Mục lục
Vợ Chồng Cũ Trong Ngày Tận Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

11

Ngày thứ 20 sau tận thế, trong tiểu khu có người đã hết đồ ăn bắt đầu đến từng nhà kiếm vật tư. Người còn sống mà trong nhà có vật tư thì đương nhiên đóng chặt cửa, những người đó kiếm nhà nào không có người mà tìm.

Tòa nhà này của chúng tôi cũng có động tĩnh, ngay tầng dưới, cũng may bọn họ không đi lên.

Ban đêm, mùi củi cháy và mùi thức ăn bay ra, là những người đó đốt nội thất để nấu nướng. Trong những mùi hương này tôi ngửi thấy một chút hương khói, vì vậy tôi hỏi Thời Diệu: “Anh có ngửi thấy mùi hương đốt không?”

Thời Diệu cẩn thận ngửi ngửi, gật đầu: “Có thể có ai đó đang cầu thần bái phật.”

“Em cảm giác mùi này từ bên nhà Tề Duệ, lần trước em còn nghe thấy nhà anh ấy có người nói chuyện.”

Thời Diệu nói: “Tề Duệ không tin thần phật, chắc là người khác.”

Nhưng tôi vẫn có chút bất an, mặc dù Tề Duệ cho tôi cảm giác rất tốt nhưng không biết vì sao trong lòng tôi cứ thấp thỏm không yên.

“Nếu em lo lắng thì để tối anh qua nhà cậu ấy xem.” Thời Diệu nhìn ra sự lo lắng của tôi.

“Đừng đi.” Tôi khẩn trương ngăn cản.

“Lỡ gặp zombie thì nguy, chúng ta im lặng chờ đợi ở đây là được, cho dù có chuyện gì xảy ra thì binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.”

“Ừ.” Anh đáp lại.

Tôi thấy khóe miệng anh hơi nhếch lên, so với tâm trạng sa sút lúc trước thì bây giờ dường như anh đã khá hơn. Kỳ quặc.

Buổi tối lúc chúng tôi đi tưới rau, thình lình phát hiện có mấy chậu vậy mà đã nảy mầm. Vốn dĩ tôi không ôm hy vọng lắm, đây thật sự là niềm vui bất ngờ mà.

“Mẹ ơi, phải mất bao lâu chúng mới lớn lên ạ?” Hai anh em nhỏ giọng hỏi tôi.

Tôi trả lời: “Không quá 10 ngày, khi ấy chúng ta sẽ có rau xanh để ăn.”

Mấy đứa nhỏ không thích ăn rau xanh có chút ủ rũ, lúc tôi rời đi có nghe thấy chúng nói với mầm nhỏ: “Rau xanh ơi rau xanh à, các cậu đừng lớn quá nhanh nhé, sẽ bị ăn hết đó.”

Bọn chúng lớn lên trong vô tư, không biết cuộc sống gian khổ, tôi hy vọng chúng có thể tiếp tục vô ưu vô lo như vậy.

Ngày thứ 30 sau tận thế, thời tiết bắt đầu hạ nhiệt. Mưa thu liên miên làm cho không khí giăng đầy sương mù, mùi hôi thối cũng giảm đi không ít, không khí trở nên tươi mát hơn chút.

Tôi mặc quần áo mùa thu cho bọn nhỏ, tôi và Thời Diệu đã sớm dùng rèm cửa sổ và vỏ giấy bịt kín những mảnh vỡ thủy tinh nhưng như vậy không phải kế lâu dài. Thành phố này mùa đông khô hanh vô cùng, vỏ giấy hoàn toàn không ngăn được giá lạnh.

Thời Diệu bắt đầu tháo dỡ đồ gỗ thật trong nhà ra, chuẩn bị dùng trong mùa đông, trong khi đó Quân Quân và Duyệt Duyệt ở một bên cũng bận rộn theo anh.

