“Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm qua cậu bắn ra ở chỗ này phải không?” Những lời này khiến Tatsuya Abe đang bê tô súp miso trực tiếp ngã xuống.
“Cẩn thận một chút.”
“Anh Fujibayashi…” Đem tô súp nóng hầm hập đặt trước mặt Fujibayashi Rongu, Tatsuya Abe đỏ mặt oán giận, “Có thể đừng nói những điều này ở đây không?”
Fujibayashi Rongu nhíu mày, trái lại ngoan ngoãn im lặng. Bưng tô súp lên uống một ngụm, mặc dù chỉ toàn nguyên liệu đơn giản nhưng mùi vị cũng không tệ lắm. Tatsuya Abe nói có thể chăm sóc mẹ, xem ra cũng không phải nói dối.
“Quần áo của anh tôi đã giặt khô rồi, để ở đây nhé.”
Fujibayashi Rongu gật đầu, “Cảm ơn.”
Mọi thứ đều được sắp xếp hoàn hảo, Tatsuya Abe ngồi đối diện Fujibayashi Rongu, bưng chén lên, “Tôi ăn đây.”
Từ khi mẹ qua đời, hầu như chưa bao giờ có ai cùng ở nhà ăn cơm với cậu. Cảm giác này khiến cho cậu có phần cảm động.
“Cậu nấu rất ngon.”
“Anh thích thì tốt rồi, chẳng qua là bữa sáng đơn giản thôi.” Gãi gãi đầu, Tatsuya Abe có chút ngượng ngùng.
“Cậu nếu là phụ nữ nhất định sẽ trở thành người chủ gia đình tuyệt vời.”
“Bất quá đàn ông mà biết nấu ăn cũng không có gì đáng nói.” Tatsuya Abe tự giễu tự cười. Cậu tướng mạo tầm thường lại còn đi thích đàn ông.
“Đàn ông biết nấu ăn cũng tốt.” Fujibayashi Rongu ăn hết trong chén lại đưa cho hắn, “Có thể cho tôi thêm chứ?”
“Vâng.” Được Fujibayashi Rongu khen ngợi, Tatsuya Abe cảm thấy hãnh diện, tâm trạng lâng lâng.
Đây chính là cảnh tượng đẹp đẽ để bắt đầu một ngày mới.
Kể từ hôm đó, Tatsuya Abe thường xuyên gặp gỡ Fujibayashi Rongu. Có lúc bọn họ sẽ đến nhà hàng cao cấp ăn cơm, có khi lại đến khách sạn. Fujibayashi Rongu ngẫu nhiên đến nhà trọ của cậu, mang theo rượu vang đắt tiền phối với đồ nhắm cậu làm. Bọn họ đôi khi như bạn bè nói chuyện phiếm, đương nhiên phần lớn thời gian đều là ân ái.
Kĩ thuật của Fujibayashi Rongu là hạng nhất, được hắn huấn luyện trong thời gian dài, bản lĩnh yêu đương của Tatsuya Abe cũng hoàn toàn được khai phá. Vô luận là ngậm sâu trong cổ họng, dùng miệng khiến Fujibayashi Rongu bắn tinh hoặc chủ động uốn éo thân mình cưỡi lên. Thỉnh thoảng cậu còn để hắn vui đùa một chút SM, đóng các loại vai trong trò chơi tình yêu. Dù cảm giác xấu hổ vẫn còn nguyên nhưng chỉ cần hắn yêu cầu, Tatsuya Abe đều làm theo.
Tatsuya Abe biết rõ Fujibayashi Rongu đã từng làm MB, theo lý thuyết thì mình cần phải trả tiền cho hắn, có lẽ còn cần cả những quà tặng đắt giá nữa? Fujibayashi Rongu cười cậu cái gì cũng thích dùng tiền để giải quyết mà thực chất cũng đâu phải là người có tiền. Vì vậy mỗi lần Fujibayashi Rongu đến nhà, cậu sẽ nấu những món hắn thích ăn. Ngoài ra, trước mặt Fujibayashi Rongu cậu không dám tự đưa ra quyết định gì vì sợ người kia mất hứng, cậu lại càng không muốn tự rước lấy nhục.
Về phần mê luyến với Akimono thì mỗi ngày trôi qua lại càng ít đi. Cho dù có nhớ tới thì người đàn ông ấy với cậu cũng giống như một ngôi sao phía xa, không bao giờ tồn tại trong thế giới của cậu.
