Hồi tưởng đã kết thúc, trở về với hiện thực, tôi có chút mệt mỏi ngồi đợi ngoài phòng khám phụ khoa.
Chuyện cấp ba sau đó, tôi và Trần Nhất Văn đậu vào cùng một trường đại học, sau đó được phân vào một ký túc xá. Nhưng hôm nay, cậu ấy có việc không thể rời chỗ làm nên để tối đến khám phụ khoa một mình, nhìn cảnh tượng mấy cô gái bên cạnh kia, tôi cảm thấy mình có chút cô đơn trải trong lòng.
Suy nghĩ xong, tôi cúi đầu gửi tin nhắn cho Trần Nhất Văn.
【Văn Văn Văn Văn! Đoán xem tớ đã gặp ai ở phòng khám phụ khoa】
【Khốn nạn, cẩu nam nhân Lâm Niệm! Cậu nói xem tớ xui xẻo lắm hay sao?!】
"Ở đây."
Đột nhiên, một chai nước gì đó đưa đến trước mắt, tôi sửng sốt nhìn dọc lên theo cánh tay người đưa, liền nhìn thấy nguồn gốc của sự xui xẻo đang đứng trước mặt.
Anh ta cầm một thứ còn đáng sợ hơn: Một chai sữa chua.
Vẫn khá tốt, vẫn là hương dâu yêu thích của tôi.
Tôi không trả lời lại, Lâm Niệm ném chai sữa cho tôi. Bất chợt thông báo điện thoại rung lên, tôi hoảng hốt cầm điện thoại lộn ngược lộn xui, không biết bấm trúng chỗ nào mà vang lên giọng nói.
Sau đó, cả phòng khám phụ khoa vọng lên một thanh âm vang dội của Trần Nhất Văn qua loa ngoài.
"Wtf??? Lâm Niệm tên khốn ngu ngốc đó đụng phải cậu à???!"
Ngay tức khắc tôi có thể khẳng định rằng, thứ như sữa chua chính là điềm mang xui xẻo.
m thanh chưa được tắt đi thì sẽ tiếp tục mở đoạn nhắn khác.
"Sao cậu lại đụng phải con rùa khốn nhạn ở đó hả!! Anh ta là bác sĩ phụ khoa? Xui xẻo nhỏ mở đường cho xui xẻo lớn à...?"
Tôi vội vàng vứt hộp sữa chua sang một bên, muốn bấm tạm dừng âm thanh, nhưng vừa chạm vào màn hình đã bấm nhầm phát lại tin nhắn trước, câu nói kia lại vang lên: "Wtf??? Lâm Niệm tôi khốn ngu ngốc đó..."
Cả khoa phụ khoa rơi vào im lặng, mấy y tá nhỏ vây quanh Lâm Niệm lúc nảy hiện đang đứng cách đây không xa, kinh ngạc nhìn chằm chằm phía tôi.
Bạn thấy tôi, mỗi lần có chai sữa chua xuất hiện là dường như tôi luôn là người bị nhìn chằm chằm.
Chỉ là bây giờ tôi không còn khóc không thành tiếng nữa, thay vào đó tôi thờ ơ lấy ống hút ra, đập vào tấm bìa bạc mỏng, bình tĩnh nhấp một ngụm sữa chua.
Tất nhiên, loại cảm xúc bình tĩnh giả mạo này không thể nào che giấu được ngón tay đang run rẩy của tôi.
Lâm Niệm có vẻ điềm tĩnh hơn tôi, hoặc là anh ta vốn dĩ luôn không để tâm đến mấy điều bên ngoài. Vì thế anh ta lặng lẽ ngồi bên cạnh, nhìn tôi...ngậm ống hút sữa chua.
Ánh mắt này quá mức áp chế, ánh nhìn lãnh đạm của anh ta luôn khiến tôi cảm thấy anh ta đang nhìn một vật vô tri vô giác. Tôi lại không thể tránh sang một bên, đành để mặc Lâm Niệm kế bên khoảng cách chỉ bằng một nắm tay.
"Em không giải thích sao?" Anh ta hỏi đột ngột, tầm mắt vẫn dò xét tôi một cách trịch thượng.
Tôi giả vờ bình tĩnh, đưa ra một câu hỏi "Hả?". Sau đó nhìn màn hình điện thoại đã khóa im lặng không còn tin nhắn của Trần Nhất Văn nhắn tới nữa, "Anh nói giọng nói đó? Không có gì, tôi chỉ đang nói về người yêu cũ của mình với Văn Văn, có vấn đề gì không?"
Lâm Niệm bật ra một tiếng cười như nhạo báng, "Tôi không nói chuyện này." Anh tôi cố ý nhìn tôi, rồi đột nhiên duỗi tay ra nắm lấy sữa chua của tôi, mấy phút sau lại cúi người gần hơn, như thể anh ta chẳng quan tâm đến ánh mắt của người khác.
"Ý tôi là, tại sao em lại chia tay với tôi?"
Tôi hoang mang, cảm nhận được ánh mắt anh đặt lên người mình như thể muốn loại bỏ vỏ bọc bình tĩnh trên mặt tôi.
Tôi cảm thấy không thoải mái khi anh ta nhìn mình như vậy, liền nhích sang trái một chút, sau đó suy nghĩ cách trả lời. Tôi bỗng nhiên tỉnh ra, tại sao tôi phải giải thích cho anh ta chứ?
Vì thế, tôi lập tức lấy lại khí thế, không nghĩ ngợi nhiều liền nắm lấy hộp sữa chua trong tay anh ta, hình như đã vô tình chạm trúng đầu ngón tay anh, "Tại sao tôi phải giải thích với anh? Nói đến chuyện giải thích, tôi nhớ mình đăng ký khám bệnh chỗ bác sĩ Vương Ninh Vương, sao anh không giải thích cái này?"
Tôi thật ngớ ngẩn, luốn cuốn thế nào vừa nói vừa chớp mắt nhìn anh ta.
Ngập ngừng một lúc lâu, tôi mới hỏi, "Anh không phải bác sĩ phụ khoa?"
Lâm Niệm trả lời như khẳng định lần nữa, "Em nghĩ tôi thích nơi có nhiều phụ nữ như này sao?"
"Cái, cái, cái đó..." Tôi lắp bắp, "Vậy tại sao anh phải đến khám cho tôi..."
Anh ta cười, như thể đang giận dữ, "Bởi vì tôi là kẻ ngu ngốc, là con rùa khốn nạn."
Nói xong anh ta liền xoay người rời đi, để lại tôi một mình ngồi ôm chai sữa chua. Tôi suy ngẫm một hồi lâu, cuối cùng cũng đi đến một kết luận, Lâm Niệm, anh ta như thế vì vẫn còn tình cảm với tôi?
Kết luận này khiến tôi có chút không ngờ, suy cho cùng trong ấn tượng của tôi, xung quanh Lâm Niệm không bao giờ thiếu những cô gái xinh đẹp chân dài, ngực lớn. Thế mà anh ta lại chọn một người nhan sắc cũng tầm thường như tôi...
Tôi nói với Trần Nhất Văn về vấn đề này. Cậu ấy hình như bận rộn gì đó, chỉ nhắn lại một dòng【Vãn Vãn, cậu phải xác nhận rõ bản thân mình đi~】