Một tháng này tôi phát hiện Duyệt Duyệt vui vẻ hơn rất nhiều, trong suốt hai năm tôi chăm sóc con bé, nó vẫn luôn cư xử rất ngoan ngoãn, tôi cứ tưởng là do con bé hiểu chuyện sớm nhưng bây giờ xem ra nó cũng thích cười, thích nháo, thích ở bên bố và anh trai.

Thời Diệu vô tình làm tay bị thương, hai anh em một người giúp thổi vết thương một người chạy đi lấy hòm thuốc, vô cùng lo lắng.

“Mẹ, mẹ mau giúp bố băng bó vết thương đi, lần trước bố giúp mẹ rồi.” Quân Quân sốt ruột kéo tôi qua.

Tôi nhìn vết thương của Thời Diệu, vết thương không nghiêm trọng nhưng dằm gỗ rất nhiều, phải lấy ra trước đã. Tôi tìm kim, khử trùng bằng cồn, cầm tay Thời Diệu rồi bắt đầu nhặt. Đây là lần đầu tiên tôi chủ động chạm vào tay anh sau khi quyết định ly hôn đến bây giờ.

Ngón tay anh vẫn thon dài và đẹp như xưa, tôi là người mê tay đẹp, tôi từng thích nắm tay anh và lắc, lúc đó tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.

“Suỵt.” Thời Diệu đau đến mức hít một hơi, lúc này tôi mới nhận ra, dằm gỗ không những không lấy ra được mà còn chọc kim vào tay anh nữa. Anh vừa thể hiện sự đau đớn là bọn nhỏ liền thở phì phò: “Bố chịu đựng một chút, mẹ nhẹ tay xíu mẹ ơi, bố đau rồi.”

Bọn nhỏ thương anh như thế, Thời Diệu cũng kiêu ngạo nhìn tôi: “Em có thể tới gần một chút, cách xa như thế có thể nhìn thấy dằm không vậy?”

Tôi đành nhích về phía trước, nếu không phải sau này còn trông cậy vào anh nhiều thì tôi cũng không hầu hạ cẩn thận từng li từng tí vậy đâu.

12

Ngày thứ 50 sau tận thế, có người bắt đầu cướp vật tư, trong lúc đó có người bị đẩy xuống lầu. Trong khoảnh khắc người nọ ngã xuống đã bị zombie vây quanh, zombie tản ra thì cái gì cũng không còn.

Hết thảy phát sinh quá đột ngột, Quân Quân Duyệt Duyệt đều nhìn thấy, bọn chúng sợ tới mức khóc ròng, tôi và Thời Diệu chỉ có thể bịt chặt miệng chúng lại.

Tối hôm đó hai đứa nhỏ bị dọa đến mức phát sốt cao, tôi và Thời Diệu không rời một tấc để chăm sóc, mãi đến chiều hôm sau cơn sốt của bọn nhỏ mới có dấu hiệu giảm.

“Em đi ngủ đi, anh ở đây trông chừng.” Thời Diệu cũng đỏ mắt.

Tôi lắc đầu, kiếp trước bọn nhỏ cũng bởi vì sốt cao mà hấp hối, tôi làm sao có thể ngủ được.

Anh lại nói: “Vậy em ngủ ở đây đi, có chuyện gì thì anh gọi em, chúng ta không thể lãng phí sức lực được.”

Tôi biết anh nói rất có đạo lý, vì thế ngủ bên cạnh bọn nhỏ. Tôi ngủ được 3 tiếng thì đổi cho anh nghỉ ngơi, anh vừa đặt đầu xuống gối liền ngủ, trông anh rất mệt. Nhiệt độ cơ thể của tụi nhỏ giờ đây cũng đã khôi phục bình thường, chúng nói muốn ăn gì đó, tôi bảo bọn chúng tôi nên nói chuyện và chơi trên giường, sau đó đi vào bếp làm đồ ăn.

