Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3
Tùng Giang phủ
“Tạ đại tổng quản, lời nói đã định…… Người đâu, chuẩn bị kiệu đến Vạn Hương Lâu!” Dương Lập Hành cao giọng phân phó.

“Vạn Hương Lâu?” Tạ Cảnh Sướng khẽ nhếch môi hỏi.

“Tạ đại tổng quản, Vạn Hương Lâu là ôn nhu hương nổi tiếng nhất Tùng Giang phủ, bên trong cô nương nào cũng diễm lệ hầu hạ lại khéo léo! Ngươi từ Hấp huyện xa xôi đến nói chuyện hợp tác lại thực sảng khoái đáp ứng Dương gia ta bán văn phòng tứ bảo Tô gia chế thành( S : Tức là ca đồng ý cho chúng nó làm chi nhánh á , tính toán kiểu gì thế) sao lại không khoản đãi ngươi? Người đâu! Chuẩn bị nhanh lên”

Dương Lập Hà này bộ dạng cũng coi như xem được, không nghĩ tới lại là người háo sắc!

Nghĩ đến Diêu Ức Thu bị người như thế ôm vào trong ngực, hắn nhất thời giận dữ, tràn ngập phẫn nộ!

Thật là đáng chết a, Diêu gia cư nhiên đem gả nàng cho người như thế!

Đến Vạn Hương Lâu, Dương Lập Hành thân thiết cùng người gác cổng chào hỏi, bảo nương bên trong lập tức chạy ra nghênh đón.

“Dương công tử, ngài đã tới! Hôm qua như thế nào lại không qua đêm ở đây? Người ta nhớ ngươi chết mất–” nữ nhân trang điểm diễm lệ tiếp đón, làm cho Tạ Cảnh Sướng biết Dương Lập Hành thường đến nơi này.

“Ta không phải đã đến sao? tiểu tâm can Xuyến Nhi của ta, vị này là Tạ đại tổng quản của cửa hàng Tô gia ở Hấp huyện ,nhanh dặn dò các cô nương hầu hạ, trăm ngàn lần đừng để Tạ tổng quản của chúng ta phải chờ.” Dương Lập Hành đối với chuyện làm ăn hôm nay rất thích thú vui mừng nên đối đãi Tạ Cảnh Sướng thật sự ân cần.

“Ta biết. Người đâu gọi Thúy Ngọc, Hồng Hoa , Trâm Nhi đi ra tiếp khách!” Nữ nhân diễm lệ ánh mắt bám vào Tạ Cảnh Sướng. Ân…… Nhìn hắn có bờ vai rộng, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, loại nam nhân này là nhiệt tình nhất lúc trên giường(S : ồ ra vậy …*cười gian*), phải bảo người nếm thử hương vị của hắn mới được!· “ Dương huynh, hôm nay chúng ta vẫn là thương thảo lại chi tiết một chút, chính sự đàm xong, lại kêu cô nương ra cũng không muộn. Ngày mai ta còn phải đến Thiệu Hưng phủ Xương gia thương lượng một việc, cho nên……” Tạ Cảnh Sướng lạnh lùng quét nữ nhân diễm lệ liếc mắt một cái..

“ Đúng đúng đúng, Tạ đại tổng quản sự vụ bận rộn, Xuyến Nhi các ngươi trước tiên lui xuống, lấy chút rượu và thức ăn, nam nhân bọn ta nói chuyện xong, các ngươi lại tiến vào hầu hạ.” Dương Lập Hành vẫy vẫy tay.

“Dương huynh có thê thiếp không?” Tạ Cảnh Sướng lấy khế ước thương gia, cố ý nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.

“Có a, thê một thiếp năm.” Dương Lập Hành đôi mắt vẫn còn nhìn cô nương ngoài cửa.(S : Ta không biết dùng từ gì để mắng chửi ngươi nữa.)

“Năm người! Rất nhiều. Dương huynh thực có diễm phúc.” Hắn nhìn khế ước, thuận miệng nói.

“Không có gì. Nữ nhân thôi, cũng như quần áo, nam nhân vốn không thể luôn luôn mặc một bộ y phục,với nữ nhân thì cũng nên đổi khẩu vị mà.” Hắn hướng một vị cô nương mới tới liếc mắt đưa tình.

“Dương huynh ngươi xem khế ước này, điều kiện liền theo như lúc nãy đã nói.. hàng năm ..Tô gia cửa hàng nhất định cung cấp số lượng giấy bút nghiên mực quý cho các cửa hàng buôn bán, tiền lãi chia theo tỷ lệ 6/4,nếu không có vấn đề liền ký kết khế ước tại đây đi.”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Dương Lập Hành nói, không thèm nhìn kỹ khế ước kia, cầm bút lông ký tên chính mình vào.

Hắn thầm nghĩ mau chóng xong xuôi việc này, còn cùng với cô nương…… Hắc hắc hắc! Vừa rồi cái cô nương mặc xiêm y màu vàng xem ra thịt rất nộn, cùng nàng chắc chắn hảo thích thú nha.

“Ân, như vậy là xong rồi.” Tạ Cảnh Sướng đem khế ước cất vào trong ngực, nhìn thoáng qua cô nương hoàng y(quần áo màu vàng) ngoài cửa cố ý ngả ngớn nói: “Dương huynh, các cô nương ở đây tư sắc thường thường, không bằng các cô nương Hấp huyện diễm lệ của chúng ta, cô nương Hấp huyện không chỉ có diễm, mà trên giường còn lãng(sóng,haizzz tự hiểu) thật sự, Dương huynh nên thưởng thức”

“Hấp huyện?” Dương Lập Hành cuối cùng đem ánh mắt triệu hồi trên người Tạ Cảnh Sướng, “Không thể nào! Cô nương Hấp huyện tuy bộ dạng mĩ, nhưng ở trên giường thì chẳng khác gì con cá chết(S : Ngươi là đồ cá ươn), không thú vị.” Diêu Ức Thu chính là một ví dụ!

“Dương huynh sao biết? Hay là Dương huynh từng……”

“Đúng, ta có một tiểu thiếp đến từ Hấp huyện, bộ dạng rất đẹp dáng người cũng tốt, nhưng là kỹ xảo trên giường hoàn toàn không được, còn thiếu chút nữa đem mệnh căn(S : =]]] cái ấy ấy) của ta làm gãy: Tiện nhân kia sau bị ta bắt xuống làm tỳ nữ, không nghĩ tới nàng cư nhiên dám dụ dỗ đệ đệ ta, ta nghĩ dù sao cho đệ đệ hưởng thụ một chút cũng được, tiện nhân kia lại lộng thương đệ đệ……”

Dương Lập Hành đột nhiên ngậm miệng, cảm thấy đây là việc xấu trong nhà không nên nói. Hắn xấu hổ cười, vòng vo đổi đề tài, “Ai , không nên nhắc tới chuyện mất hứng này. Tạ tổng quản thích vị cô nương ấy sao?” Hắn lại hướng vị hoàng y cô nương liếc mắt tình tứ, ngả ngớn nở nụ cười.

“Tạm thời chưa. Dương huynh, nơi này cô nương sẽ không giống con cá chết đi?” Tạ Cảnh Sướng uống một miệng trà.

“Ha! Tạ tổng quản, đây là kỹ viện, cho dù cô nương không có sức, chỉ cần cho nàng ăn này nọ, cho dù nàng không nghe theo, cũng có thể đem nàng lột hết sạch rồi cột vào trên giường thưởng thức, kia cổ tao kính nhi có thể giúp cho nam nhân chúng ta cùng với các cô nương mây mưa…… Hắc hắc hắc! Tạ tổng quản cũng nên thử một lần, hiệu quả tốt lắm.” Dương Lập Hành hạ lưu nói, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt xanh mét của Tạ Cảnh Sướng.

Nguyên lai hắn chính là biến thái làm nhục nàng như vậy! Khó trách lần đầu tiên mời nàng dùng bữa, nàng lại bị dọa đến bật dậy…… Đáng giận!

“Tạ tổng quản, chúng ta kêu vài cô nương đến…… A! Tay ngươi đổ máu — chén rượu vỡ! Chén rượu như thế nào vỡ? Mau gọi người đến băng bó! Người đâu ! Xuyến Nhi! Xuyến Nhi –” Dương Lập Hành vội vàng kêu Bảo nương.

Tạ Cảnh Sướng xanh mặt đứng lên, thả chén rượu vỡ trong tay xuống,lỗ mãng trầm giọng nói: “Ta về khách điếm trước.”

“Tạ huynh vẫn là trước băng bó một chút –” Dương Lập Hành cầm khăn kinh ngạc nhìn Tạ Cảnh Sướng đi xa. Làm sao vậy? Hắn vừa rồi có nói sai cái gì sao?

Vẫn là…… Đúng rồi! Hắn nhất định cũng có thê thiếp như con cá chết nên vội về thử! Nam nhân thôi, người nào lại không thích kích thích!

Dương Lập Hành mắt lộ ý cười dâm đãng, nhìn phương hướng Tạ Cảnh Sướng biến mất, xoay người liền sờ phấn mông một cô nương.

“Tiểu tâm can ,tối nay làm cho đại gia ta cao hứng nha, đại gia ta sắp kiếm bó lớn bạc! Ha ha ha……”

***
“Đáng giận!” Tạ Cảnh Sướng một quyền đánh vào vách tường khách điếm, lõm xuống một hố.

Người này cư nhiên đối đãi nàng như vậy! Hỗn đản! Cầm thú! Súc sinh! (S : Để em nói tiếp : ##**%#$&%^**….)

Tạ Cảnh Sướng đau lòng mắng Dương Lập Hành. Tuy rằng hắn thông qua Tề Nguyệt điều tra đã biết đại khái, nhưng chính tai nghe được hành vi man rợ của tên Dương Lập Hành kia vẫn là khó chịu. Cái loại cảm giác hạ lưu ghê tởm này từ khi hắn rời khỏi Vạn Hương Lâu chưa hết .Tiểu Ức Nhi cư nhiên bị người này chà đạp! Hắn cư nhiên vô sỉ làm nhục nàng như thế, cuối cùng còn muốn nàng lên giường với người khác!

Đáng giận! Còn không bằng loài cầm thú!

Tâm đau làm cho mày kiếm nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú bạc môi khẽ nhếch nháy mắt làm cho người ta sợ hãi. Âm lãnh tàn khốc cười lạnh hiện lên trên mặt hắn, hắn dùng thanh âm lạnh đến không thể lạnh hơn nói: “Dương Lập Hành, ta tuyệt đối muốn ngươi chết không có chỗ chôn!”

Cư nhiên hại Tiểu Ức Nhi –
Tiểu Ức Nhi? Hắn khi nào thì bắt đầu kêu nàng Tiểu Ức Nhi . Hắn không phải toàn kêu nàng Diêu cô nương sao?

Một cỗ cảm giác xa lạ ở trong lòng Tạ Cảnh Sướng dâng lên.

Theo bản năng, hắn cự tuyệt lấp xuống.

Hắn bắt buộc chính mình đem lực chú ý tập trung vào việc nên hủy diệt Dương Lập Hành như thế nào.

Hắn nói cho chính mình bất luận kẻ nào nghe xong chuyện của Tiểu Ức Nhi — không, là Diêu cô nương — cũng đồng tình với nàng, mà nàng mười năm trước còn giúp hắn cho nên hắn hiện tại đối phó Dương Lập Hành chính là vì Tiểu Ức Nhi…… Không là Diêu cô nương mà thôi!

Đúng, chính là như vậy!
Hắn không ngừng thuyết phục chính mình, cố gắng thuyết phục chính mình……

Lại đổi lấy một đêm vô miên(S : ca mất ngủ vì nhớ mỹ nhân).

Tạ Cảnh Sướng thở dài một hơi. Nếu ngủ không được, liền suốt đêm chạy đến Thiệu Hưng phủ tiếp Lã Thiệu Đình đi. Thiệu Hưng phủ Lã gia cùng cửa hàng Tô gia có qua lại, con trai độc nhất của Lã gia Lã Thiệu Đình rất thích giấy bút nghiên mực .

Vì thế lần này hắn đặc biệt mang theo một ít kim tinh chậm văn hấp nghiên mực đến tặng , vẫn là sớm ngày hoàn thành chuyện này còn trở về Hấp huyện……

Tiểu Ức Nhi không biết thế nào rồi?
Sai! Như thế nào lại sai?! Hắn tự mắng mình –

Là Diêu cô nương! Tạ Cảnh Sướng, ngươi phải gọi nàng Diêu cô nương, hiểu chưa? Tựa như trước kia , không nên sai lầm nữa!

Dọc theo đường đi Thiệu Hưng, Tạ Cảnh Sướng không ngừng nhắc nhở chính mình, muốn gọi Diêu Ức Thu là Diêu cô nương. Hắn không phải người thân của nàng, không thể gọi nàng Tiểu Ức Nhi!

Không nghĩ tới đến Thiệu Hưng phủ sau khi gặp Lã Thiệu Đình, hắn lại thật sung sướng.

Lã Thiệu Đình bị Trấn Hải tướng quân Hàn Hướng Dương đoạt vị hôn thê, tâm tình thập phần ác liệt, hắn còn riêng mang chút hấp nghiên mực cho hắn, an ủi một chút. Mà nay hắn đối với chuyện vị hôn thê bị cướp hoàn toàn không thèm để ý, ngược lại có vẻ hứng thú với chiết phiến Tạ Cảnh Sướng cầm.

Lã Thiệu Đình nhìn thấy cây quạt bên hông Diêu Ức Thu tặng cho hắn, chăm chú quan sát, rất là thưởng thức, muốn hắn ra giá để mua bất quá vật này không bán.

Lã Thiệu Đình vì thế mà khẳng định đây là cây quạt hồng nhan tri kỷ làm cho hắn, nhìn chữ trên thân quạt là biết có tên của nàng….

Cuối cùng Lã Thiệu Đình còn muốn Lã lão gia giúp hắn cùng Diêu Ức Thu mai mối, nói là để cho cha hắn có chuyện làm, đỡ cho Lã lão gia cả ngày buộc hắn thành thân. Hắn nghe thấy vậy liền lấy cớ Hấp huyện còn có việc lập tức ly khai — Lã Thiệu Đình không muốn thành thân ai cũng biết , không nên dây dưa vào!

Thành thân? Nàng cũng không nguyện thành thân a, năm ấy mười sáu tuổi nàng bị cưỡng bách rời khỏi Diêu gia, đến Tùng Giang phủ làm tiểu thiếp của Dương Lập Hành…… truyện copy từ truyenfull.vn

Tên chó má ( S : em chém chỗ này ạ)! Cầm thú! Tạ Cảnh Sướng miệng lại phun ra lời mắng chửi.

Phun, như thế nào lại nghĩ tới nàng?
Ngồi trong xe ngựa, Tạ Cảnh Sướng lấy ra cây quạt bên hông, tinh tế vuốt ve tỉ mỉ nhìn. Hắn nhìn chữ khắc mùa thu lá rụng trên thân quạt rất sống động, bút pháp tinh tế.

Mùa thu lá rụng? Thu?
Thì ra là thế! Khó trách Lã Thiệu Đình lại biết tên của nàng, hắn thật là sơ sót.

Hắn lại tinh tế vuốt ve mặt quạt giấy, thật là bóng loáng trong như gương, cao quý không tầm thường.

Nữ tử thiện lương ôn nhu như vậy cư nhiên bị chà đạp không thương tiếc,còn bị khi dễ đến không nơi cư trú, hủy hoại danh tiết, …… bị người ta hủy đi gương mặt!

Đáng giận!
Xe ngựa càng thêm nhanh tốc độ.Đi về phía Hấp huyện!

“Tiểu…- ách, Diêu cô nương! Diêu cô nương…… Chết tiệt! Ngươi ở đâu?” Tạ Cảnh Sướng vọt vào phòng xá trúc ngọc hạng Diêu Ức Thu ở, mạnh mẽ hô to. Hắn chạng vạng liền về đến Hấp huyện ,vừa xuống xe ngựa, Tề Nguyệt nói cho hắn Diêu Ức Thu mấy ngày không xuất môn, cũng không thấy đem quạt đến cửa hàng. Tề Nguyệt mới nói một nửa, người khác liền hướng trúc ngọc hạng chạy như điên.

Trong phòng không có đèn, mơ hồ nhìn ra được trên giường có người, hắn tới gần, quả nhiên là Diêu Ức Thu, sắc mặt nàng tái nhợt, mắt nhắm chặt, cả người không nhúc nhích.

“Diêu cô nương! Ngươi làm sao vậy?” Tạ Cảnh Sướng khẩn trương gầm nhẹ, thân thủ sờ cái trán của nàng…… Lạnh quá!

Nàng cần đại phu!
Hắn xoay ngang ôm lấy nàng, Diêu Ức Thu lúc này mới bị nhiễu tỉnh.

“Tạ -… Tạ tổng quản.” Thanh âm của nàng có một tia thống khổ cùng suy nhược.

“Ngươi cần đại phu!” Hắn không nói hai lời, ôm nàng hướng ngoài cửa phóng đi.

“Không…… Không cần ,thật sự không cần. Tạ tổng quản.” Nàng vội vàng nắm chặt vạt áo của hắn, liên tục nói không.

“Cái gì không cần! Tiểu Ức Nhi, sắc mặt ngươi tái nhợt như tượng, nhất định cần đại phu xem! Ngay lập tức!” Hắn tức giận rống to.

Nàng như thế nào không biết chiếu cố chính mình thế này, sao lại khinh thường chính mình thế này.

Chết tiệt! Chẳng lẽ nàng không biết hắn nhìn thấy nàng như vậy sẽ đau lòng sao?

Diêu Ức Thu nghe được câu “Tiểu Ức Nhi”, ngây người một chút. Bọn họ quan hệ có tốt đến nỗi hắn gọi nàng Tiểu Ức Nhi sao?

Tạ Cảnh Sướng ôm nàng vội vàng ra đại môn, Diêu Ức Thu cả người tỉnh táo lại ở trong lòng hắn thấp kêu: “Tạ tổng quản, ta không cần xem đại phu, thật sự!”

“Nói bậy!” Hắn thấp xích một tiếng.

Chân khí nàng không tốt ,không yêu quý chính mình, có bệnh còn không đến đại phu uống thuốc, ngay cả muốn dẫn nàng đi gặp đại phu nàng còn la hét không cần…… Tiểu Ức Nhi này thực làm cho người ta không có biện pháp .

“Cái khăn che mặt của ta!” Nàng thấp kêu. Nàng đi ra ngoài nhất định phải có khăn che mặt.

“Không cần! Mặt của ngươi dựa vào ta là được.” Nói xong, đại chưởng hắn đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấn vào lồng ngực rộng lớn, vội vàng ra đầu hẻm, hoàn toàn không chú ý tới nàng đỏ mặt.

Tạ Cảnh Sướng không khỏi phân trần ôm nàng chạy như điên đến Tế Xuân dược đường tìm đại phu , hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt ngạc nhiên trên đường– Tạ đại tổng quản của cửa hàng Tô gia cao lớn anh tuấn ôm một vị nữ tử mềm mại khả ái cuồng loạn chạy trên đường!

Bất đồng là, khi Tạ Cảnh Sướng ôm Diêu Ức Thu đi tìm đại phu, sắc mặt nàng ửng đỏ, bởi vì bị người ta nghênh ngang ôm,còn hắn là sắc mặt tái nhợt là vì thực khẩn trương.

Khi trở về lại là sắc mặt nàng tái nhợt bởi vì bụng thật sự rất đau. Hắn sắc mặt ửng đỏ — bởi vì rất xấu hổ! (S : Hố hố hố , ta biết rồi nhá …. Tèn ten …)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK