Tôi bắt đầu không muốn thấy một mình cậu ấy độc lai độc vãng, luôn cảm thấy cậu ấy dường như rất cô độc, cũng không có niềm vui gì. Rõ ràng trước kia cũng như vậy.
Thế nên, đường đường là “vua của đám trẻ” trở thành tùy tùng nhỏ theo bên người Ngôn Mặc.
Ngôn Mặc chẳng có phản ứng gì đặc biệt với sự gần gũi của tôi, nhưng không sao hết, chỉ cần cậu ấy không kháng cự lại là được rồi.
Tôi rất thích đi theo Ngôn Mặc, mỗi ngày cậu ấy đều đi học rất sớm, vì để đi học cùng với cậu ấy, vua ngủ nướng như tôi đành phải thức dậy sớm. Nhờ có cậu ấy, sau này tôi hầu như không còn bị giáo viên phê bình vì đến trễ nữa, thậm chí còn khen ngợi tôi ở buổi họp phụ huynh bởi vì sự thay đổi của tôi, quả thực làm tôi được yêu mà sợ luôn!
Đáng tiếc tôi với Ngôn Mặc không cùng khối, nên càng không thể cùng một lớp, nếu như tôi với cậu ấy cùng một lớp, dù phải làm thế nào tôi cũng sẽ yêu cầu giáo viên chủ nhiệm lớp cho hai tôi ngồi cùng bàn.
Khi đó tôi vẫn là đứa trẻ trâu nên cũng chẳng biết tình yêu là gì, chỉ là rất thích bám dính Ngôn Mặc, cậu ấy lớn hơn tôi một tuổi, lẽ ra tôi nên gọi cậu ấy một tiếng anh, nhưng cậu ấy không nói, tôi cũng không gọi luôn. Dùng cách nói hiện tại của tôi, tôi thích gọi cậu ấy là vợ hơn, mặc dù cậu ấy là con trai.
Tôi còn thích tặng kẹo cho Ngôn Mặc, từ khi tình cờ biết được Ngôn Mặc thích ăn kẹo, tôi đã đổi chiêu thành mỗi ngày tặng cho cậu ấy một loại kẹo khác nhau.
Tôi còn thích giúp cậu ấy đeo cặp sách, thích dựa vào cái cớ cậu ấy giúp tôi học bù mà đến nhà cậu ấy chơi. Ngôn Mặc thường xuyên cho tôi uống sữa bò nguyên chất, nói tôi cần phải cao hơn, thật ra tôi cảm thấy người cần phải cao hơn chính là cậu ấy, nhưng kể từ sau đó tôi chỉ uống sữa bò nguyên chất của thương hiệu đó.
Ba mẹ tôi thấy tôi chơi cùng với học sinh giỏi như Ngôn Mặc, đương nhiên cũng vui mừng cao hứng, khi gặp Ngôn Mặc rất nhiệt tình.
Sau khi lên cấp hai, Ngôn Mặc càng xinh đẹp hơn, tuy rằng tôi biết miêu tả một nam sinh như thế là không đúng. Rất nhiều nam sinh đều bước vào thời kỳ vỡ giọng, giọng nói vừa khàn vừa khó nghe, nhưng giọng nói của Ngôn Mặc cho đến năm 2 của trung học cơ sở vẫn dễ nghe như vậy, rất nhẹ nhàng.
Thế là có vài người ghen ghét Ngôn Mặc vừa học giỏi vừa xinh đẹp còn có tài hoa nên bắt đầu bắt nạt Ngôn Mặc, nói Ngôn Mặc là đồ ẻo lả chết tiệt, tên mặt trắng, Ngôn Mặc không nói với tôi, nhưng bị tôi tình cờ bắt gặp.
Ngày hôm đó bởi vì tôi muốn chơi bóng rổ nên không về nhà cùng Ngôn Mặc, nhưng bởi vì chút ngoài ý muốn nên kết thúc khá sớm.
Khi đi ngang qua một con hẻm, tôi nghe thấy tiếng vài người vừa nói vừa chửi, quan trọng là còn nhắc đến tên Ngôn Mặc.
“Ngôn Mặc, mỗi ngày mày kiêu ngạo cái gì chứ? Còn không phải là một tên mặt trắng, ẻo lả chết được à.”
“Ha ha ha, tao thấy tên suốt ngày yếu đuối như Ngôn Mặc, đoán chừng ở phía dưới...”
Tôi không dám nghĩ nhiều nữa, vội vã đi đến con hẻm, chỉ thấy ba bốn đứa con trai vây quanh vây quanh Ngôn Mặc, không ngừng sỉ nhục, máu nóng của tôi lập tức chạy lên đầu, vọt lên cho tên đang nói chuyện một đấm, lại đạp tên khác một đạp. Tôi kéo Ngôn Mặc ra, sau khi thoáng thấy một chút kinh ngạc lướt qua trong đôi mắt cậu ấy, tôi lại làm một cái khẩu hình “chạy” với Ngôn Mặc, liền bắt đầu đánh nhau với những đứa con trai đó. Bọn họ nhiều người, tôi không chiếm được ưu thế, nhưng từ nhỏ tôi đã rất nóng tính, thường xuyên đánh nhau, thân thể cũng rắn chắc, nhưng chúng tôi vẫn là chênh lệch lực lượng.
Quyền cước dừng ở trên người rất đau, nhưng chỉ cần có thể trả cái thù đó cho Ngôn Mặc, tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng đồ đần độn Ngôn Mặc này lại không chạy, cậu ấy cũng gia nhập trận hỗn chiến đó, khiến người khác ngoài ý muốn chính là, Ngôn Mặc trông có vẻ yếu đuối mong manh giống con gà luộc, nhưng khi đánh nhau còn hung hơn tôi.
Sau khi xong việc, tôi nhìn thấy trên mặt cậu ấy có một vết bầm tím, khó chịu đến nỗi trong tim cũng sắp rỉ máu, mặt tôi đầy đau lòng nói: “Chết tiệt, đã khiến cậu làm hỏng gương mặt rồi, tức chết tôi mà, cái đám rác rưởi đó, đã bảo cậu chạy đi rồi mà.”
Ngôn Mặc thấy mặt tôi tức thành cá nóc, không nhịn được cười thành tiếng, cậu ấy cười lên rất đẹp, cậu ấy nói: “Cậu đến sớm quá rồi, nếu như cậu đến muộn thêm một chút, tôi có thể một đánh ba.”
Tôi mới không tin Ngôn Mặc có thể một đánh ba.
Cơ thể yếu ớt đó của cậu ấy, uống thuốc còn phải ho ba lần.
“Chuyện đã như vậy rồi mà cậu còn có thể cười được, Ngôn Mặc cậu thật là không có trái tim!” Tôi hơi nhíu mày, không kiềm nén được lấy tay sửa lại mái tóc bù xù trước trán Ngôn Mặc, còn chưa được vài giây, Ngôn Mặc đã gõ tay tôi xuống, tôi đang muốn nổi cáu, định trách móc cậu ấy vài câu, nhưng cậu ấy lại dắt tay của tôi, đôi tay lành lạnh tựa như con người của cậu ấy.
Cậu ấy nói: “Được rồi, chúng ta về nhà.”
Tôi bỗng nhiên không muốn tức giận với cậu ấy nữa.
Không đúng, vốn dĩ tôi cũng không muốn tức giận với cậu ấy.
Nắng chiều ngày đó rất đẹp, trên đường sánh vai về nhà của tôi và Ngôn Mặc, không biết tại sao, tôi cảm thấy ngày đó ấm áp hơn bất kỳ ngày thường nào, đường về nhà cũng như trở nên ngắn hơn, cứ cảm thấy ở với cậu ấy vẫn chưa đủ.
Tôi cho rằng tôi đối tốt với Ngôn Mặc là bởi vì tôi đồng cảm với sự cô độc của cậu ấy, hơn nữa cậu ấy còn từng giúp đỡ tôi, con người cậu ấy cũng rất tốt. Mãi đến ngày đó tôi mới hiểu được.
Hoá ra cảm giác của tôi với Ngôn Mặc, là thích.
Sau đó, tôi với mấy học sinh nam chịu phạt, nhưng Ngôn Mặc không bị, tôi ép bọn họ không được nói Ngôn Mặc cũng tham dự, Ngôn Mặc là học sinh tốt, y còn phải vào trường cấp 3 trọng điểm, tôi bị xử phạt nhiều thêm chút cũng không quan trọng, nhưng cậu ấy không thể.