Tôi đóng kín phòng bếp, sau đó hấp trứng nấu cháo, cắt thịt bữa trưa, mấy thứ này sẽ không phát ra mùi nồng. Lúc ăn cơm chúng tôi cũng im lặng, sau chuyện ngày hôm qua bọn nhỏ cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, không dám ngủ mà nhất định phải có chúng tôi ở cùng.

Bọn chúng mới 5 tuổi đã phải nhìn thấy sự tàn khốc của thế giới này. Vụ cướp kéo dài 7 8 ngày, tầng này của chúng tôi cũng bị lục soát, người đến tìm vật tư còn đập cửa phòng chứa đồ của chúng tôi, tôi và Thời Diệu đã sẵn sàng đón địch nhưng không biết tại sao bọn họ lại đột nhiên rời đi.

Ngày thứ 67 sau tận thế, là ngày tôi và bọn nhỏ bị zombie cắn ở kiếp trước. Buổi sáng tôi bừng tỉnh từ trong mơ, bọn nhỏ vẫn ngủ bên cạnh tôi, cánh tay bắp chân nhỏ đặt trên người tôi, ấm áp và mềm mại.

Một tia nắng mặt trời xuyên qua khe hở của rèm cửa, chiếu xuống sàn nhà một màu sắc ấm áp. Cửa bị đẩy ra, Thời Diệu xuất hiện ở cửa, trên người thoang thoảng mùi lá xanh:

“Mau dậy ăn cơm đi, nay có cháo rau.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, linh hồn vừa thoát ra khỏi giấc mơ kinh hoàng dần trở lại thế giới chân thật mang theo khói lửa nhân gian này. Giờ khắc này tôi đột nhiên muốn ôm lấy anh, ôm lấy hiện thực chân thật này. Nhưng lý trí khiến tôi bình tĩnh đứng dậy, sau đó mặc quần áo và rửa mặt cho bọn trẻ.

Ngày 110 sau tận thế, trong tiểu khu có người lái xe vọt ra ngoài, hẳn là đã không tìm thấy đồ ăn nữa rồi, chỉ có thể đi ra ngoài tự cứu lấy mình. Tuy nhiên chiếc xe kia không chạy được bao xa liền dừng ở một ngữ tư đường, bị zombie bao vây không thể đi tiếp, cuối cùng không còn động tĩnh gì nữa.

Chúng tôi không biết trong tiểu khu còn có bao nhiêu người sống nhưng những người chiến thắng trong vụ cướp lúc trước chắc chắn đã cướp được không ít đồ vật. Bọn họ chắc chắn vẫn còn sống và đang yên tĩnh ngủ đông như chúng tôi.

Tôi có nghe thấy bên Tề Duệ có chút động tĩnh, anh ấy cũng còn sống, thỉnh thoảng tôi cũng có thể nghe được tiếng zombie gầm nhẹ nhưng khi tôi gọi Thời Diệu thì thanh âm kia lại biến mất. Thời Diệu nói là do tôi quá căng thẳng nên xuất hiện ảo giác.

13

Ngày thứ 150 sau tận thế, mùa đông đã đến. Chúng tôi ở tầng 25. Gió bấc thổi mạnh, tuyết lùa vào qua những ô cửa sổ nứt nẻ, không khí lạnh tràn vào nhà, nước nhỏ giọt biến thành băng.

Bọn trẻ rời khỏi chiếc giường hoạt hình yêu thích của chúng theo tôi đến phòng ngủ chính. Phòng ngủ chính rất rộng, tôi và Thời Diệu dọn dẹp phòng thay đồ và phòng tắm, chuyển đồ dùng nhà bếp sang. Điều này đồng nghĩa với việc sống trong phòng ngủ, chúng tôi không phải chạy đi chạy lại giữa bếp và phòng ngủ nữa.

Chúng tôi mặc quần áo mùa đông dày, bỏ củi lấy được từ bàn ghế vào nồi sắt rồi nhóm lửa để sưởi ấm, níu kéo ngày đông lạnh giá. Thời Diệu tối nào cũng về phòng bố mẹ ngủ, căn phòng đó sát phòng khách lại càng lạnh hơn.

Trải qua sinh tử thực ra tôi cũng không còn hận anh nhiều đến thế nữa, sáu tháng nay anh ấy cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, nếu anh muốn ngủ trong phòng ngủ chính tôi cũng chấp thuận thôi nhưng anh chưa bao giờ nhắc đến chuyện này.

Đến đêm khi tôi thức dậy cho thêm củi thì chợt nghe thấy giọng anh, tưởng có người đột nhập nên lập tức cầm dao mở cửa rón rén đi qua. Nhưng không có ai xông vào, là anh đang khóc vì gặp phải ác mộng.

Tôi nghĩ chút rồi đẩy cửa vào đánh thức anh, khi tỉnh lại sau cơn mơ anh vẫn đang nghĩ bản thân gọi điện được cho bố mẹ.

“Anh không sao, em về ngủ tiếp đi.” Anh thấy tôi mặc đồ mỏng manh thì mặc đồ của anh cho tôi. Tay anh lạnh buốt và căn phòng cũng vậy. Tôi thấy củi trong nồi cũng không có dấu hiệu cháy thì hỏi: “Sao anh không đốt củi?”

Anh đáp: “Anh phải tiết kiệm hơn, mùa đông còn dài lắm.”

Tôi sờ quần áo, nghe được tiếng chính mình nói: “Đi ngủ thôi.”

Nói xong trong lòng có hơi tiếc nuối nhưng lời đã nói ra rồi. Trong bóng tối tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của anh nhưng tôi cảm thấy cơ thể anh đang run rẩy, có lẽ là quá lạnh, lạnh đến mức chúng tôi đều không kiểm soát được mình nữa.

Tôi trở về phòng sau đó nằm lên trường, thân thể bọn nhỏ giống như lò sưởi vậy, trong chăn ấm áp dễ chịu. Thời Diệu sau khi kiểm tra hệ thống thông gió thì đến đây, anh luôn rất cẩn thận, lo lắng về việc đốt củi sẽ dẫn đến ngộ độc khí CO2 nên mỗi đêm đều kiểm tra hệ thống thông gió rồi mới rời đi.

Anh nằm xuống giường bên kia, ở giữa chúng tôi là tụi nhỏ.

“Vừa rồi anh nằm mơ thấy bố mẹ anh quay về, họ nói sẽ quay lại thăm chúng ta, để chúng ta sống một cuộc sống tốt đẹp.” Anh nhẹ giọng nói.

Trong lòng tôi có dự cảm không lành, bây giờ đã nửa năm trôi qua rồi, bố mẹ chồng có thể đã không còn sống, Thời Diệu là con trai ruột của họ, có lẽ anh ấy đã cảm nhận được.

“Họ đang ở trên du thuyền, sẽ ổn thôi.” Tôi an ủi anh ấy, đó cũng là niềm hy vọng trong tôi.

“Đúng vậy, bọn họ đang ở trên du thuyền. Ở đó không có zombie, họ có thể câu cá khi đói và hứng nước mưa khi khát. Khả năng sống sót của họ rất cao. Hoặc họ đã đến một hòn đảo hoang và sống sót như Robinson.” Thời Diệu nói liền tù tì, anh dùng cách đó để thuyết phục bản thân.

Tôi lặng lẽ lắng nghe cho đến khi anh chìm dần vào giấc ngủ. Tôi cũng nhớ bố mẹ mình, không biết bây giờ họ ra sao.

14

Tôi bị bệnh và sốt cao. Để không lây sang cho tụi trẻ, Thời Diệu trải một chiếc chăn bông dày trong phòng thay đồ và để tôi ngủ ở đó. Quân Quân Duyệt Duyệt vô cùng lo lắng, bất lực nhìn ra ngoài như con chim cút nhỏ quấn trong chăn.

