Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Mộng Y cười thầm trong lòng, sao con nhóc kia có thể quay về đây được chứ. Nếu như nó muốn quay về thì 3 năm trước đã quay về rồi. Sao phải đợi đến tận bây giờ mới quay về chứ. Cố Mộng Y nghĩ như vậy liền thấy không có khả năng trong lòng cô ta cười vô cùng đắc ý.

Nhưng đúng lúc này, không khí trong phòng ăn vốn trầm mặc, cả phòng ăn không ai nói gì liền đột nhiên bọn họ nghe thấy tiếng bước chân vọng xuống. Tất cả mọi người trong phòng ăn đều đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Bọn họ không ngờ được rằng nhân vật mà hai vợ chồng nhà họ Lăng đang nhắc tới vốn đang ở nước Z du học lại chậm rãi đi từ cầu thang bước xuống.

Nhìn thấy Lăng Diệu, hai mắt của Cố Mộng Y không thể nào tin được.

Tại sao con nhỏ Lăng Diệu lại xuất hiện ở đây, và lại còn từ trên tầng đi xuống. Cô về từ khi nào sao cô ta không biết.

Lăng Diệu đứng trên bậc cầu thang, nhìn xuống những người đang ngồi có mặt ở trên bàn ăn.

Ánh mắt hờ hững của cô nhìn đánh giá tất cả mọi người ở trong phòng xong đó ánh mắt của cô dừng lại trên người Cố Mộng Y, Cố Mộng Y không biết cô ta đang nhìn thấy cái gì, bát cơm cô ta cầm trên tay liền rơi xuống đất.

"Tiểu Diệu, em về nhà lúc nào mà không thông báo cho mọi người trong nhà biết vậy?" Cố Mộng Y lắp bắp, trợn mắt mà nhìn chằm chằm Lăng Diệu.

Ánh mắt Lăng Diệu vẫn hờ hững, lạnh nhạt mà nhìn Cố Mộng Y.

"Ồ, tôi về nhà của mình mà cũng cần phải báo trước cho chị sao? Tôi về lúc nào thì liên quan gì đến chị." Lăng Diệu nhìn chằm chằm vào Cố Mộng Y bằng ánh mắt sắc bén.

Cố Mộng Y thót tim.

"Chị tưởng năm nay cũng như mọi năm, mẹ gọi em không về lên mới nói như vậy." Cố Mông Y nghiến hàm răng của mình nói.

"Ồ, tôi có thêm chị em từ lúc nào vậy. Mẹ tôi chỉ đẻ có hai đứa con là tôi và Lăng Tiêu, cô là ai mà có tư cách gọi bà là mẹ."

Sau khi cô bắt xe về Lăng gia, đều ở trong phòng mình nghỉ ngơi. Do tình trạng mệt mỏi lên cô không có đi xuống. Nhưng cô thật không ngờ, mình lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay, sau đó đến giờ cơm của gia đình, cô xuống nhà thì lại vô tình thấy cảnh tưởng gia đình mình ăn uống sum vầy như một gia đình thật sự.

Lời nói của Lăng Diệu như bàn tay vô hình tát mạnh vào mặt của Cô Mộng Y khiến cho nhịp tim của cô ta nhảy hoảng loạn.

Con nhỏ Lăng Diệu chết tiệt này. Ai biết cô ta lúc nào về cơ chứ.

Cố Mộng Y tỏ ra uỷ khuất nói: "Chị chỉ là muốn... muốn hỏi thăm em mà thôi."

"Ồ vậy cảm ơn ý tốt của chị. Không phiền lòng chị quan tâm."

Cố Mộng Y cảm thấy Lăng Diệu đang làm khó mình bèn thấy vô cùng tủi thân.

Hai vợ chồng nhà họ Lăng và cậu nhóc Lăng Tiêu cảm thấy vô cùng ngạc nhiên nhưng rất nhanh thay vào đó là vui mừng.

"Tiểu Diệu, con về khi nào mà không báo cha mẹ đến đón. Con, đứa nhỏ này." Đường Mạn Vân lo lắng đứng dậy khỏi bàn ăn đi về phía Lăng Diệu. Nhưng bà chỉ dám đến gần cô mà thôi chứ bà không dám tiến lên để ôm cô vào lòng. Bà sợ cô sẽ cự tuyệt mình. Con gái bà không biết vì nguyên nhân gì mà từ khi cô 13 tuổi, cô luôn lạnh lùng với tất cả mọi người trong gia đình mình, cô từ chối tình cảm của bà và mọi người, thậm chí có những lần bà đưa cô đi khám nhưng không hề phát hiện ra cô có bệnh gì? Bà là một người mẹ lên rất muốn được gần con gái của mình, nhưng có lẽ bà phải thật sự cố rất nhiều để con gái có thể chấp nhận bà và gia đình.

"Con mới về sáng nay. Không cần phải lo lắng." Ánh mắt của Lăng Diệu tuy vẫn có chút hờ hững nhưng vẫn ẩn chứa một chút tình cảm ở bên trong.

"Về là được rồi. Về là được rồi." Ông Lăng cũng rất muốn tiến lên ôm con gái của mình vào lòng nhưng nhìn thấy thái độ hờ hững của con gái mình bèn cố nhẫn nhịn lại.

"Tiểu Diệu à, con định về nước luôn hay là chỉ về một thời gian. Hay là con chuyển về nước ở với cha mẹ với em trai có được không." Giọng nói thoả hiệp của bà Lăng lần nữa cất lên.

Lăng Diệu cũng không tính đến nước Z du học nữa. Cô đã suy nghĩ rất nhiều vì thế mới quyết định về nước.

"Được. Lần này con về sẽ không đi nữa. Ngày mai con sẽ đi làm thủ tục nhập học."

Ánh mắt của ông bà Lăng vui mừng hẳn lên, con gái của hai người họ không đi nữa, con bé không đi nữa. Thế là tốt rồi.

"Ngày mai con muốn đến trường để làm hồ sơ nhập học đúng không? Con vốn 3 năm không về chi bằng để Lăng Tiêu dẫn con đi thăm quan được không." Giọng nói của cha Lăng thập phần quan tâm nói.

"Được ạ, vậy ngày mai làm phiền em rồi Tiểu Duệ."

Lăng Tiêu khá bất ngờ với lời đồng ý của chị gái mình, kể từ 3 năm trước mọi thứ đối với cậu vẫn rất mới mẻ, chị gái cậu bỗng dưng thay đổi bất thường, đối với ai trong gia đình đều thờ ơ, cậu cũng không biết mình đã mắc lỗi gì, hay đã làm gì để chị gái mình xa lánh mình, nhưng trong thâm tâm của cậu, cậu vẫn muốn chị gái mình giống như ngày xưa, là một người chị gái cưng chiều, yêu thương cậu hết mực, chứ không phải như bây giờ, dù là lời nói của cô cũng khiến cậu cảm thấy đau lòng.

"Dạ. Mai em sẽ cùng chị đi đến trường học nhé. Ngày mai trường mình có tổ chức giải đấu bóng rổ chị ở lại cùng với em xem nhé. Có được không ạ?"

"Được." Lăng Diệu nói xong cũng không nhìn mặt Lăng Tiêu, tập trung ăn thức ăn ở trong bát của mình.

"Tiểu Diệu đây là món sườn xào chua ngọt mà con thích nhất, con mau ăn thử đi xem có thích không." Đường Mãn Vân gắp một miếng sườn nóng hổi vô bát của Lăng Diệu, bà cũng không hề chú ý tới thái độ ghen ghét của Cố Mộng Y.

Sườn xào chua ngọt cũng là món mà cô ta yêu thích nhất, nhưng hôm nay con nhỏ Lăng Diệu này quay về đã cướp mất của cô ta. Cướp đi sự quan tâm mà bà Lăng dành cho cô ta. Ánh mắt của Cố Mộng Y dần dần trở nên oán độc.

"Rất ngon ạ, thức ăn vẫn rất vừa khẩu vị của con. Con rất thích ạ." Ánh mắt của Lăng Diệu lộ ra một ý cười nhợt nhạt, bữa ăn đối với cô mà nói cũng không cần cầu kỳ cho lắm, có thể tuỳ tiện ăn uống là được.

"Ngon sao. Vậy con ăn nhiều vào Tiểu Diệu, nếu con thích ngày nào mẹ cũng sẽ nấu cho con ăn có được không?" Ánh mắt của bà Lăng trở nên vô cùng vui sướng khó có thể diễn ta bằng lời.

"Mẹ, sao mẹ lại quan tâm mỗi chị mà không đếm xỉa đến con vậy." Giọng nói giả vờ oán trách của Lăng Tiêu vang lên.

"Đây, của anh đây. Mau ăn đi." Đường Mạn Vân dùng giọng nói trêu ghẹo con trai của mình.

"Mộng Y, con cũng ăn đi. Sao con không động đũa vậy. Con cảm thấy không hợp khẩu vị sao?" Đường Mạn Vân thấy Cố Mộng Y không động đũa dùng bữa bèn cất tiếng hỏi han ân cần.

"Dạ, rất ngon ạ." Cố Mộng Y lúc này chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi của mình để nói. Sao cô ta có thể cảm thấy ngon được cơ chứ. Cô ta cảm thấy bữa ăn này thật đúng là vô vị.

Xong khi dùng bữa xong, đoàn người Lăng gia đều hỏi han sức khoẻ của Lăng Diệu một lúc rồi ai đó đều về phòng của người ấy.

Đường Mạn Vân: "Tiểu Diệu, hôm nay con ngồi máy bay lâu như vậy, chắc chắn là rất mệt mỏi, mẹ dẫn con về phòng có được hay không?"

"Đương nhiên là được ạ." Thấy con gái không từ chối yêu cầu của mình bà Lăng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Bà Lăng đưa Lăng Diệu đến phòng của cô, liền hỏi han ân cần, bà rất muốn quan tâm việc học của con gái mình ra sao nhưng thấy con gái mình mệt nhọc vì vậy chỉ có thể yên lặng tiễn cô vào phòng rồi rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK