốt, tôi rất hãnh diện!

Tôi cẩn thận há miệng, nhìn người đàn ông nghiêm túc bóc tôm, chịu không nổi lương tâm khiển trách, tôi cẩn thận cầm một miếng thịt tôm hùm lên, đưa tới trong miệng Tống Hằng.

Hắn sửng sốt một lúc, sau đó mở miệng.

Khoảnh khắc anh cho miếng thịt tôm hùm vào miệng, đầu ngón tay tôi vô tình chạm vào đôi môi ấm áp của anh.

Một cảm giác điện giật lập tức lan truyền từ đầu ngón tay đến toàn thân...

Tôi vội rút tay lại, hai má đỏ ửng.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của tôi, Tống Hằng vui vẻ cong môi: "Càng kịch liệt thì cũng đều đã làm, chỉ vì một chút chuyện nhỏ như này mà lại đỏ mặt?"

Tôi: "......"

Tôi chưa bao giờ biết rằng một học bá máu lạnh như vậy lại có thể tán tỉnh con gái giỏi đến thế.

Nhưng làm sao bây giờ?

Tôi rất thích!

Bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, tôi lập tức quay mặt đi: "Anh... không phải anh thích sạch sẽ sao, sao lại giúp tôi lột tôm hùm dễ dàng như vậy?"

Tống Hằng tiếp tục không nhanh không chậm giúp tôi bóc tôm: "Đúng là thích sạch sẽ, nhưng ở chỗ em, có một số thói quen không thể chấp nhận được."

Rồi anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi một cách nghiêm túc.

"Em có biết tôi vui thế nào khi thấy em còn sống không?"

Mặc dù lời nói làm cho người ta cảm động.

Nhưng sao tôi nghe không được tự nhiên như vậy?

Đều tại tôi, lúc ấy không lo lắng như vậy là tốt rồi.

10

Trước khi tôi ra khỏi công ty, Tống Hằng lại rất nghiêm túc hỏi tôi một câu: "Lần này em sẽ không chạy trốn chứ?"

Sau khi tôi kịch liệt gật đầu, để lại số điện thoại di động Wechat của tôi, lúc này anh mới để tôi rời đi.

Những ngày tiếp theo.

Thời gian tôi tiếp xúc với Tống Hằng càng ngày càng nhiều.

Anh ấy thậm chí còn xử lý công việc hiệu quả hơn.

Còn dịu dàng với tôi nữa.

Tống Hằng, hắn rốt cuộc là người như thế nào?

Chiều hôm đó, tôi nhìn Tống Hằng, đột nhiên không tự chủ được liền nói.

Trước kia trong ấn tượng của tôi, Tống Hằng là một người lạnh lùng, không thường xuyên nói chuyện, nhất là với con gái, luôn tập trung vào việc học.

"Tôi là ai, anh còn không biết?"

Tống Hằng nhìn tôi: "Vậy lúc trước em thổ lộ với anh, nói thích anh, đều là giả?"

Đương nhiên là thật rồi.

Tôi đã từng thấy vẻ ngoài tỏa sáng của Tống Hằng.

Tôi cũng đã thấy anh ấy giúp đỡ bà cụ qua đường, thậm chí còn nhìn thấy anh trong thư viện chăm chỉ học tập.

“Chỉ là tôi không biết anh lại dịu dàng như vậy mà thôi.”

Tôi đã nói chuyện một cách cẩn thận.

"Hả?"

Tống Hằng cười nhẹ: "Anh không hiền lành, em ra ngoài hỏi thăm một chút, liền biết anh hung dữ cỡ nào."

Tôi đã hỏi từ lâu rồi.

Năm đó Tống Hằng vì tìm tôi, thậm chí còn trốn học.

Chậc chậc, tội quá.

Đương nhiên, tôi cũng hỏi thăm qua thái độ hiện tại của hắn với cấp dưới, thực sự rất nghiêm khắc.

Thế nên tôi không quen với sự dịu dàng của hắn.

“Vậy em có thể vượt qua bài kiểm tra, ở bên nhau không?” anh cẩn thận hỏi tôi.

"Chờ hạng mục thuận lợi kết thúc! Có thể suy nghĩ!"

Tôi kiêu ngạo ngẩng đầu lên, trong lòng lại vui như nở hoa, tôi vẫn luôn thích anh ấy nên đương nhiên đồng ý!

"..."

Sau đó.

Chúng tôi đã hoàn thành xuất sắc dự án, trong buổi teambuilding với công ty, anh ấy không phép cho tôi uống rượu: “Cuối cùng thì dự án cũng kết thúc, về nhà sớm một chút, đừng uống rượu”.