Uống thuốc xong tôi thiếp đi, ý thức mơ hồ, có lúc tôi tưởng rằng mình và Thời Diệu chưa ly hôn, có lúc lại tưởng rằng kiếp trước tôi và các con đang ở trong trung tâm mua sắm đó. Niềm vui và nỗi đau đan en với nhau khiến tôi khó phân biệt đâu là thực đâu là mơ.

Ngày đầu tiên sốt cao, người tôi rất nóng, hơi thở nóng rực. Ngày thứ hai thì rất lạnh, lạnh đến nỗi hai hàm răng lập cập va vào nhau, toàn thân vặn vẹo. Thời Diệu nằm xuống ôm tôi vào lòng, tôi vô thức muốn đẩy anh ra nhưng anh lại nắm lấy tay tôi nói: “Ngủ ngoan, đừng nhúc nhích.”

Ồ, hóa ra là anh đến để giúp tôi làm ấm chăn. Tôi thấy anh thật ngốc, chẳng phải anh nên lấy bình nước nóng cho tôi hay sao? Thế này tôi sẽ truyền cảm lạnh cho anh ấy mất. Lỡ cả hai người lớn chúng tôi cùng bị bệnh thì lũ trẻ sẽ ra sao?

Khi tôi nhắc nhở, anh nói rằng anh có đeo khẩu trang, tôi có hơi yên tâm hơn. Trước khi rơi vào trạng thái ngủ say tôi cảm giác lòng bàn tay anh vuốt v e mặt tôi, cuối cùng thở dài một hơi.

Lúc tỉnh lại thì Thời Diệu đã không còn ở bên cạnh tôi. Anh đang nấu cơm, bên ngoài tuyết chồng chất cao cả thước, củi trong nồi chậm rãi cháy, cháo kê sủi bọt, hai con chim cút nhỏ đang bưng bát nhỏ chờ đồ ăn.

“Bố, cháo mà bố nấu nhìn ngon quá.”

Quân Quân Duyệt Duyệt nhìn mà thèm ch ảy nước miếng. Thời Diệu đậy nắp nồi lại: “Mẹ ốm, cái này cho mẹ, các con ăn mì đi.”

Hai anh em đồng thanh: “Chúng con ăn thử được không, chỉ một miếng thôi.”

Thời Diệu cười nhẹ: “Được rồi, mang bát lại đây nào.”

Tôi trốn dưới chăn và bí mật theo dõi tất cả điều này, lần đầu tiên tôi nghiêm túc suy nghĩ về quá khứ và hiện tại giữa tôi và Thời Diệu. Đối với anh ấy tôi là người nhất thời, tôi chỉ là người vừa hay xuất hiện khi anh cô đơn. Tôi chỉ tình cờ có thể thỏa mãn những gì anh đã mất nên chúng tôi ở bên nhau.

Cũng giống như ngày tận thế này, anh ấy chỉ là người phù hợp nhất thời nên hiện tại chúng tôi mới sống cùng nhau. Khởi đầu tốt đẹp nhưng kết thúc liệu có còn đẹp thế không?

Ba ngày sau, bệnh của tôi vẫn chưa khỏi, người ta nói bệnh đến như núi sập, bệnh đi như kéo tơ, tôi chỉ có thể nằm. Tụi nhỏ quậy phá dường như không sợ lạnh, thậm chí còn chạy ra phòng khách để đắp người tuyết khi chúng tôi không chú ý nữa.

Thời Diệu kéo chúng lại, mắng chúng và dặn không bao giờ được ra ngoài nữa. Thời tiết xấu như vậy rất có thể sinh bệnh. Chiều đến, tôi đột nhiên cảm thấy gian phòng im ắng. Như thường lệ thì hai đứa trẻ im lặng không phải ngủ thì chính là chơi với nhau.

Tôi mặc quần áo đứng dậy thì nhìn thấy Thời Diệu đang ngủ trên ghế, trong thời gian này anh không được nghỉ ngơi nhiều. Sau khi tìm kiếm xung quanh tôi nhìn thấy Duyệt Duyệt đang đứng ở cửa phòng chứa đồ.

“Duyệt Duyệt, không phải mẹ dặn con không được ra ngoài sao?” Tôi tức giận định tét mông con bé một cái thì con bé lại chỉ phía sau cánh cửa:

“Mẹ ơi, chú Tề đưa anh đi chơi.”

Lòng tôi chợt trùng xuống, đẩy cửa ra, quả nhiên thấy cửa ở đối diện bị mở ra, cạnh cửa còn có băng ghế nhỏ, có lẽ là hai anh em tự mở cửa. Nhưng Tề Duệ làm sao liên lạc được với đứa nhỏ để chúng mở cửa cho rồi ôm Quân Quân đi để làm gì?

Tôi không dám nghĩ, cả người run rẩy gọi Thời Diệu, anh vừa nghe xong cũng luống cuống.

“Các em ở nhà, đừng ra ngoài.” Anh dặn dò một tiếng rồi cầm dao đi ra ngoài. Nhưng tôi không thể an tâm ở lại chỗ này chờ được, tôi cũng cầm lấy một cây búa, không yên tâm để Duyệt Duyệt ở nhà môt mình, vì thế mang theo cả con bé bên người.

Đến cửa phòng chứa đồ của Tề Duệ, cửa mở hờ, Thời Diệu đã đi vào, không có động tĩnh gì. Tôi cũng đi vào trong, ngửi thấy bên trong có mùi kỳ quái, có mùi hương khói, còn có... mùi xác thối rữa.

Khi tôi đi tới phòng khách, tôi bị một màn trước mắt làm cho khiếp sợ, tôi nhìn thấy Thời Diệu đứng bất động bên cạnh sô pha rách nát, phía trước là Tề Duệ gầy đến mức không còn hình người ôm Quân Quân đang hôn mê, mà phía sau Tề Duệ là một nữ zombie bị trói hai tay không ngừng vật lộn với dây thừng.

Nữ zombie đó tôi đã nhìn thấy trong ngày đầu tiên của tận thế, vợ của Tề Duệ - Dụ Hi.

Hiện tại tất cả đều đã sáng tỏ, tại sao tôi lại nhiều lần nghe thấy tiếng gầm nhẹ của zombie bên Tề Duệ, tại sao những kẻ cướp đồ kia lại rút lui khi đến tầng của chúng tôi. Bởi vì Tề Duệ vẫn đang sống chung người vợ bị biến thành zombie của anh ta.

Trên vách tường dán một bước tượng phật xé từ sách ra, trong bát sứ trước tượng phật tích đầy tro thơm, bàn thờ cúng hương khói cũng lau chùi sạch sẽ, là nơi sạch sẽ nhất trong căn nhà này.

Thời Diệu nói Tề Duệ không tin thần phật nhưng tất cả đều cho thấy anh ta cực kỳ thành kính. Không trải qua cực khổ thì không tin thần phật.

“Tề Duệ, đưa Quân Quân cho tôi.” Giọng của Thời Diệu khô khan, cẩn thận từng li từng tí. Tôi đến cả thở cũng không dám, sợ gây ra chút động tĩnh cũng sẽ khiến Tề Duệ điên lên, nhìn thần sắc bây giờ của anh ta rất không bình thường.

Tề Duệ ôm thật chặt Quân Quân, ngẩng đầu nhìn chúng tôi, nhếch miệng cười cười: “Anh, nói cho anh một tin tức tốt, Dụ Hi mang thai rồi, em sắp được làm cha, sau này sẽ không cần hâm mộ cặp song sinh của hai người nữa.”

Tôi và Thời Diệu cùng lúc nhìn về phía Dụ Hi đã biến thành zombie, cô ấy mặc một bộ váy xanh xinh đẹp, bụng phẳng lì. Tề Duệ chỉ vào tờ báo cáo trên sô pha: “Có báo cáo kiểm tra, đứa bé đã được 2 tháng tuổi rồi.”

Tôi nhìn qua và thấy đó quả thực là một tờ báo cáo kiểm tra khám thai, ngày trên đó là... ngày tận thế bắt đầu. Trong phút chốc, lòng tôi nhói lên, dù đã trải qua sinh tử nhưng tôi vẫn không khỏi cảm thấy bi thương vì ngày tận thế này.

“Tề Duệ, để Quân Quân xuống trước đã. Chúng ta có gì cứ từ từ nói chuyện.” Thời Diệu cất dao ở phía sau, chậm rãi bước đến chỗ Tề Duệ.

“Không thể buông được, Dụ Hi sắp không chống đỡ được nữa, cô ấy quá đói, từ khi cô ấy kiểm tra mang thai đến bây giờ đã không được ăn gì, cô ấy sắp chế+ đói rồi.” Tề Duệ đột nhiên ôm Quân Quân đưa về chỗ Dụ Hi. Hắn muốn để Dụ Hi ăn Quân Quân. Hắn điên rồi.

Thời Diệu liều mạng lao tới tóm lấy Quân Quân và định giật đi, tuy nhiên Tề Duệ trông gầy gò vậy nhưng lại rất khỏe, Thời Diệu sợ làm đau Quân Quân nên không dám dùng toàn lực tóm lấy.

“Tề Duệ, đó là Quân Quân. Nó là đứa trẻ cậu đã nhìn nó lớn lên, không phải thức ăn. Nếu Dụ Hi còn sống cô ấy chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy cậu như thế này.” Thời Diệu đánh lạc hướng sự chú ý của Tề Duệ trong khi áp sát.

Tề Duệ nghe xong lời này mới tỉnh táo lại một chút, ánh mắt kinh ngạc nhìn Quân Quân trong ngực: “Thật xin lỗi, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với tôi, anh, xin lỗi.”

Anh ta muốn trả lại đứa bé cho chúng tôi nhưng sau khi Dụ Hi gầm gừ thì lại hoảng loạn: “Anh có hai đứa con, thiếu một đứa cũng không sao. Anh vẫn có thể có đứa con khác, anh còn có thể có thêm nhiều Quân Quân nữa. Nhưng Dụ hi sắp chế+ rồi, cô ấy sắp chế+.”

Hắn vừa nói xong đang định giao Quân Quân cho Dụ Hi thì Thời Diệu nháy mắt với tôi, sau đó dùng lực kẹp chặt Tề Duệ xuống. Dùng đầu gối ấn mạnh vào ngực Tề Duệ không để hắn cử động.

Tôi nhân cơ hội tóm lấy Quân Quân, động thái này khiến Dụ Hi phát điên, cô ấy thật sự đã thoát khỏi sợi dây và lao về phía Thời Diệu. Vốn dĩ tôi rất sợ zombie nhưng không biết lấy đâu dũng khí mà đã tiến lên đá Dụ Hi ra, Thời Diệu cũng nhanh chóng đứng dậy lùi về phía sau.

Dụ Hi nhào tới c ắn vào cổ Tề Duệ, Tề Duệ theo bản năng muốn phản kháng nhưng cuối cùng lại dịu dàng ôm lấy cô. Anh ta cười, nước mắt tuôn ra. Bức tượng phật bị xé ra từ cuốn sách nào đó trên tường rơi xuống bên cạnh họ, thấm đẫm máu từng chút một.

Thắp hương để tỏ lòng thành kính với thần linh nhưng chống đỡ trong lòng khó mà bình tĩnh được. Tề Duệ muốn giữ lại một chút hy vọng nhưng cuối cùng các vị thần cũng không hiển linh cứu rỗi cho hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK