"Tại sao hắn lại đánh ngươi?"
"Thái tử..."
Kim Sở Nhân cắt lời.
"Không được gọi ta là Thái tử. Khi chỉ có hai người thì gọi ta là ca ca."
"... Thái..."
"Ngươi gọi Thái tử nữa ta giận ngươi."
Độ Ý Hiên bất đắc dĩ.
"... Ca ca."
Kim Sở Nhân tỏ vẻ hài lòng, vừa lau nhẹ vết thương trên trán Độ Ý Hiên vừa nói.
"Tốt. Nói đi, sao hắn đánh ngươi?"
Độ Ý Hiên dường như muốn khóc đến nơi, nhưng cậu vẫn cố gắng sụt sùi nuốt nước mắt vào trong, vì Kim Sở Nhân nói, nam tử hán khóc thì xấu lắm, ta không thích. Từ đó, Độ Ý Hiên không dám khóc nữa.
"Hắn nói xấu ca ca... bảo ca ca có mắt không tròng giữ một tên vô dụng như ta ở bên cạnh... ta tức lắm... nên đánh hắn một cái..."
Nói rồi ngẩng đầu nhìn Kim Sở Nhân, đôi mắt to tròn ngập nước hệt như cún con. Kim Sở Nhân cảm thấy tim mình thịch một cái, không hiểu sao lại có một cảm xúc lạ thường dấy lên trong lòng y.
"Có phải ta vô dụng không, khiến cho ca ca mất mặt..."
Kim Sở Nhân hung dữ cốc đầu cậu, nhưng chú ý tránh chỗ bị thương.
"Ai cho ngươi nói xằng bậy! Ngươi nói vậy ý là ca ca có mắt không tròng rồi!"
Độ Ý Hiên ui da một cái, xoa xoa chỗ bị cốc, mắt ngân ngấn nước bĩu môi.
"Ta không dám! Chỉ là... ta không đủ mạnh mẽ để bảo vệ ca ca, ta buồn lắm..."
Nói xong nước mắt Độ Ý Hiên lại chực trào. Kim Sở Nhân thầm mắng nhiếc Lý Mặc Sưu trong lòng, tay lại lau nước mắt cho khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt.
"Ngốc, đệ tưởng ai cũng mạnh từ nhỏ hả. Ai cũng phải trải qua tập luyện khắc nghiệt mới trở nên mạnh mẽ được. Hứa với ta, đệ sẽ cố gắng tập luyện, không vì ai, chỉ vì ta."
Kim Sở Nhân thầm nghĩ trong đầu, ừ thì, bản thân 5 tuổi ra chiến trường ngồi cùng cha trên yên ngựa, thấy cha chém người thì vỗ tay cười ha ha, 9 tuổi đã theo đại Hoàng tử ra chiến trường cầm kiếm giết địch không chớp mắt. Nhưng mà, cái đó không phải trọng điểm. Trọng điểm là...
"Ta, ta hứa! Ta sẽ mạnh mẽ hơn tất cả mọi người trong cung, sẽ bảo vệ huynh thật tốt! Sẽ bảo vệ một mình huynh thôi!"
Độ Ý Hiên hai mắt sáng rực nói với giọng kiên định. Trong mắt Kim Sở Nhân, cậu nhìn như một chú sóc nhỏ vậy, không nhịn được mà bật cười, nhéo nhéo đôi má sữa phúng phính của cậu.
"Ừm! Ta sẽ ghi nhớ lời hứa của đệ!"
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng của thái giám.
"Sở thái phi giá đáo!"
Sở thái phi đi như bay vào điện Thái tử, cung nữ cùng thái giám phải rối rít chạy theo. Không thể ngờ một người bình thường đi đứng tao nhã dịu dàng lại chạy nhanh như vậy.
"Hiên Hiên của ta~ trời ơi ai lại đánh con thành như vậy? Nói bổn cung nghe bổn cung đi đánh chung thành đầu heo cho con!"
Sở thái phi nước mắt lưng tròng ôm lấy Độ Ý Hiên vào ngực mình, Kim Sở Nhân đứng kế bên đen mặt cố gắng đẩy mẫu thân ra.
"Mẫu thân! Người ôm vậy Ý Hiên sẽ ngộp thở mất!"
Sở thái phi ôm khuôn mặt trắng nõn của Độ Ý Hiên quay trái quay phải, đau lòng nhíu mày tắc lưỡi.
"Chậc, đánh xấu hết khuôn mặt đáng yêu của Hiên Hiên rồi."
Nói rồi lại gào lên.
"Tên nào dám đánh cục cưng của bổn cung! Ta sống chết với ngươi!"
Kim Sở Nhân khó nhọc giữ mẫu thân lại.
"Bỏ đi mẫu thân! Hài nhi đã cho người đánh hắn rồi! Không ai dám bắt nạt Hiên nhi nữa đâu!"
Sở thái phi lại quay qua cốc đầu Kim Sở Nhân.
"Con đó! Thân làm ca ca mà không biết bảo vệ đệ đệ! Để cho Hiên Hiên bị đánh! Bổn cung phải đánh ngươi!"
Chốc thấy Kim Sở Nhân sắp ăn đòn tới nơi, Độ Ý Hiên mau chạy tới chắn trước mặt y, giọng nghẹn ngào cùng đôi mắt rưng rưng nói.
"Sở, Sở thái phi! Xin đừng! Là, là tại con đánh bọn đó trước, nên bọn đó mới đánh lại con!"
Sở thái phi dừng tay lại, ngạc nhiên nhìn Độ Ý Hiên. Với tính cách hiền lành của cậu, không thể nào mà chủ động đánh người. Độ Ý Hiên bị nhìn chằm chằm đến chột dạ, hai tay vò lấy gấu áo, cúi đầu nhỏ giọng.
"Tại, tại bọn chúng nói, Thái tử ca ca không có mắt nhìn người mới chọn trúng con... nên là... con mới..."
Sở thái phi không những không tức giận, còn ôm lấy Độ Ý Hiền lắc qua lắc lại.
"Ui chao! Cục cưng của ta, nhỏ vậy mà đã biết bảo vệ Thái tử ca ca của mình rồi! Lớn lên nhất định sẽ rất có tiền đồ!"
Kim Sở Nhân bực dọc (lại) cố gắng tách mẫu thân mình ra khỏi Độ Ý Hiên đang bị lắc đến đầu óc quay cuồng.
"Mẫu thân! Người thả Hiên nhi ra đi!"
Sở thái phi kéo tay áo lên, làm động tác cơ bắp nói với Độ Ý Hiên.
"Hiên Hiên, con nhớ, sau này ai dám bắt nạt con, con cứ đánh chúng mạnh vào cho bổn cung! Bổn cung bảo kê con!"
Kim Sở Nhân nhìn lên trần nhà. Ừ thì, dựa vào cái đầu heo của Lý Mặc Sưu, chẳng ai dám đụng đến Hiên nhi của y nữa đâu.
"Vâng thái phi! Con sẽ không sợ chúng đâu!" Nói rồi đưa cánh tay trắng nõn ra đấm đấm vài quyền vào không khí. Hai mẹ con kia lập tức hít khí lạnh nhịn cười trước vẻ đáng yêu đó.
Quả nhiên, trước sự đảm bảo của Sở thái phi và sự cảnh cáo của Kim Sở Nhân, chẳng ai dám đụng đến Độ Ý Hiên nữa. Nhưng lại xuất hiện một vấn đề.
Không đụng đến, có nghĩa là tránh né. Tránh né, là không ai dám làm bạn, kể cả lại gần với Độ Ý Hiên.
Độ Ý Hiên trong lúc tập luyện, khi trưởng thị vệ ra lệnh bắt cặp để cùng luyện tập, thì chẳng ai dám chọn tập cùng Độ Ý Hiên.
Cậu ngó trái ngó phải, thấy ai cũng né tránh mình, cậu cúi đầu buồn bã. Lúc này một bàn tay đập lên vai cậu. Một giọng nói lanh lảnh vang lên.
"Xin chào! Ta là Ninh Thành! Cùng ta tập luyện nhé!"
Độ Ý Hiên quay qua nhìn. Một đứa nhỏ trạc tuổi cậu nhe hàm răng cùng chiếc răng khểnh ra cười sáng lạng với Độ Ý Hiên. Những đứa trẻ khác thấy cảnh này đều hoảng loạn.
"Ngươi tên gì?"
Độ Ý Hiên lập tức nở nụ cười đáp lại.
"Ta tên Độ Ý Hiên."
Ninh Thành chìa tay ra, Độ Ý Hiên liền bắt tay đáp lại.
"Rất vui được quen biết ngươi! Nào, cùng tập nha!"
"Ừm!"
***
Kim Sở Nhân vừa luyện kiếm xong với Kim Dịch Thần, mồ hôi ướt đẫm làm cơ thể hắn ẩn hiện sau lớp vải. Năm nay y 16 tuổi, nhưng cơ bắp đã rất săn chắc. Các cung nữ đứng xung quanh đều đỏ mặt khi nhìn y.
"Ha ha! Không tồi! Kỹ năng của đệ sắp vượt huynh rồi!"
Kim Dịch Thần choàng vai y cười sảng khoái. Kim Sở Nhân khiêm tốn cười đáp.
"Không, sao ta có thể giỏi hơn huynh chứ. Huynh vẫn hơn ta nhiều."
Kim Dịch Thần, 20 tuổi, là con của Từ hoàng hậu. Mẹ hắn và hắn, đều không có tham vọng tranh giành quyền lực trong chốn hoàng cung phức tạp này. Từ hoàng hậu và hoàng thượng vốn dĩ là mối liên hôn chính trị, nhưng sau khi Sở thái phó qua đời, Từ hoàng hậu thoát khỏi sự điều khiển của phụ thân mình, cũng không cần cố gắng giữ hình tượng mẫu nghi thiên hạ nữa. Ngược lại, cả hai mẹ con Từ hoàng hậu đều rất thân với mẹ con Sở thái phi. Thế nên, khi hoàng thượng hỏi đến, hắn thẳng thừng từ chối ngôi vị Thái tử, nguyện ý nhường lại cho đệ đệ của mình. Hắn hi vọng sau này có thể giúp Kim Sở Nhân ngồi vững trên ngôi, còn bản thân thì tự do tự tại làm Tiêu dao vương, không lo bận triều chính. Đánh giặt thì hắn sẵn lòng, còn nghe mấy ông quan già càm ràm thì dẹp đi.
"Dạo này bên đệ với phụ hoàng thế nào rồi?"
Kim Sở Nhân nhíu mày, vừa nhắc đến liền cảm thấy phiền.
"Phụ hoàng cứ gửi đến điện ta những bức đồ của các cô nương nhà quan này quan nọ. Ta đã bảo không có hứng thú, nhưng phụ hoàng vẫn cứ thúc ép ta."
Kim Dịch Thần cười mỉm không nói gì. Thật may khi bản thân hắn lúc đó đã không chấp nhận vị trí Thái tử, nếu không người bây giờ phiền là hắn rồi.
"Đệ cũng sắp đến tuổi trưởng thành rồi, chọn Thái tử phi là chuyện sớm muộn thôi."
Kim Sở Nhân thở dài. Y biết chứ. Nhưng mà... tầm tuổi này, y cũng đã biết bản thân khác người ở chỗ nào.
Y không thích nữ nhân.
Trong một lần đi cưỡi ngựa cùng Kim Dịch Thần, y đi ngang qua bờ suối, tình cờ thấy các thị vệ đang tắm ở chỗ đó.
Khoảnh khắc nhìn thấy cơ thể trần truồng của nam nhân khác, y liền nảy sinh cảm giác kì lạ.
Y không dám tin sẽ có loại chuyện này. Y lén đến kỹ viện một mình, gọi những cô nương xinh đẹp nhất đến, nhưng khi họ chạm vào cơ thể y, y lại thấy buồn nôn.
Không thể nào.
Đường đường là Thái tử, y không thể nào không thích nữ nhân.
Nhưng cuối cùng y nhịn không được lại chạy khỏi kỹ viện.
Y sợ.
Sợ phụ hoàng và mẫu thân sẽ thất vọng.
Sợ mọi người sẽ ghê tởm y.
Sợ triều đại này sẽ vì hắn mà tuyệt hậu.
Sợ... sợ sẽ làm tổn thương Độ Ý Hiên.
Y nhớ lại cảm xúc bất thường khi xử lý vết thương cho Độ Ý Hiên. Y nghiến răng, nắm chặt nắm đấm, thầm mắng bản thân là cầm thú, hận không thể tự đấm chết bản thân. Độ Ý Hiên chỉ mới 7 tuổi, bản thân lại nảy sinh cảm giác với một đứa trẻ!
Kim Sở Nhân bất lực ôm đầu. Y sợ cứ tiếp tục như vậy, có ngày sẽ nhịn không được mà làm tổn thương Độ Ý Hiên, cậu ấy sẽ hận y thấu xương.
Thế nên y đã ra một quyết định khó khăn.