"Uống một chút cũng không sao!"

Ai biết buổi tối tôi uống rượu xong, liền có chút choáng váng, ôm Tống Hằng không buông tay.

Trong lúc mơ hồ, tôi cảm nhận được sự ấm áp trên môi.

Mãi cho đến ngày hôm sau bị điện thoại của ba tôi đánh thức.

Tôi vội vàng trả lời điện thoại: "Alo."

"Sao suốt đêm con đêm không về nhà? Con đang ở đâu? "Ba tôi lo lắng hỏi.

"Con, con thức khuya! Dự án đã hoàn thành rồi! Ba, chờ con về báo tin vui nhé!" tôi nhanh chóng nói xong rồi cúp điện thoại.

Lúc này mới thấy Tống Hằng đặt một ly nước mật ong trước mặt tôi: "Uống một chút, đã tỉnh rượu chưa?"

Tôi ấp úng mở miệng: "Tối qua tôi không làm chuyện gì với anh chứ?"

"Em nghĩ xem?"

Tống Hằng nhếch môi, lấy điện thoại di động ra: "Tối qua anh đã chụp lại mọi thứ."

TÔI???

Tôi hoảng sợ chạy tới, nhìn kỹ hơn, tôi đang bám vào Tống Hằng như một con bạch tuộc!

"Bạn trai, hôn..."

"Oa, học bá là bạn trai tôi."

"Hahaha, nhéo eo tôi, nhưng tôi thấy ghê quá. Bạn trai tôi đẹp trai nhất thế giới."

Lớn tiếng tỏ tình như thế, quả thực là không có mắt nhìn a.

Tôi lắp bắp, đỏ mặt: "Tôi, tôi... tôi còn đồng ý làm bạn gái của anh?"

Anh gật đầu: “Ừ, bạn gái.”

Tống Hằng đưa tay sờ sờ đầu tôi: "Em không thể chạy trốn nữa, hứa với anh."

Được! Miễn cưỡng đồng ý với anh!

11

Tôi hào hứng chạy vội về nhà ôm dự án đã hoàn thành xuất sắc, vừa nhìn thấy bản hợp đồng, bố tôi sững sờ vài giây.

“Con thật sự đã lấy nó?”

Tôi đẩy bản hợp đồng tới trước mặt ông: “Vâng.”

"Thật không hổ danh là con gái của tôi, kế thừa truyền thống tốt đẹp của tôi, cứ thế mà hoàn thành dự án!"

"Dự án này đã đóng một vai trò quan trọng trong sự phát triển của công ty chúng ta!"

"Xem ra năm đó đưa con ra nước ngoài du học, quả thực là một lựa chọn rất chính xác!"

"Nhưng quan trọng nhất là con gái tôi thông minh tài giỏi!"

“......”

Dưới những lời khen ngợi của cha tôi, tôi dần dần đánh mất bản thân.

Lúc tôi hơi hất cằm, ông ấy lại nói với tôi một câu: "Thấy con có khả năng như vậy, ba cũng có thể từ từ buông tay, giao một số công việc của công ty cho con xử lý."

TÔI:"......"

"Vừa lúc thừa dịp lần này, để con từ từ tiếp quản công việc của công ty. Đã lâu rồi ba mẹ không đi du lịch, chúng ta dự định lần này ra ngoài đi dạo, coi như công ty chúc mừng đã đàm phán thành một hạng mục lớn."

Tôi giật giật khóe miệng: "Người đàm phán thành công dự án là con, người muốn ra ngoài thư giãn không phải là con sao?"

Ba tôi lườm tôi một cái: "Ba mẹ con vất vả lắm mới chịu đựng được đến khi con lớn lên thành tài, bây giờ muốn ra ngoài du lịch, cũng không được sao?"

Một câu nói đơn giản của ông, trực tiếp khiến tôi tức không thể nói nên lời.

Tôi chỉ có thể chấp nhận: "Vậy khi nào ba mẹ trở về?"

Ba tôi lấy điện thoại ra bắt đầu lên kế hoạch du lịch: "Lúc nào về cũng có thể, dù sao bây giờ công ty có con ở đây, ba mẹ cũng yên tâm."

Cứ như vậy, vừa đàm phán xong hạng mục tôi liền rưng rưng nước mắt lái xe đưa ba mẹ tôi ra sân bay.

Ở sân bay tôi ôm mẹ thật chặt: "Mẹ phải về sớm một chút, đừng quên con gái mẹ vẫn còn đang ở công ty."

Mẹ tôi cũng vỗ nhẹ lưng tôi: "Con gái mẹ trưởng thành rồi, cuối cùng cũng có thể một mình đảm đương mội thứ..."

"Yên tâm đi, lần này mẹ đi du lịch, nhất định sẽ mang về cho con rất nhiều đặc sản."

Ba tôi nghiêm túc nhìn tôi: "Nhan Nhan, chúng ta chờ mong lần này trở về sẽ thấy con càng thêm tỏa sáng hơn."

Tôi lại không cam lòng hỏi ông một câu: "Ba không cảm thấy ba buông tay hơi nhanh sao?"

Ba tôi rất bình tĩnh: "Ba có lòng tin với con gái, huống hồ cho dù không có lòng tin với con, cha cũng nên có lòng tin với Tống tổng."

“……”

Thật sự là cha ruột.

Ngay khi một nhà ba người chúng tôi trình diễn màn chia tay đầy cảm động.

Bên ngoài sân bay đột nhiên truyền đến một trận oanh động.

Tống Hằng cùng trợ lý bước nhanh về phía chúng tôi, phía sau hắn còn có nhân viên an ninh của Tống thị.

Giờ khắc này đầu óc tôi trống rỗng, ba mẹ tôi cũng không kịp phản ứng.

Tống Hằng sắc mặt âm trầm, tầm mắt dán chặt vào chiếc vali bên cạnh tôi.

Toàn thân lạnh lùng vô cảm: “Hạ Nhan, đây là em nói không chạy trốn nữa sao?”

Tôi hít một hơi thật sau, lặng lẽ bước qua, giữ khoảng cách với hành lý của mẹ.

"Cái kia...... Anh nghe tôi giải thích, chiếc vali này này không phải của tôi......"

Tống Hằng tức đến bật cười: "Được, em nói tiếp đi."

Tôi mím môi, cố gắng giải thích mọi thứ: “Thật ra là ba mẹ tôi muốn ra nước ngoài du lịch, tôi chỉ đưa họ đến sân bay thôi, tôi thực sự không muốn trốn…”

Tôi đã cố gắng hết sức để giải thích bằng giọng yếu ớt nhất, nhưng càng giải thích tôi càng cảm thấy bất an.

Đồng thời, một cảm giác tự trách hiện lên trong người tôi.

Năm đó tôi đột nhiên biến mất, khẳng định đã để lại bóng ma không nhỏ trong lòng Tống Hằng.

Dẫn đến việc hôm nay tôi đứng ở sân bay, anh liền nhanh chân chạy tới.

Ba mẹ tôi cũng bị chuyện này làm cho hoảng sợ.

Sau khi họ đi tới, theo bản năng bảo vệ tôi ở phía sau.

"Tống tổng, tôi không biết ngài và con gái tôi có quá khứ gì, nhưng bây giờ chúng tôi đang ở đây, không thể để ngài động tay đến con gái tôi được."

TÔI:"......"

Hiểu lầm hơi lố rồi đó.

12

Tống Hằng cũng từ trong tâm tình sốt ruột tỉnh táo lại, vẻ mặt xấu hổ, sau đó lễ phép mở miệng: "Chú dì, cháu nghĩ chuyện này có lẽ hai người thật sự có hiểu lầm gì đó."

Mẹ tôi là một người nóng nảy, trực tiếp nói thẳng: "Chúng ta đều nhìn thấy, có cái gì mà hiểu lầm?"

Nhìn mọi thứ phát triển theo hướng ngày càng kỳ lạ.

Tôi bước tới nắm lấy tay mẹ: "Mẹ, thật ra chuyện này là hiểu lầm, mẹ và ba lên máy bay trước, mọi chuyện con sẽ giải quyết rồi gọi điện thoại nói cho mẹ biết."

Ba mẹ sống chết không chịu đi, Tống Hằng tiến lên một bước, thái độ thành khẩn: "Chú dì, thật ra quan hệ giữa cháu và Nhan Nhan...... quả thật có chút phức tạp."

Vừa nghe lời này, cha mẹ tôi lại càng mất bình tĩnh.

Tôi biết, tôi phải ra nói.

Vì thế tôi lời ít ý nhiều đem chuyện tôi chơi đùa tình cảm Tống Hằng lúc trước nói thẳng ra một lần.

Cha tôi???

mẹ tôi???

Có sự im lặng.

Ánh mắt mẹ tôi nhìn tôi giống như là tiền đồ của tôi và thật sự làm ra chuyện chơi đùa Tống Hằng.

TÔI……

Cuối cùng, vẫn là cha tôi là người nắm rõ mọi thứ.

Ông nhanh chóng tỉnh táo lại, liền nói: "Nếu lúc trước Nhan Nhan đã phụ lòng tình cảm của Tống tổng, vậy bây giờ chúng tôi giao con gái tôi cho anh, hai người tự giải quyết cho tốt chuyện năm đó."

Tôi sững sờ khi nhìn thấy bố mẹ đưa tay tôi cho Tống Hằng.

Chỉ là... chỉ là... có phải là quá vội vàng hay không?

Ba tôi còn nháy mắt với tôi: "Tống tổng rất tốt, con hãy yêu thương thằng bé nhé."

Nói xong, hai người liền vui tươi hớn hở đi du lịch.

"..."

Một sự ra đi lớn.

13

Sau khi trở về từ sân bay.

Tôi và Tống Hằng chính thức yêu nhau.

Mỗi ngày tôi đều có thể tỉ mỉ tính toán lợi ích của một học bá với bộ não yêu đương.

Chính là chuyện lớn chuyện nhỏ, cảm giác được nuông chiều!

Tôi chính thức vào công ty hỗ trợ, và hợp đồng của Tống thị cũng do tôi toàn quyền quản lý.

Làm việc với Tống Hằng, tôi cảm thấy rất thoải mái, mọi thứ chúng tôi cần đều đã được lên kế hoạch sẵn, khi đến nhà họ Tống, tôi chỉ lo nằm thoải mái trên ghế sofa, nhàn nhã uống trà sữa, nhìn Tống Hằng bận tới bận lui.

Hôm nay, bạn đại học của Tống Hằng đến công ty làm khách, thấy tôi giống như nữ chủ nhân nằm trên sô pha, miệng kinh ngạc đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà.

Sau đó tiến lên vỗ vỗ bả vai Tống Hằng: "Tiểu tử ngươi được a, lúc ấy thầm mến người ta vẫn không mở miệng, tôi vẫn cho rằng hai người thất bại, không nghĩ tới hai người đều trực tiếp cùng một chỗ.

"Không đủ huynh đệ nha, cùng một chỗ, tin tốt cũng không chịu nói."

Nghe đối phương nói xong, tôi dò hỏi Tống Hằng: "Lúc đó anh có tình cảm với em?

Lúc trước tôi nghĩ rằng Tống Hằng chỉ dành tình cảm cho là sau khi bị tôi ăn sạch, mới khăng khăng một mực với tôi.

Tại sao bây giờ tôi có cảm giác như mình đang bị lừa chứ?

Lúc này bạn cùng lớp mới nhận ra mình đã nói sai, đột nhiên che miệng: "Ừm... chợt nhớ ra tôi còn có việc phải làm, hôm khác lại đến."

Nhìn bóng lưng đối phương chạy trốn, tôi từng bước tới gần Tống Hằng: "Anh luôn có tình cảm với em?

Trên mặt Tống Hành hiện lên vẻ hoảng sợ, lúc tôi đến gần, anh ấy đột nhiên ôm lấy eo tôi.

Khuôn mặt lạnh lùng, tràn đầy dịu dàng: “Lúc đó anh có tình cảm với em, em cũng có tình cảm với anh. Đây chẳng phải là một cuộc gặp gỡ nên duyên thật đẹp sao?”

Hơi thở của anh phả lên da thịt mẫn cảm của tôi, khiến tôi bất giác rùng mình: “Cái này… khác.”

Ai có thể nghĩ rằng học bá lại thực sự thích tôi.

Anh dịu dàng vuốt ve tóc tôi: "Dù thế nào đi chăng nữa, hai chúng ta vẫn không bỏ lỡ, không phải sao?"

Tôi: "......"

Xong rồi, hắn chỉ cần nói vài câu, tôi lại còn cảm thấy rất có lý.

Tôi sắp bị ăn thịt sao?

"Vậy thành thật nói cho em biết, anh yêu em từ khi nào?"

Tôi nghiêng người sang nhìn anh.

“Từ việc em lén lút đến mua trà sữa nơi anh làm thêm, có lẽ từ lúc em thường xuyên đi theo anh đến thư viện. Tóm lại, khi em quan sát anh, anh cũng đang quan sát em."

Tống Hằng ôm tôi: "Hạ Nhan, may mà lúc đầu chẩn đoán sai, may mà bây giờ em còn ở bên cạnh anh."

Đúng vậy, thật may mắn là mọi thứ đều ổn!

Tôi cong môi mỉm cười, thật không thể tả hết được trong khi tôi có một người bạn trai là học bá.

–Hoàn–

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang