Tôi run rẩy suốt chặng đường vì sợ nói sai.
Đây là họa sĩ mà tôi rất ngưỡng mộ và ngưỡng mộ từ khi còn nhỏ.
Không quá khi nói ông là ánh sáng dẫn đường trong cuộc sống.
Điều làm tôi ngạc nhiên là ông nội Thẩm thậm chí có thể dùng từ dễ gần để hình dung.
Điều đó rất khác với hình ảnh trên TV.
Thẩm Yên Thành dường như biết tôi đang nghĩ gì, anh ấy ghé sát vào tai tôi với ánh cười nhạt trong mắt.
“Ông nội tôi chỉ là một ông lão có tính cách trẻ con, đừng nhìn vào vẻ bề ngoài của ông.”
Ông nội Thẩm vuốt râu.
“Thằng nhóc thúi này, có phải cháu đang nói xấu ông với cô bé này đúng không?"
Thẩm Yên Thành giơ tay cầu xin thương xót, lông mày tràn đầy ôn nhu.
“Sao cháu dám a!”
Tôi hơi choáng váng, trong giây lát tôi dường như nhìn thấy bóng dáng của Hạ Thời trong anh.
Mỗi khi tôi chơi game mất kiên nhẫn, Hạ Thời lại dỗ dành tôi như thế này.
Anh ấy giơ tay: "Sao anh dám đánh bại em, công chúa nhỏ."
Tôi bật khóc và cười: "Em là công chúa nhỏ, vậy anh là hoàng tử bé à?”
Hạ Thời vẻ mặt nghiêm túc: “Anh là hiệp sĩ bảo vệ công chúa. Anh sẽ luôn bảo vệ em và sẽ không để em bị kẻ xấu bắt giữ.”
Nghĩ đến quá khứ, tôi không khỏi mềm lòng.
"Cháu là Giản Tiểu phải không? Ông đã xem các tác phẩm của cháu. Chúng rất truyền cảm, nhưng kỹ năng của cháu chưa đủ sâu. Cháu vẫn cần tiếp tục học hỏi và cố gắng."
Ông chỉ ra khuyết điểm khiến tôi hơi ngượng ngùng.
Tôi gật đầu: "Ông nói đúng, cháu sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ."
Ông nội Thẩm vuốt râu và mỉm cười.
"Ông có thể thấy rằng cháu có rất nhiều tiềm năng. Nếu có thời gian, cháu chắc chắn sẽ có thể đạt được điều gì đó."
Tôi chỉ coi đó là một phép lịch sự, và ngay khi tôi muốn nói lời cảm ơn, Thẩm Yên Thành đã nói hãy qua đây.
"Ông nội rất ít khi khen ngợi người khác, chắc ông muốn nhận em làm học trò."
Tôi sửng sốt: "Cái gì cơ?"
Ông nội Thẩm dùng dép tông ném vào Thẩm Yên Thành, đôi mắt mở to.
"Cháu lại lẩm bẩm cái gì vậy? Chắc là lại đang nói xấu ông đúng không?"
Thẩm Yên Thành bất lực phủi nhẹ bộ vest của mình, cung kính giúp ông nội Thẩm mang dép vào.
“Cháu đang nói những điều tốt đẹp về ông mà.”
“Hừ!”
…Thật là một đôi người trẻ con.
Ông nội Thẩm ngước nhìn tôi, khuôn mặt hiền lành trở lại.
"Giản Tiểu, cháu có muốn làm học trò của ông không? Dù ông đã già nhưng ông vẫn còn chút sức lực."
Tôi chợt ngẩng đầu, ngạc nhiên tột đỉnh.
Đây là Thẩm Ôn Tồn a, cho dù có bao nhiêu gia đình giàu có trả cho ông rất nhiều tiền để mời ông dạy con họ vẽ, ông cũng không sẵn lòng.
Bây giờ ông ấy lại thực sự muốn nhận tôi làm học sinh?
"Có chuyện gì vậy, cháu không muốn à?"
Tôi nuốt khan: "Tất nhiên là có! Cháu quá hạnh phúc, cháu còn không thể tin được..."
Mặt tôi càng lúc càng nóng, giọng tôi càng lúc càng trầm.
Ông nội Thẩm cười lớn.
"Chỉ cần có lòng thì đừng coi thường bản thân. Ông già này chưa bao giờ đánh giá sai người. Cháu quả thực là một người có tài."
Cảm giác tồn tại này được công nhận khiến tôi vui mừng đến mức muốn khóc.
“Nhưng.”
Ngay khi giọng nói ông ấy thay đổi, tim tôi lỡ nhịp.
“Ông sắp ra nước ngoài, nếu cháu muốn theo ông, ông vừa vặn có một nơi để cháu theo học.
“Cháu trở về thì suy xét một chút đi. "
11
Trên đường về, Thẩm Yên Thành hỏi tôi.
"Em nghĩ sao? “
Tôi lắc đầu: “Tôi vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó. "
"Là không thể buông bỏ tên cặn bã gian dối đó? "
Tôi liếc nhìn anh ấy, anh ấy làm như không có việc gì mà xắn tay áo lên một cách thờ ơ, tao nhã.
Như thể người đàn ông xấu tính vừa rồi không phải là anh ấy.
Sự im lặng của tôi trong mắt anh ấy là sự thừa nhận.
Thẩm Yên Thành có chút lạnh lẽo, đôi lông mày đẹp đẽ của anh ấy bị che phủ bởi một tầng mờ nhạt, âm u.
Người khác không thể nhìn ra, nhưng tôi là một họa sĩ, và tôi giỏi nhất trong việc nắm bắt các chi tiết.
Có chút buồn cười không thể giải thích được.
Là người bị lừa dối, tôi còn không có nhiều oán hận như anh ta.
Anh ấy đưa cho tôi một lá thư mời.
“Tối mai có một bữa tiệc cocktail, ai được mời sẽ mang theo một nữ đồng hành, Cố Đàn cũng sẽ đi.
“Cầm đi, có lẽ nó sẽ giúp được em đưa ra quyết định."
......
Cố Đàn về rất muộn, tôi không bỏ lỡ tia hoảng sợ và áy náy nào trong mắt anh ta.
Tôi lao vào vòng tay anh ta và than thở một cách nũng nịu:
“Sao anh về muộn thế? "
Cơ thể anh ta cứng đờ, hai tay anh giơ lên không trung một lúc trước khi đặt lên lưng tôi.
"Anh xin lỗi, dạo này anh hơi bận. "
Chậc, quả nhiên đàn ông chỉ có một lí do này để thoái thác.
Ngoài mùi trầm hương quen thuộc ra, trên người anh ta còn thoang thoảng mùi hương hoa nhài.
Tôi bình tĩnh lùi ra và ngước nhìn anh ta.
“Vậy ngày mai anh có thể đi cùng em một nơi được không?"
Cố Đàn nhìn đi chỗ khác, yết hầu của anh ấy lăn lộn.
"Ngày mai... công ty có chút bận. Qua đoạn thời gian này anh sẽ bù đắp cho em, được không? "
Tôi hạ mí mắt xuống, khẽ nhếch khóe môi lên.
"Được rồi. "
Buổi tối Cố Đàn không về phòng.
"Hôm nay anh uống rượu, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của em nên anh sẽ ngủ ở phòng dành cho khách."
Tôi nhìn anh cởi qu@n áo và bước ra khỏi phòng mà không nói một lời.
Sự im lặng ngột ngạt tiếp tục lan rộng, khiến chúng tôi ngày càng xa nhau.
Ngay lúc cánh cửa đóng lại, tôi nói:
“Cố Đàn, chúc ngủ ngon. ”
Cánh cửa đóng lại, diệt đi tia sáng cuối cùng.
12
Trên tầng hai của quầy lễ tân, Thẩm Yên Thành cụng ly với tôi.
“Tôi biết em sẽ đến mà.”
Tôi nghẹn ngào nói: “Nhìn anh có vẻ rất vui phải không?”
Anh ấy ho hai tiếng, nén nụ cười trên môi, cụp mi xuống.
“Anh sai rồi.”
Tôi đang định chế nhạo anh ta thì ánh mắt tôi rơi vào hai người ở hành lang tầng dưới.
Sự kết hợp giữa mỹ nam và mỹ nữ đặc biệt bắt mắt, nhiều người đã đổ dồn ánh mắt vào hai người họ.
Vân Chỉ nắm tay Cố Đàn, mặc chiếc váy đuôi cá màu trắng làm nổi bật những đường cong thanh tú của cô.
Nụ cười của cô ấy thanh lịch, mọi cử động của cô ấy đều toát lên sự quyến rũ.
Cố Đàn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô, sự ấm áp và sâu sắc gần như tan chảy trong mắt anh.
Ngoài cô ra, trong mắt anh không còn chỗ cho ai khác.
Vậy tất nhiên là anh ta không hề nhìn thấy tôi.
Tuy biết mình sẽ nhìn thấy cảnh này nên tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nhưng là suốt ba năm, trái tim tôi vẫn không thể kiềm chế mà đau đớn.
Một ông chủ đến nói chuyện với Cố Đàn.
Anh ta liếc nhìn Vân Chỉ và nói trêu chọc:
“Anh Cố, đây là ai vậy?”
Vân Chỉ có chút ngượng ngùng mà mím môi, má hơi đỏ lên.
Cố Đàn dừng lại một lúc.
Nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt ngượng ngùng của cô, khóe miệng anh ta bất giác nhếch lên.
Tình yêu trong mắt gần như tràn ngập ra ngoài.
Anh ta nói: "Tôi đang đuổi theo cô ấy."
Ông chủ mỉm cười đầy ẩn ý: "Vậy thì chúc anh sớm mang được mỹ nữ về nhà."
Cố Đàn mỉm cười gật đầu.
……
Khả năng chịu đau dần dần được bồi đắp, sau cơn đau âm ỉ là cảm giác tê dại vô tận.
Tôi thậm chí còn thở dài: "Thật là một cảnh đẹp."
Thẩm Yên Thành ngạc nhiên liếc nhìn tôi và khẽ cau mày:
“Anh ta đã như thế này rồi mà em vẫn không có ý định chia tay?”
Giọng điệu này có vẻ như sẽ thật bất công nếu tôi không thể phá vỡ đoạn tình cảm này..
Tôi chợt nảy ra ý định trêu chọc anh ấy.
Tiến một bước lại gần anh ấy và có thể thấy quả táo Adam của anh lăn nhẹ ngay khi nhìn lên.
“Anh rất mong tôi chia tay với anh ta, có phải…”
Đồng tử anh khẽ run, môi mím lại, anh lùi lại một bước.
"Anh đang trốn cái gì vậy?"
Anh mạnh miệng: "Tôi không trốn."
Nhưng lưng anh ấy đã bị ép vào lan can.
"Bộp" một tiếng, cuối cùng đã thu hút sự chú ý của Cố Đàn.
Nụ cười của anh ta không hề biến mất mà nó trở nên cứng đờ khi anh ta ngẩng đầu lên.
Đồng tử đột ngột co lại, tràn đầy hoảng sợ và bối rối mà tôi chưa từng nhìn thấy trước đây.
Chỉ trong chốc lát, mặt anh ta trở nên trắng bệch.
Tôi thưởng thức vẻ mặt của anh ta và cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Khi giao tiếp bằng ánh mắt, anh ta đã thua hoàn toàn.
Vân Chỉ đứng bên cạnh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngay lúc cô muốn nhìn theo ánh mắt của anh ta thì đã bị Cố Đàn kéo đi.
Cái nhìn cuối cùng của anh ta tối tăm và không rõ ràng.
Bàn tay ở bên người Thẩm Yên Thành co lại rồi buông lỏng, trong mắt hiện lên sự lo lắng.
“Em có ổn không?”
Tôi nhếch môi: “Tất nhiên là ổn."
“Hãy nói với ông nội Thẩm giúp tôi, tôi đã suy nghĩ về điều đó, tôi sẵn sàng đi du học. "
Sau đó, tôi vẫy tay và rời đi.
Đằng sau, Thẩm tổng, người luôn lạnh lùng và tự chủ, đưa tay che nụ cười trên khóe môi.
Thật buồn cười nhưng dù thế nào đi nữa tôi cũng không thể kìm nén được.
Anh ta thậm chí còn thực hiện một cử chỉ chiến thắng bí mật.
Mức độ trẻ con có thể so sánh ngang với học sinh tiểu học.
Ông chủ khi nãy vừa định bước tới nói chuyện với anh thì chết lặng.
……
Khi về đến nhà, tôi đóng gói chiếc vali cuối cùng của mình.
Thật ra, chỉ cần Cố Đàn để ý thêm một chút, anh ta sẽ phát hiện đồ đạc của tôi càng ngày càng ít đi.
Có lẽ anh ta nhận thấy điều đó nhưng không quan tâm.
Tôi để lại một bức tranh như một món quà kỷ niệm ba năm mà tôi đã hứa với anh ta.
Anh ta sẽ thích nó.
Trước khi đóng cửa lại, tôi nhìn quanh nhà lần cuối.
"Chúc ngủ ngon, Cố Đàn"
Tôi nhẹ nhàng nói.
Lần cuối cùng.
Cánh cửa khóa lại với một tiếng cạch, cắt đứt sợi dây liên lạc cuối cùng giữa tôi và Cố Đàn.
Tôi cũng đã chôn vùi ba năm tình yêu sai lầm đó.
13
Năm năm sau, tôi đã trở thành một họa sĩ nổi tiếng thế giới như tôi mong muốn.
Ông nội Thẩm công khai khen ngợi tôi là học trò đáng tự hào nhất của ông.
Tôi đã tham gia nhiều cuộc thi và giành được vô số chức vô địch.
Trở thành “họa sĩ thiên tài” trong miệng giới truyền thông, có giá trị thương mại cực cao.
Đến mức khó có thể tìm mua được một bức tranh của tôi.
……
Để tham dự đám cưới của Thẩm Chí, tôi đã trở về nước.
Tại sân bay, Thẩm Chí ôm chặt tôi, mắt đỏ như thỏ nhỏ.
“Nếu không tớ kết hôn, không biết kiếp này tớ có thể gặp lại cậu không nữa?”
Tôi đành phải kéo cô ấy.
"Này không phải tớ đã trở lại rồi sao. Nếu cậu không buông ra, tớ sẽ bị cậu bóp chếc mất."
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi trước khi buông tay ra.
Tầm mắt lại rơi vào Thẩm Yên Thành ở bên cạnh, cô ấy chớp mắt:
"Đây là bạn trai của cậu à?"
Vốn dĩ là làm nền nhưng lại được nhắc tên, Thẩm Yên Thành nghiêm nghị lập tức nhìn tôi, ánh mắt lập tức sáng lên vẻ mong đợi.
Tôi kêu lên: "Chỉ là một vệ sĩ mà thôi."
Anh ấy mím môi như một con chó con mắc lỗi, cụp mắt xuống trông thật đáng thương.
Chà, lại bắt đầu rồi.
Cách đây vài ngày tôi phát hiện ra rằng anh ấy chính là bạn thời thơ ấu của tôi - Hạ Thời.
Ông nội Thẩm mời tôi đến nhà ông ăn tối.
Có thể thấy rằng ông ấy muốn tác hợp tôi và Thẩm Yên Thành đến với nhau.
Ông ấy cho tôi xem những bức ảnh của Thẩm Yên Thành, càng nhìn tôi càng thấy chúng quen thuộc.
Cuối cùng, mắt tôi dán chặt vào bức ảnh thời thơ ấu của chúng tôi và im lặng.
Ông nội Thẩm nhìn vẻ mặt của tôi và nói một cách cẩn thận.
"Thật ra lúc đầu là Tiểu Thành cho ông xem bức tranh của cháu. Sau này ông mới biết, cháu chính là cô bé mà Tiểu Thành luôn nghĩ tới."
Tôi há miệng th ở dốc, muốn mở miệng nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Điều này thật thái quá.
Ông nội Thẩm xua tay: "Ông chấp nhận cháu không phải vì Tiểu Thành, mà vì sự nỗ lực của chính cháu.
"Về vấn đề giữa cháu và Tiểu Thành, chuyện này hai người tự mình giải quyết, đừng lôi lão già ta vào!”
Tôi nhịn không được bật cười.
Ông ấy vui vẻ chắp tay sau lưng bước đi rồi đưa cho tôi cuốn album.
Khi chúng đi đến cửa, ông ấy đột nhiên nói:
“Bà nhà mua bàn phím, cháu có muốn không?”
Trước ánh mắt sửng sốt của tôi, ông ấy ho hai tiếng, vuốt râu rồi bước nhanh đi.
Chân ông bước đi nhanh nhẹn gấp đôi bình thường.
……
Sau khi Thẩm Yên Thành đi siêu thị về, phát hiện nhà mình đã bị trộm.
Khi anh ấy nhìn thấy cuốn album ảnh trên tay tôi, ánh sáng trong mắt anh ấy biến mất.
Sau một lúc im lặng, anh giả vờ bình tĩnh và nói:
"Giản Tiểu, xin hãy nghe anh giải thích..."
Trước khi anh nói xong, cuốn album ảnh đã phi vào ngực anh.
Ông nội Thẩm vui mừng: "Độ chính xác này gần bằng của tôi."
Bà Thẩm tát vào mặt ông.
“Tôi không có cháu dâu, ông có chịu trách nhiệm không?”
Nghe thấy lời này, mặt tôi nóng bừng vì hoảng sợ.
Tôi trừng mắt nhìn Thẩm Yên Thành đang giả vờ đáng thương rồi bỏ chạy trối chếc.
14
Trong tuần tiếp theo, tôi tránh anh ấy.
Nhưng anh ấy quá cố chấp.
Ngay khi mở cửa sổ, tôi có thể thấy xe của anh ấy đậu ở dưới lầu.
Thẩm Yên Thành tựa người vào xe, ánh đèn đường lạnh lẽo chiếu vào người anh.
Nó tạo ra một cái bóng dài và cô đơn.
Anh ấy không dám gõ cửa vì sợ làm phiền tôi vẽ tranh.
Chỉ có thể chờ đợi.
Ngay cả chị hàng xóm cũng không chịu nổi nữa, ôm tim mà khoa trương nói:
"Em thế mà nhẫn tâm cự tuyệt một soái ca như vậy suốt một tuần sao?"
Tôi cười: “Ai bảo anh ấy làm sai?”
Cô ấy lập tức cong môi: “Được rồi, có thể thấy là chuyện lớn rồi.”
Có chuyện gì lớn vậy?
Thật ra thì cũng không có gì to tát đâu, chỉ là tôi tức giận vô cớ thôi.
Ở trước mặt Thẩm Yên Thành, tôi như được quay về tuổi thơ.
Không cần phải che giấu cảm xúc.
Thậm chí đến mức cảm thấy tự tin.
Nhận ra điều này, lòng tôi khẽ run lên.
Đêm đó trời mưa rất to.
Thẩm Yên Thành trông giống như một con chó con ướt sũng, tóc ướt rũ rượi trên trán, đôi mắt xanh đậm, trong mắt hiện lên một tia buồn bã.
Tôi thừa nhận, tôi cảm thấy mềm lòng hơn một chút.
Vì vậy, tôi đã để anh ấy vào nhà và cho anh ấy cơ hội giải thích.
Vì vậy, tôi đã nghe được một câu chuyện kỳ quặc về chuyện xưa.
Mẹ Thẩm và bố Thẩm vô tình yêu nhau, mẹ Thẩm phát hiện ra mình có thai và đã đi đến một thành phố khác.
Mười năm trước, Thẩm Yên Thành theo họ của mẹ và đặt tên là Hạ Thời.
Sau đó, cha Thẩm đã tìm thấy họ và cả gia đình đã ra nước ngoài.
Anh ấy đổi tên thành Thẩm Yên Thành.
"Xin lỗi, anh không có thời gian để chào tạm biệt em..."
Anh ấy đang ngồi trên ghế sofa, cúi đầu xuống và một cái bóng nhẹ phủ lên khuôn mặt của anh ta.
Thật trùng hợp, vào ngày anh đi, gia đình chúng tôi tình cờ sang nhà bà ngoại.
Vì vậy nên thậm chí không có một lời tạm biệt chính thức.
Tôi thoát ra khỏi ký ức và hỏi anh:
“Vậy tại sao anh không đến gặp em nếu anh đã nhận ra em?”
Hỏi ra câu này tôi liền hối hận.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra khi tôi còn nhỏ, và dường như thực sự không cần thiết.
Thẩm Yên Thành ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt rõ ràng là dịu dàng, nhưng ánh mắt lại có chút mờ mịt.
“Bởi vì, anh sợ.”
Tôi choáng váng.
"Anh sợ em không nhớ đến anh, sợ em tức giận, sợ em không tha thứ cho anh, và còn hơn thế nữa là sợ xung quanh em còn có người khác."
Giọng anh khàn đặc, trong nụ cười có chút cay đắng.
"Tiểu Tiểu, anh rất tham lam. Anh không muốn mình chỉ là bạn thời thơ ấu của em, hiện tại anh cũng không muốn chỉ làm bạn của em."
"Thật xin lỗi."
Đầu mũi tôi đau nhức nên tôi quay đầu đi, không muốn anh ấy nhận ra điều gì kỳ lạ ở tôi.
Ngoại hình của Thẩm Yên Thành dần giống với Hạ Thời khi anh còn nhỏ.
Điều đó làm tôi muốn khóc.
Tôi hắng giọng để phá vỡ không khí trầm mặc.
“Nếu muốn tôi tha thứ cho anh thì điều đó phải xem biểu hiện của anh.”
Nhất quán nuông chiều, không nói đạo lý.
Thẩm Yên Thành đột nhiên ngẩng đầu, mắt như phát sáng.
"Mặc cho công chúa Tiểu Tiểu phân phó."
15
Sau khi nghe những lời tôi nói, Thẩm Chí cười đến mức suýt rơi nước mắt.
“Thật kịch tính!”
Tôi gật đầu: “Ai nói là không phải đâu?”
“Nguyệt Lão thậm chí còn sử dụng dây thép cho hai người. Bây giờ, hai người không có ý định ở bên nhau à?”
Mặt tôi bắt đầu nóng lên và tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
“Hãy nói thử đi, hãy xem anh ấy cư xử thế nào.”
Thẩm Chí ôm tôi.
“Nào, đừng giả vờ với tớ. Chúng ta đã là bạn nhiều năm rồi. Làm sao tớ có thể không biết cậu đang nghĩ gì?
“Chậc, nhưng anh chàng này đúng là giỏi hơn hơn Cố Đàn, đẹp trai hơn, giàu có hơn, tính tình cũng tốt hơn."
Tôi hơi choáng váng.
Những điều đó trong quá khứ dường như đã lâu lắm rồi, như những ký ức từ kiếp trước.
Tôi gần như quên mất Cố Đàn trông như thế nào.
Thấy vẻ mặt của tôi không thay đổi, Thẩm Chí thở phào nhẹ nhõm, lại kể cho tôi nghe chuyện Cố Đàn.
Tôi cũng học được một số điều sau khi ra nước ngoài.
Cố Đàn và Vân Chỉ vẫn chưa ở bên nhau.
Sau khi tôi đi, Cố Đàn đến gặp Thẩm Chí mấy lần nhưng cô ấy đều từ chối.
Cũng kể cho anh ta nghe việc tôi đã tận mắt chứng kiến anh ta lừa dối tôi thế nào. Điều đó đã đâm thẳng vào tim anh ta khiến trái tim tan nát.
Thẩm Chí đã mô tả một cách sinh động Cố Đàn lúc đó lạc lõng và suy đồi như thế nào.
Cuối cùng anh ta cũng biết rằng sự rời đi của tôi đã được tính toán từ trước.
Thẩm Chí cười vui vẻ như vừa thắng trận.
“Người phản bội lòng thành của mình sẽ nuốt ngàn cây kim bạc, xứng đáng cô độc suốt đời còn lại."
“Tiểu Tiểu, tớ rất mừng cho cậu, cậu xứng đáng có được những thứ tốt nhất trên đời. "
Hốc mắt tôi chua xót và tôi lao vào vòng tay cô ấy.
"Chí Chí, cảm ơn cậu. ”
Tôi thật may mắn khi có rất nhiều người xung quanh đối xử chân thành với tôi.
Thế là đủ rồi.