Thứ bảy Fujibayashi Rongu hẹn cậu cùng ăn cơm. Tuy rằng công việc chưa hoàn thành nhưng cậu lại không muốn để hắn chờ. Cậu định đem phần việc chưa hoàn thành về nhà, đến lúc có thời gian rảnh sẽ xử lí nó.
Nói là hai người cùng nấu ăn nhưng thực chất tất cả đều do cậu nấu, Fujibayashi Rongu đóng vai trò khen ngợi và tán thưởng, đôi khi nhắc cậu nhớ hắn thích ăn cái gì. Tatsuya Abe về nhà liền bắt đầu bận rộn. Muốn đi ăn nhà hàng sang trọng bằng tiền của mình căn bản cậu không đủ sức chi trả, để Fujibayashi Rongu hết lần này đến lần khác thanh toán lại quá vô lí. Để báo đáp lại việc hắn đến nhà trọ đơn sơ của mình, cậu tự tay nấu nướng. Cũng may là Fujibayashi Rongu sẽ vui vẻ bằng lòng, còn khoe khoang mình có thể làm được cái gì ngon.
Thời gian hẹn sắp đến gần, Fujibayashi Rongu đột nhiên gọi điện thoại đến, hỏi liệu hắn có thể mang theo một người bạn tới không?
Tuy chỉ là câu hỏi nhưng đối với Tatsuya Abe lại là mệnh lệnh cần chấp hành. Đồ ăn không đủ ba người ăn nên cậu lòng như lửa đốt cầm lấy ví tiền ghé qua siêu thị mua thêm cá cùng rau chân vịt, định làm cá nướng và sa lát rau chân vịt.
Chờ cậu thở hồng hộc chạy về cũng vừa qua thời gian hẹn một chút. Cậu đầu đầy mồ hôi quả nhiên thấy Fujibayashi Rongu đứng trước cửa vẻ mặt nóng vội, không ngừng nhìn đồng hồ. Bên cạnh hắn còn một người cậu không tưởng tượng nổi, Akimono.
“Xin lỗi, tôi về muộn. Bởi vì vừa đi mua thêm ít đồ, vô cùng xin lỗi.” Tatsuya Abe cúi đầu, không ngừng nhận lỗi.
“Trước mở cửa đón khách đã chứ.” Fujibayashi Rongu nghiêm mặt nhắc nhở cậu.
“A, thật xin lỗi.” Tatsuya Abe run tay mở cửa, tâm sợ hãi, chết chắc rồi, đã làm hắn mất hứng.
Akimono nét mặt không đổi nhìn hai người rồi đi theo vào cửa, bỗng nhiên cười khúc khích, “Anh nói dẫn tôi đi gặp một người, là cậu ấy sao?”
“Không được sao?” Fujibayashi Rongu nhíu mày, vẻ mặt khiêu khích, “Các người cũng đâu phải tình nhân?”
Tatsuya Abe mở cửa, để đồ ăn vào phòng bếp, lời nói của Fujibayashi Rongu cậu nghe rất rõ. Trong tích tắc, sắc mặt cậu trắng xanh, không biết trả lời thế nào.
Cậu biết Akimono và Fujibayashi Rongu là bạn tốt. Thế nhưng Akimono đến nhà cậu, thật không hiểu Fujibayashi Rongu trong bụng đnag suy tính gì? Chẳng qua muốn giới thiệu mình với bạn? Loại khả năng này so với trái đất quay quanh mặt trăng còn thấp hơn. Chẳng lẽ để cười nhạo mình? Tay Tatsuya Abe nắm chặt, liều mạng xét xem bản thân có chỗ nào phạm lỗi, khiến Fujibayashi Rongu không thoải mái? Hắn muốn gì được đó, vì sao lại đối xử với cậu như vậy?
Có lẽ nghĩ nhiều cũng vô ích. Cậu căn bản đoán không ra dụng ý của Fujibayashi Rongu. E rằng người đàn ông này thật sự chẳng có dụng ý gì, chỉ là muốn mời bạn đến, không hề quan tâm tới suy nghĩ của cậu, càng không nghĩ xem làm vậy có khiến cậu khó xử hay không.
Dù vậy, Tatsuya Abe không cách nào tỏ ra bất mãn với hắn. Giữa bọn họ chẳng phải là quan hệ gì, chẳng qua cùng nhau làm tình hết lần này đến lần khác. Thậm chí cậu ngay cả tiền còn không trả nổi, có tư cách gì mà oán giận? Chẳng qua trong ngực vẫn có nỗi bi ai không biết từ đâu mà tới.
Rót nước, Tatsuya Abe trầm tư suy nghĩ. Cậu rót hai chén trà bưng lên cho khách.
“Xin lỗi vì khiến hai người đợi lâu. Đồ ăn lập tức xong ngay, chỉ là chút đồ ăn thường ngày, xin thứ lỗi.”
“Vất vả rồi.” Fujibayashi Rongu nghĩ một đằng nói một nẻo, khẩu khí khách sáo nhưng không có nửa điểm cảm kích.
Tatsuya Abe cầm khay ủ rũ quay về phòng bếp, quả nhiên hắn đang tức giận. Cậu cũng không cố ý về trễ, rõ ràng Fujibayashi Rongu đột nhiên thông báo mời bạn. Thế nhưng trông thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Fujibayashi Rongu, cậu nào dám giảng đạo lý, chỉ mong thần linh phù hộ cho hắn nhanh nguôi giận là tốt rồi.
Chờ bóng Tatsuya Abe khuất, Fujibayashi Rongu dương dương đắc ý nhìn Akimono, “Thế nào? Tôi dạy thật giỏi nha! Có đúng là rất ngoan ngoãn không?”
Akimono nhấp một ngụm trà, nhìn chung quang, không thèm đếm xỉa nói, “Anh thật vô vị.”
“Tôi cố ý không nói cho cậu ta biết anh tới, mãi đến khắc cuối mới báo cho cậu ta phải làm đồ ăn của ba người. Anh xem cậu ta chạy đôn chạy đáo chật vật như vậy, nhưng vẫn không có dũng khí oán hận.” Fujibayashi Rongu phớt lờ Akimono hờ hững mà tiếp tục khoe khoang, “Trước đây cậu ta còn mê luyến anh muốn chết, bây giờ lại hoàn toàn thích tôi. Anh còn không nhận thua?”
Đối với Fujibayashi Rongu dương dương tự đắc, Akimono cười mỉa mai, “Tôi khi nào thì chơi loại đánh cuộc nhàm chán này với anh? Là anh tự biên tự diễn mà thôi. Huống chi tính cách Tatsuya Abe trời sinh đã vậy, cậu ấy không dám oán giận anh vì cậu ấy hiền lành nhu nhược, hoàn toàn chẳng phải cậu ấy yêu anh. Cậu ta từng nói yêu anh sao? Tôi xem anh căn bản là tự mình đa tình.”
Bị nói đúng tim đen, Fujibayashi Rongu thẹn quá hóa giận, “Chúng tôi ngày nào chả lên giường với nhau, anh có biết cậu ta ở trên giường ngoan ngoãn thế nào không?”
“Anh quên rằng trước kia anh làm nghề gì ư?” Akimono lạnh lùng nhìn hắn, “Nếu cùng anh lên giường nghĩa là yêu anh, vậy những người kia đều yêu anh sao? Huống hồ nếu tôi nhớ không lầm, anh không phải nói cậu ta vì trước kia thất tình mà tùy tiện tìm một người đàn ông qua đêm sao? Nói cách khác, nếu như người đàn ông đêm đó không phải anh thì cũng là một người nào đó, bây giờ nói lời này hẳn cũng là người khác. Vậy tại sao anh khăng khăng tự nhận mình mị lực hơn người? Chả liên quan.”
Fujibayashi Rongu bị Akimono liên tiếp giáo huấn, một câu cũng không phản bác được, tức giận nhưng cũng chỉ có thể ra sức uống trà.
Akimono cũng chậm rãi uống trà. Đúng lúc ấy Tatsuya Abe từ phòng bếp bước ra, mang từng món bày lên bàn ăn, Akimono hướng cậu cong cong khóe miệng, gật đầu, “Vất vả cho cậu rồi.”
“Không có gì.” Ai có thể cản được nụ cười tủm tỉm kia? Tatsuya Abe đỏ mặt, “Chửng qua chỉ là chút thức ăn bình thường, không biết có khách tới, không biết có hợp khẩu vị anh không?”
“Tôi không kén ăn.”
“Vậy là tốt rồi.” Tatsuya Abe có chút yên tâm, lén nhìn Fujibayashi Rongu một cái. Người kia không những xụ mặt còn nhìn cậu chằm chằm, khiến cậu bị dọa sợ, vội vàng trốn vào phòng bếp.
“Tôi thấy cậu ta vốn không yêu anh, cậu ta sợ anh.” Akimono hả hê, đổ thêm dầu vào lửa.
Sắc mặt Fujibayashi Rongu khó coi tới cực điểm.
“Buông tha đi.” Akimono để ly xuống, cầm lấy điếu thuốc lá lại nhớ tới đây là nhà người khác nên cố nén cơn thèm thuốc. “Tán tỉnh người đàn ông thành thật đến vậy cũng không thể coi là có bản lĩnh. Anh hẳn nên đi giáo huấn những kẻ ghê gớm hơn chứ, để cho nam nhân cao ngạo cũng phải cúi đầu. Như vậy mới có tính thách thức. Tatsuya Abe không hợp với anh đâu.”
“Nam nhân cao ngạo? Đang nói tới Matsuyama sao?” Fujibayashi Rongu không khách khí mà châm một điếu thuốc, công khai chỉ rõ mình là chủ nhân ở đây. “Tôi muốn giáo huấn hắn, cậu sẽ đồng ý?”
“Anh nghĩ hắn sẽ chấp nhận sao?” Akimono cười cười, ánh mắt lại lạnh như băng, “Với lại, trí nhớ anh càng ngày càng kém. Hắn là của tôi!”
“Tôi biết rõ Matsuyama của anh, tôi cũng biết hắn say mê anh. Hắn tất nhiên là không đồng ý. Nhưng anh cũng khỏi cần trước mặt tôi khoe khoang chiến tích.” Fujibayashi Rongu đem gạt tàn thuốc vào gạt tàn, phiền muộn nói.
Akimono không nói nữa, vẻ mặt như đang suy nghĩ, nhìn tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi. Tatsuya Abe đứng một bên dè dè dặt dặt mời bọn họ ăn cơm.
Đang ăn thì Fujibayashi Rongu tâm tình không tốt mà xụ mặt uống rượu. Tatsuya Abe muốn khuyên hắn uống ít một chút nhưng không dám mở miệng, đành lo lắng nhìn hắn. Ba người ăn bữa tối trong không khí cực kì trầm mặc, thập phần gượng gạo.
Uống hết rượu vang mang theo, Fujibayashi Rongu đứng lên, “Hôm nay tôi hơi mệt, về trước.” Nói xong nhìn Akimono, ý nói anh là khách tôi mang tới, mau về cùng tôi.
Akimono đứng lên, “Tôi vẫn còn có vài lời muốn nói với Tatsuya, anh mệt thì về đi.”
Fujibayashi Rongu nhìn Akimono một cái, lại quay đầu nhìn Tatsuya Abe, mặt đen thui đi tới cửa mang giày.
Tatsuya Abe vội vàng đứng lên đuổi theo, “Anh, anh phải về thật sao.”
“Tôi đã nói là tôi hơi mệt.” Fujibayashi Rongu cúi xuống buộc dây giày, vì men rượu mà có chút không lảo đảo.
Tatsuya Abe vội vã đỡ hắn đứng thẳng, sau đó ngồi xổm thay hắn buộc dây giày. Vẻ mặt van xin mà nhìn hắn, nói, “Về trễ là lỗi của tôi, xin anh đừng tức giận, tha thứ cho tôi lần này!”
“Tôi đã nói là hơi mệt!” Fujibayashi Rongu nhìn dây giày, nói tiếng cảm ơn không chút thành ý rồi kéo cửa đi ra ngoài.
Tatsuya Abe nhìn hắn, buồn bã cúi đầu, suýt nữa thì khóc lên. Bỗng nhiên nhớ tới trong phòng còn có khách, vội vã trở về, miễn cưỡng cười với Akimono, “Xin lỗi, để anh chê cười.”
Akimono nhíu mày nhìn cậu, “Tatsuya tại sao không tìm một người nam nhân tốt mà yêu?”
“A?”
“Không phải đã nói là cậu phải đi tìm một nam nhân tốt sao? Đồng tính luyến ai cũng có thể tìm một người thành thật mà bầu bạn chứ?” Akimono nghiêm nghị nhìn cậu, không chút khách khí mà trách móc. “Vì sao luôn bị vẻ ngoài anh tuấn cùng hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc? Fujibayashi Rongu không nói cho cậu biết trước đây hắn làm nghề gì sao? Vì sao hết lần này đến lần khác giẫm lên vết xe đổ, mê luyến MB? Fujibayashi Rongu căn bản không đáng tin, chẳng lẽ cậu còn không biết?”
Đối mặt với chỉ trích cay nghiệt của Akimono, Tatsuya Abe hổ thẹn muốn độn thổ, ngoại trừ xin lỗi cũng không nói được lời nào khác.
“Cậu không phải xin lỗi tôi, người cậu cần xin lỗi chính là cậu. Trước đây khi quen Tatsuya Abe tôi đã nói, mặc kệ tướng mạo bình thường nhưng cậu vẫn có những ưu điểm của cậu, tính cách lương thiện lại vô cùng dịu dàng. Cậu rõ ràng có thể tìm nam nhân tốt, tại sao cứ phải là bạn tình một đêm Fujibayashi Rongu, cứ thế bị hắn mê hoặc?” Akimono thở dài, đưa tay vỗ vai cậu, “Sớm rời xa hắn đi, người đàn ông này không hợp với cậu.”
Tatsuya Abe hiểu rõ Akimono nói không sai. Từng câu từng từ của Akimono như búa tạ nặng nề đánh vào tâm cậu. Fujibayashi Rongu thật sự sẽ không đối tốt với cậu, cuối cùng cũng sẽ vứt bỏ cậu. Thế nhưng vì lẽ gì cậu không cam tâm mà nhớ đến hắn? Chẳng qua hy vọng thỉnh thoảng có thể gặp hắn, cùng hắn trò chuyện, cho dù không ân ái, thật sự không thể sao?
“Tôi… Tôi với hắn… một yêu cầu cũng không có. Chỉ là đôi lúc cũng muốn gặp hắn mà thôi.” Tatsuya Abe ngẩng đầu nhìn Akimono, ánh mắt ngập tràn khổ sở, “Như vậy cũng không được sao?”
Akimono thở dài, “Cậu yêu hắn?”
Yêu? Từ này khiến Tatsuya Abe cực kì hoảng sợ. Cậu vội vã phủ nhận, “Tôi không có. Tôi không thể yêu hắn, tôi sao có thể yêu hắn?”
Thừa nhận nghĩa là cậu một lần nữa rơi vào địa ngục vô vọng, Tatsuya Abe dù thế nào cũng không dám nghĩ tới từ có ý nghĩa thâm sâu này. Cậu chết cũng không thừa nhận.
Akimono đốt điếu thuốc, nhìn cậu, bỗng nhiên dùng lực dứt khoát đem tàn thuốc ấn vào gạt tàn, “Vậu cậu cũng không cần thừa nhận.”
“Dạ?”
“Nếu như cậu hiểu bây giờ thế nào, vậy cậu cũng không cần thừa nhận cậu thích tên kia. Nếu tên kia cảm thấy đây chỉ là trò chơi, chẳng qua giống như đánh một ván bài, như vậy chỉ cần cậu không nói ra thì hắn cũng không cách nào thắng. Miễn là trò chơi này vĩnh viễn không kết thúc, không phân thắng bại thì hai người còn có thể chơi tiếp. Nhỡ kĩ, ngàn vạn lần cũng không thể nói ra!”
Không thể nói, nhất định không thể nói! Tatsuya Abe nhắm mắt lại, tự thôi miên từng tế bào trong cơ thể mình. Hóa ra câu “Em yêu anh” không chỉ là bắt đầu của hạnh phúc ngọt ngào mà cũng có thể biến thành điểm kết thúc quan hệ giữa hai người.
Nhiều ngày đã trôi qua kể từ khi Akimono rời đi, Fujibayashi Rongu chưa hề lộ diện. Tatsuya Abe đôi lúc cũng nghĩ có phải người đàn ông này đã từ bỏ trò chơi rồi? Có lúc suy nghĩ một chút lại dâng lên đau đớn khiếu cậu muốn khóc lên. Nhưng ngoại trừ chờ đợi, cậu căn bản chẳng còn cách nào khác.
Khoảng một tuần sau, cậu từ công ty tan ca về nhà. Lúc ngồi trên tàu điện ngầm, đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa sổ có bóng lưng một người cực kì giống Fujiabayashi Rongu. Trong tích tắc, Tatsuya Abe có loại kích động muốn nhảy ra đuổi theo. Cửa tàu điện ngầm rất nhanh mở ra, bóng lưng kia lướt qua. Tatsuya Abe nắm chặt hai tay, cả người run rẩy.
Về đến cửa nhà lại lần nữa thấy Fujibayashi Rongu hút thuốc, dùng cảm giác chết đi sống lại để hình dung tâm trạng lúc này của cậu cũng không phải là cường điệu.
“Anh, anh đến rồi. Đã chờ rất lâu sao?” Tatsuya Abe biết giọng của mình cũng đều phát run.
Fujibayashi Rongu nhìn cậu không nói lời nào, ánh mắt không hề thân thiện.
“Tôi, tôi mở cửa.” Tatsuya Abe lấy chìa khóa ra, nhanh chóng mở cửa mời hắn vào trong.
“Không cần,” Fujibayashi Rongu đóng cửa lại, “Đi theo tôi.”
“Thế nhưng…” Chính bản thân còn đang mặc tây trang, trên tay còn cầm một đống tài liệu để tăng ca.
“Nhanh lên.” Fujibayashi Rongu không kiên nhẫn, nhíu mày.
“Vâng, tôi biết rồi.” Tatsuya Abe thôi giãy giụa, ngoan ngoãn ngồi vào xe hắn. Tuy rằng không biết hắn sẽ mang mình đi đâu, thế nhưng hơn cả cảm giác lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, có thể gặp lại Fujibayashi Rongu khiến cậu càng vui sướng.
Xe phóng đi, Fujibayashi Rongu không nói một lời. Khi xe dừng lại ở một khu biệt thự sang trọng mới nói, “Xuống xe.”
Tatsuya Abe lòng tràn đầy sợ hãi đứng đó, vẻ mặt lúng túng.
Fujibayashi Rongu hạ cửa kính xe xuống, ném cho cậu một xâu chìa khóa. “Lầu 27, khu B.”
“Đó là?”
“Nhà của tôi.” Sau khi bỏ lại những lời này, Fujibayashi Rongu lái xe xuống tầng hầm.
Fujibayashi Rongu sao lại mang mình tới nhà hắn? Tatsuya Abe miệng lưỡi khô nhưng cố nuốt nước bọt. Cầm chìa khóa trong tay cũng không dám mở cửa. Cậu không có sự cho phép của chủ nhân, sao có thể tùy tiện vào nhà? Thế nhưng Fujibayashi Rongu ném chìa khóa cho cậu, không phải muốn cậu đi vào sao? Nhỡ đâu không phải? Làm thế này ngộ nhỡ khiến hắn mất hưng.
Khi Tatsuya Abe bận suy nghĩ lung tung, Fujibayashi Rongu đã đi tới. Thấy cậu vẫn còn sững sờ đứng trước cửa, hung hăng lườm cậu một cái, “Ngay cả cửa cũng không mở nổi?”
Đây đâu phải nhà tôi, sao có thể làm vậy? Nhưng Tatsuya Abe nào dám phản bác, không thể làm gì khác là tùy tiện nhận lỗi. “Tôi rất xin lỗi.”
Fujibayashi Rongu lấy chìa khóa trong tay cậu mở cửa. Bảo vệ rất lễ phép chào hỏi Fujibayashi Rongu, “Fujibayashi Rongu tiên sinh, về nhà sao?” Hắn không trả lời mà bước thẳng vào thanh máy.
Fujibayashi Rongu kéo Tatsuya Abe vào thang máy, ngẩng đầu nhìn lên bảng điện tử rồi nói một câu, “Cậu ngốc như vậy, thật không biết có chỗ nào tốt đẹp.”
“Đúng vậy.” Tatsuya Abe biết hắn nói không sai, tự ti cúi đầu.
Fujibayashi Rongu vươn tay ra nắm quai hàm cậu, ép cậu phải ngẩng đầu lên.
Khoảng cách quá gần khiến Tatsuya Abe tưởng mình sẽ bị hôn, trái tim cậu bắt đầu đập loạn không tiết tấu. Thế nhưng ánh mắt đối phương lại hung ác như muốn đánh người, khiến cậu có chút sợ hãi.
Thang máy “đinh” một tiếng, chẳng có chuyện gì xảy ra, Fujibayashi Rongu buông cậu ra rồi đi khỏi thang máy.
Tatsuya Abe thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút thất vọng khó giải thích.
Fujibayashi Rongu dùng chìa khóa mở cửa, trong phòng xa hoa lộng lẫy khiến Tatsuya Abe bị dọa không ít. Nhà cậu so với nơi này quả thật là ổ chó cũng không bằng. Fujibayashi Rongu gỡ xuống chìa khóa dự phòng, trao vào tay cậu, “Cậu dọn đến đây đi.”
Dọn, đến đây? Tatsuya Abe trừng mắt, sợ hãi lùi lại phía sau, “Nhưng, thật sự…”
“Tôi không muốn nhắc lại.” Fujibayashi Rongu phẩy tay một cái, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Hai người tuy rằng thường xuyên ăn cơm, làm tình. Nhưng ngoại trừ phòng của Tatsuya Abe cũng là khách sạn cao cấp. Đây là lần đầu tiên Tatsuya Abe đến nhà Fujibayashi Rongu.
Dọn đến đây nghĩa là khoảng cách giữa cậu và Fujibayashi Rongu lại kéo gần một chút. Những ngày qua không nhìn thấy người đàn ông này, thấp thỏm lo âu được mất, thậm chí là thương tâm tuyệt vọng dày vò trái tim cậu. Biết mình cùng người ta sống trong cùng một thành phố, một cảm giác an tâm vô hình nảy sinh trong cậu. Tatsuya Abe thật sự cảm kích khi Fujibayashi Rongu dẫn cậu về nhà.
Thế nhưng ở lại thì không thể. Từ nhà mình dọn vào đây, cậu tất nhiên sung sướng vô hạn. Nhưng cậu biết sớm muộn cũng có một ngày cậu phải dọn khỏi đây, khi đó cậu sẽ thê lương cô tịch biết chừng nào? Lục phủ ngũ tạng nhất định sẽ vỡ thành nhiều mảnh. Phải chăng nếu không chuyển đến đây, cậu có thể tránh khỏi loại đau khổ ấy?
“Thật, thật xin lỗi. Tôi không dám.” Tatsuya Abe cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Fujibayashi Rongu. Cậu chết cũng phải quyết tâm nói ra.
“Cậu nói gì?” Fujibayashi Rongu cao giọng.
“Tôi, tôi không thể cầm chiếc chìa khóa này, cũng không thể tới.”
Tatsuya Abe bị đẩy mạnh xuống sàn nhà, cậu lấy dũng khí ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt hung hăng của Fujibayashi Rongu, “Cậu không nghe lời tôi?”
Tatsuya Abe dĩ nhiên không dám. Thế nhưng hơn cả nỗi sợ hãi lúc này, cậu sợ còn sợ ngày mà cậu phải dọn đi hơn.
“Xin lỗi…, xin anh tha thứ cho tôi.”
“Cậu đang đùa tôi hả?”
Fujibayashi Rongu tức giận túm cổ áo cậu, giơ bàn tay cao lên, Tatsuya Abe nghĩ sẽ bị đánh, theo bản năng nhắm mắt lại. Đợi một lát cũng không thấy đau đớn hạ xuống.
Fujibayashi Rongu dùng sức đẩy cậu ra, bước qua người cậu, ngồi trên ghế hút thuốc, tự giễu, “Quả nhiên đến giờ cậu vẫn còn yêu tên Akimono kia.”
Tatsuya Abe ôm chặt cơ thể, không dám nói năng lộn xộn.
“Tên kia rốt cuộc có cái gì tốt, vì sao lại yêu hắn?” Fujibayashi Rongu đặt câu hỏi nhưng lại giống như tự chất vấn bản thân.
Nguyên nhân si mê Akimono, Tatsuya Abe cũng không nhớ nữa. Có chăng là loại sùng bái rồi tiện đà sinh ra mê luyến. Người nam nhân kia đẹp như vì sao, cho dù lạnh lùng cũng khiến người khác muốn kết giao. Cậu lại không có một ưu điểm nào, so với Akimono giống như hai người ở hai thế giới song song. Giống như biết rõ sẽ bị ngọn lửa nóng rực thiêu cháy nhưng vẫn quên mình mà muốn hòa vào ngọn lửa ấy, mong muốn được cảm nhận sự ấm áp trong dù chỉ trong chốc lát.
Nhưng những cảm giác ấy sớm đã biến mất. Hiện giờ chỉ còn lại ý niệm ở chung cùng Fujibayashi Rongu, Tatsuya Abe biết rõ thời gian này hữu hạn thế nhưng cậu vẫn ích kỉ mà mong muốn nó có thể kéo dài thêm một chút.
Fujibayashi Rongu hút xong ném đầu lọc vào gạt tàn thuốc, đi tới trước mặt Tatsuya Abe ngồi xổm xuống, “Chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé.”
Tatsuya Abe chớp mắt, không dám nói lời nào.
Fujibayashi Rongu kéo cậu đứng dậy rồi đẩy cậu ngã vào ghế sa lon. “Đã yêu Akimono như thế, vậy có lẽ cũng coi tôi là hắn cùng làm tình, muốn gọi tên hắn lúc cao trào phải không? Muốn hắn nhìn cậu ở trên giường tự mình uốn éo thân thể *** đãng phải không? Tôi có thể chụp ảnh hộ cậu rồi gửi cho hắn.”
“Không được…” Tatsuya Abe liều mạng giãy giụa, Fujibayashi Rongu xé áo sơ mi cậu rồi lấy nó trói chặt hai tay cậu, lột quần cậu để lộ cặp mông trần. Sau đó hắn cầm điện thoại bắt đầu chụp hình.
“Fujibayashi Rongu tiên sinh…” Tatsuya Abe vặn vẹo cơ thể, mong có thể chạy trốn, lệ rơi đầy mặt mà khổ sở van xin.
Nhưng Fujibayashi Rongu không quan tâm, đem cậu lật lại, tiếp tục chụp ảnh. Hắn đưa tay thô lỗ khuếch trương mấy cái liền trực tiếp cắm vào, vừa ra sức đấy vảo vừa chụp ảnh.
Tatsuya Abe khóc thành tiếng, khoái cảm cùng thẹn thùng nhục nhã khi để người khác chứng kiến bộ dạng này làm cậu bắn ra. Fujibayashi Rongu chụp lại chỗ cậu bắn tinh, xuất ra trong cơ thể cậu. Sau đó hắn rút phân thân ra, chụp lại hậu huyệt đang chảy ra bạch trọc rồi mới thu hồi điện thoại.
“Độ phân giải cao, chụp cũng thật rõ nét.”
Tatsuya Abe hai tay che mặt, nhẹ giọng thút thít, “Tại sao anh lại làm vậy?”
“Cho dù không thích tôi, cũng vì đùa bỡn của tôi mà bắn ra, cậu *** đãng như vậy có muốn Akimono biết không?” Fujibayashi Rongu cởi trói cho cậu, “Nếu không muốn thì ngoan ngoãn nghe lời tôi.”
“Anh muốn tôi làm gì đây?”
“Mau mau mà quên hắn đi, yêu tôi,” Fujibayashi Rongu ôm eo cậu, ở trên môi cậu hôn một cái, “Nếu cậu làm được, mấy tấm hình này tôi sẽ không để ai xem được.”
“Tôi yêu anh có ích lợi gì?” Tatsuya Abe bi ai nhìn hắn, “Tôi rất bình thường, cũng rất nghèo. Anh căn bản sẽ không muốn tình nhân giá rẻ như tôi, tại sao nhất định phải làm vậy?”
“Có cần tình nhân giá rẻ không là chuyện của tôi.” Fujibayashi Rongu lại tách hai chân cậu ra, một lần nữa cắm vào, đung đưa thân thể nói,”Nếu loại tầm thường như cậu cũng giữ không xong, lòng tự trọng của tôi sẽ tổn thương!”
Đây rõ ràng là câu trả lời trung thực đến đáng sợ. Tatsuya Abe nhắm mắt lại, không khống chế được lệ tràn khỏi mi mắt. “Tôi sẽ không yêu anh.” Chính bởi đáp án này, tấm ảnh cậu mở rộng hai chân bị Fujibayashi Rongu ấn nút “Gửi đi”.