Mục lục
Vạn Dặm Tương Tư Gửi Gió Xuân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

7.

“Không thể nào! Yêu tinh đều là những thứ tầm nhìn hạn hẹp, sao có thể phí tâm phí lực đi tu tiên đạo được cơ chứ."

Lão thiên sư hoàn toàn không tin.

Ta quyết định đánh cược, nhả yêu đan của bản thân ra, yêu đan tỏa ra ánh sáng vàng kim lấp lánh, khí tức tỏa ra đều là khí tức chính đạo. Ta lại vội nuốt nội đan lại vào bụng, sợ nội đan bị hai thiên sư chiếm đoạt mất.

Yêu đan vô cùng trân quý, bất kể là tiên đạo hay yêu đạo, chỉ cần kết đan đều có khả năng cải tử hoàn sinh.

Hai vị thiên sư già trẻ cuối cùng cũng tin tưởng, quyết định sẽ ngồi xuống nói chuyện bàn bạc cùng chúng ta.

Chúng ta ba người một mèo ngồi xếp thành một vòng tròn, chuẩn bị thương lượng.

Lão Thiên Sư mở miệng trước: "Ngươi là yêu, việc này cũng đâu có sai. Tuy rằng ngươi tu tiên đạo, nhưng cũng không thể đảm bảo được ngươi sẽ không làm điều ác, vậy nên, ta cảm thấy vẫn nên g.iết c.hết ngươi thì hơn."

Tiểu Thiên sư vội vàng nói: "Sư phụ, để ta!"

Ta sợ hãi, lại bắt đầu bày ra dáng vẻ đáng yêu, dùng đôi mắt to tròn long lanh nhìn về phía hai vị thiên sư: "Đại thúc thúc, đại ca ca, hai người bỏ qua cho người ta đi. Người ta sẽ không làm việc xấu đâu, chỉ cần ta làm điều ác tự nhiên tu vi sẽ tiêu tán hết."

Thiên sư bị dáng vẻ cute của ta làm cho mơ hồ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, trời cao có đức hiếu sinh, vậy thì ta sẽ tha cho ngươi lần này. Nhưng ngươi phải nhớ, nếu như làm điều ác thì sẽ không chỉ đơn giản bị mất hết tu vi đâu, mạng nhỏ của ngươi cũng sẽ không giữ được nữa."

Tiểu Thiên sư không chịu, đứng dậy hét lớn: "Sư phụ, người sao có thể dễ tin người như vậy chứ, người định cứ vậy bỏ qua cho con yêu tinh này sao? Nếu như nó hại người, cho dù tu vi có tiêu tán thì những người bị nó hại phải làm sao?"

Ta chạy tới chỗ Tiểu Thiên sư, cọ cọ vào góc quần hắn: "Đại ca ca, mèo con đáng yêu như vậy, sao có thể hại người được cơ chứ? Nếu như đại ca ca không yên tâm, cùng lắm đến lúc đó ta đưa nội đan cho huynh cứu người là được."

Trước sự cute phô mai que của mèo con, tiểu Thiên sư, "..." clm sao đáng yêu vậy chứ…

Tiểu Thiên sư lại ngồi xuống, gương mặt có chút ửng đỏ: "Vậy còn được."

Mấy người còn lại, "..." Cái tên vô nguyên tắc này.

Lâm tú tài bắt ta về, ôm vào trong lòng, bày tỏ chủ quyền: "Đây là mèo của ta."

Tiểu Thiên sư có chút hiếu kỳ, áp sát lại gần, sờ sờ đầu ta: "Mèo con, ngươi biến thành người đi cho ta xem thử chút."

Ta,"……"

Lâm Tú Tài, "..."

Lão Thiên Sư đánh cái bốp một cái vào gáy hắn: “Biến cái cục cức! Không thấy nó không mặc quần áo à?"

Tiểu Thiên sư khẽ đỏ mặt…

Ta nhảy ra khỏi lòng Lâm Tú Tài, đến gần lão Thiên sư, hỏi: "Đại thúc, thúc có thể cho ta mượn Linh Kính của phủ Thiên Chủ dùng một chút được không?"

Lão thiên Sư sững người, dường như hiểu ra điều gì đó: “Đây chính là mục đích ngươi dẫn dắt chúng ta tới đây sao?”

Ta vội vàng gật đầu, ánh mắt đầy hy vọng nhìn về phía hắn, sau đó lại thuận tiện kể cho bọn họ chuyện giữa ta và tiểu thư.

Hai vị Thiên sư đều vô cùng kinh ngạc, bởi vì đoạt xá vốn là cấp thuật đã bị thất truyền từ lâu.

"Ta nghĩ nàng ta không dùng cấm thuật, có lẽ bị kéo đến đây cũng chỉ là vô tình. Bây giờ ta chỉ muốn xem tiểu thư nhà ta đang ở đâu."

Nói đến đây trong lòng ta chợt cảm thấy vô cùng buồn bã.

Lão thiên Sư lấy một tấm kính nhỏ ra: "Đây, ngươi hỏi đi. Nhưng nó nó có trả lời ngươi không thì ta không biết. Cái Linh Kính này đã ngủ đông nhiều năm rồi."

Ta vô cùng kinh ngạc: “Đơn giản vậy thôi sao? Còn có, thứ này quý giá như vậy sao thúc lại mang theo bên người, không sợ bị cướp sao?”

Tiểu Thiên Sư tiếp lời: "Cướp cái gì chứ? Thiên Sư đã chẳng còn lại mấy người, tấm kính vỡ này còn có tác dụng gì cơ chứ. Càng huống chi nó cứ ngủ đông liên miên suốt."

"Gương kia ngự ở trên tường, nữ nhân nào là người đẹp nhất thế gian?" Ta vừa cười haha vừa hỏi, câu này là ta học được từ chỗ tiểu thư xuyên không.

Những người, "..."

Đột nhiên, tấm gương vậy mà lại có phản ứng, phát ra một luồng sáng, một giọng nam êm tai vang lên: "Bạch Tuyết công chúa".

Ta lập tức cười lớn: "Hahaha, ngươi cũng biết chuyện của thế giới đó sao?"

Những người khác, "..." Cái loại kính dỏm gì không biết!

"Mèo con, ngươi vui tánh thiệt đó,so với đám thiên sư nhạt như nước ốc thú vị hơn không biết bao nhiêu lần." Giọng nói tra nam dễ nghe của Linh Kính bánh cuốn cực kỳ.

Ta nằm trên mặt kính lăn qua lăn lại, đáng yêu không chịu được hỏi: “Linh Kính ca ca, ca ca có thể nói cho ta biết linh hồn tiểu thư nhà ta rốt cục đi đâu rồi không.”

Linh kính chớp mắt tỏa ra một đạo bạch quang chói mắt, bên trong hiện ra một bé gái hai tuổi.

"Đầu thai rồi."

"Nàng ấy ở đâu? Ta muốn đi tìm nàng ấy." Ta vội vàng hỏi.

"Không biết."

Ta vô cùng nghi hoặc: “Sao huynh lại không biết được chứ?”

"Lão tử mù đường, đường ngang đường dọc nhận không ra."

Mọi người: "…"

"Mèo con, đừng tìm nữa, tiểu yêu tinh nhà ngươi hà cớ phải đi làm phiền cuộc sống của phàm nhân. Ta khuyên ngươi vẫn nên quay về rừng sâu tu luyện đi, không thể tiếp tục tham luyến tình cảm của con người nữa, nếu không sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phải trả giá." Linh Kính tốt bụng nhắc nhở.

"Ta muốn xác nhận xem hiện giờ tiểu thư có hạnh phúc không. Nếu như nàng hạnh phúc ta sẽ quay về rừng sâu."

Linh Kính bất đắc dĩ nói: "Được, vậy ngươi đến kinh thành tìm đi."

"Không phải huynh mù đường sao?” Ta nghi ngờ hỏi.

"Địa danh lão tử vẫn có thể nhận ra!"

Ta có chút khó xử, “Ta cũng mù đường, đến kinh thành phải đi đường nào?”

“Đừng hỏi ta, ta chỉ biết địa danh, không biết đường đâu.”

Những người khác, "..."

Đôi mắt to tròn của ta phát sáng long lanh nhìn về phía Lâm tú tài, "Tú Tài, ngươi đưa ta đến kinh thành có được không?"

"Không được."

Ta lại quay sang dụi dụi vào góc quần Tiểu thiên sư: “Đại ca ca, huynh đưa người ta đi có được không? Người ta không biết đông tây nam bắc, sợ mất mấy chục năm cũng không đến được mất.”

Phòng tuyến của tiểu thiên sư lập tức sụp đổ, đem ta ôm vào trong lòng, "Đáng yêu quá, ca ca dẫn ngươi đi. Dù sao ca ca hằng ngày cũng rảnh rỗi không có việc gì làm."

Lâm Tú Tài không nghe, hắn lập tức bế ta về, lườm hai người trước mắt: "Đây là mèo của ta!"

"Ngươi cũng không chịu đưa muội ấy đến kinh thành, bây giờ muội ấy là mèo của ta rồi."

Tiểu Thiên sư lại giành ta lại.

Lâm tú tài lại muốn cướp mèo, tiểu thiên sư liền lập tức trốn đi, làm hắn vồ phải không khí.

Lâm Tú Tài vô cùng tức giận, mắng lớn: "Nàng cái con mèo không có lương tâm này, đừng quên vừa rồi là ai cứu nàng!"

Ta nhìn về phía hắn, lè lưỡi: “Ngươi cũng không phải chủ nhân của ta, sao ta phải có lương tâm với ngươi. Ai đưa ta đến kinh thành ta liền đi theo người đó.”

"Vậy ta hỏi nàng, nếu ta với hắn đều có thể đưa nàng đến kinh thành, nàng đi theo ai?"

Lâm tú tài một bộ dáng ghen tuông tranh giành hỏi.

Hai người còn lại: "..."

Ta nhảy ra khỏi lồ ng ngực tiểu thiên sư, lại nhảy vào trong lòng Lâm Tú Tài: “Vậy ta đi theo ngươi.”

Tiểu Thiên sư vô cùng thương tâm: "Tại sao không đi theo ta? Lẽ nèo ghét bỏ ta không đẹp trai bằng hắn sao?"

Lão Thiên sư nhìn không nổi nữa, lại đánh mạnh một cái nữa vào sau gáy tiểu thiên sư: “Nhìn xem, ta nói rồi, yêu tinh mê hoặc người. Ngươi cái tên không có tiền đồ này, tốt xấu gì cũng là người phủ Thiên Sư, thế mà chưa gì đã bị mê hoặc rồi.”

Ta đến gần lão thiên sư, oan ức đáng thương: “Đại thúc, người đổ oan cho ta, ta không có dùng yêu thuật.”

Lão thiên sư không nói nữa, hắn lại bị vẻ ngoài cute phô mai que của ta cảm hóa rồi.

Cuối cùng ta vẫn quyết định đi cùng Lâm tú tài, bởi vì hắn không biết trừ yêu, an toàn hơn nhiều!

8.

Lúc chia tay, Lão thiên sư đã còn đặc biệt cảnh cáo ta: “Yêu tinh tham dăm, không cho gươi hóa thành người, tránh cho Lâm tú tài bị ngươi hút khô!”

Lâm Tú Tài, "..."

Ta vội vã gật đầu: “Được, được, ta đây tuyệt đối không động vào hắn. Hơn nữa ta tu tiên đạo, sớm đã không đ.ộng d.ục nữa rồi.”

Tiểu Thiên sư lại đỏ mặt rồi…

“Bộp” một cái. Tiểu Thiên sư lại lão thiên sư đứm cho một cái ngã lăn ra đất.

“Định lực không đủ, đáng đánh!"

Ta lại cùng Tú Tài trở về căn phòng rách của hắn, chuẩn bị thu dọn đồ đạc, ngày mai xuất phát.

Lâm tú tài biết ta sẽ không chạy, bởi vậy cũng không nhốt ta vào lồ ng.

Hắn nằm trên giường, gối đầu lên cánh tay, còn ta chui vào nằm trong một góc giường của hắn.

"Nàng tên là gì?" Lâm tú tài hỏi.

Ta mở miệng ngáp một cái thật lớn: "Mi Nhi"

"Ai đặt tên cho nàng?"

"Nguyên thân của cơ thể ta hóa thành tên là Mi Nhi."

Tú tài khó hiểu: “Hóa hình còn có nguyên thân sao?”

“Đúng vậy, yêu tinh bọn ta hóa hình bắt buộc phải tìm một t.hi t.hể, hợp thành một thể mới có thể hóa thành người. Bởi vậy, bọn ta sau khi biến hình cũng là con người hàng thật giá thật. Trước khi ta biến hình, vừa đúng lúc gặp phải lúc phương Bắc gặp phải một trận hạn hán lớn, có vô số lưu dân chạy nạn, t.hi t.hể cũng nhiều vô cùng, tu vi của ta chỉ đủ để dung hợp với thân xác của cô bé, bởi vậy ta đã tìm người đẹp nhất, cô bé lúc đó vừa mới c.hết đi, phụ mẫu bên cạnh khóc lớn gọi tên “Mi nhi”, sau đó ta lấy đó làm tên của bản thân."

"Hóa ra là vậy, vậy nàng có thể sinh con được không?" Tú tài lại hỏi.

Ta có chút bất mãn: "Không thể!"

Tú tài có chút thất vọng: “Ồ, vậy sau này làm sao có thể sinh hoạt vợ chồng bình thường được chứ?”

"Đồ bi3n thái!"

"Yên tâm ta có đói khát, không kén chọn thế nào cũng không hạ thủ với con mèo con nhà nàng đâu."

“Vậy ngươi ít nói mấy cái chuyện xôi thịt đó đi.”

Từ “xôi thịt” này cũng là ta học được từ chỗ vị tiểu thư kia.

Sáng sớm hôm sau, tú tài tỉnh dậy, phát hiện một có một mỹ nữ nằm bên cạnh, lại còn không mặc y phục liền bị dọa cho giật mình.

Ta tỉnh dậy, phát hiện bản thân đã biến thành người, liền “bùm” một cái lại biến trở lại hình mèo.

"Nàng, nàng, nàng muốn làm gì ta?" Tú tài gấp gáp, mặt đỏ tía tai hỏi.

Ta lười biếng liếc hắn một cái: "Động kinh hả."

“Lẽ nào nàng định dùng ta để thải dương bổ âm?”

Ta duỗi móng, cào cho hắn một cái: “Không phải ta đã nói ngươi không được nói mấy chuyện dăm ô xôi thịt này rồi sao, nói cho ngươi biết, ta đây chính là yêu tinh đoan chính nhất.”

"Lâm công tử, chàng có nhà không? Ta vào đây."

Theo âm thanh, tiểu thư mang theo một hộp thức ăn tiến vào trong, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh ta đang nổi khùng với tú tài, lại nhìn thấy vết cào trên cánh tay hắn, hét lớn:

“Lâm công tử, sao chàng có thể nuôi con mèo hoang này, cẩn thận nhiễm phải bệnh dại.”

Lâm tú tài cũng không giả vờ nữa, trực tiếp cất giọng đuổi người: "Biến biến biến, sau này không cho phép ngươi đến chỗ này của lão tử nữa."

Tiểu thư rất tổn thương, bộ dáng đau lòng tuyệt vọng: "Lâm công tử, sao lại như vậy? Rõ ràng mới hôm qua chàng còn dịu dàng như vậy..."

"Lão tử bây giờ phải rời khỏi đây, muốn tìm đàn ông đi tìm người khác đi." Lâm Tú Tài không thèm đếm xỉa tới nói.

Tiểu thư vừa nghe thấy lời này liền lập tức nhảy dựng lên: "Cái gì? Chuẩn bị rời đi? Toàn bộ thành này chàng là anh tuấn nhất, chàng đi rồi ta tổn thất biết bao nhiêu cơ chứ!"

Lâm Tú Tài cũng lười để ý tới nàng, chỉ chuyên tâm làm việc của bản thân, đổi y phục, đánh răng rửa mặt, thu dọn hành lý.

Tiểu thư đi sau mông hắn, bóng gió trong bóng giá ngoài tỏ ý hắn có thể làm chút chuyện gì đó rồi hẵng đi.

Tú tài tức không chịu được, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bế ta lên liền muốn rời đi.

Tiểu thư gấp gáp, đứng phía sau gọi lớn: "Lâm công tử, chàng ném con mèo đó đi đi, cẩn thận kẻo nhiễm phải bệnh dại ~"

Lâm Tú Tài cả đầu toàn mấy dấu gạch đen, nhìn ta đang nằm trong lòng, “Xin hỏi hai năm này nàng làm sao có thể chịu đựng được được nàng ta vậy?”

“Nàng ấy cũng khá thú vị, biết nhiều thứ mới mẻ, còn kể cho ta rất nhiều chuyện cười. Ta đã học được thêm rất nhiều thứ."

Lâm Tú Tài cả mặt đều tối thui lại, "Nàng vẫn nên học những thứ tốt đẹp một chút thì hơn."

Lâm tú tài cực kỳ nghèo, căn bản không có đồng lộ phí đi đường nào, toàn dựa vào hai chân lên đường còn chưa nói, đến khách đi3m cũng không có tiền mà ở. Đến đêm chúng ta chỉ đành ngủ tạm ở một nơi hoang vu hẻo lánh.

Chúng ta phải ngủ ở nơi hoang vu, Lâm tú tài có chút ngượng ngùng nói: "Mi Nhi, để nàng phải chịu khổ rồi."

Cả mặt ta đầy dấu chấm hỏi: "Ta là mèo, thích ở những nơi hoang dã, có chịu khổ cũng là ngươi chịu khổ có được không."

Lâm Tú Tài, "..."

"Vậy, nàng có thể biến thành người được không? Ta bây giờ vừa cô đơn vừa sợ hãi, muốn có người nói chuyện cùng."

Ta duỗi móng ra, làm điệu bộ muốn cào người. Tên này, hắn tưởng ta là đồ ngốc hay sao?

Lâm tú tài thấy ta chuẩn bị nổi giận liền vội vàng nói: “Nàng mặc y phục của ta là được, không cần lộ người ra. Nàng coi như xem ta vất vả cùng nàng lên đường, thỏa mãn cái yêu cầu nhỏ xíu xiu này của ta đi mà.”

Ta cũng có chút đuối lý, người ta cũng không nợ nần gì ta, lại còn phải cùng ta lên đường, đúng là không nên từ chối.

Ta đứng sau bụi cây, biến thành người, mặc bộ y phục của tú tài vào, bộ y phục rộng thênh thang, nhưng mặc lên người ta lại có một tư vị khác. Dáng vẻ của mèo vô cùng xinh đẹp uyển chuyển, bởi vậy phong thái, khí chất của ta bây giờ so với khi còn làm một nha hoàn đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.

Khi còn là một nha hoàn ta cũng không có cách nào ngoại trừ suốt ngày vâng vâng dạ dạ, bây giờ ta cuối cùng cũng có thể bung lụa rồi.

Ánh mắt của Lâm tú tài nhìn chằm chằm như muốn mọc trên người ta…

Ta dựa vào người hắn, giống như lúc còn ở trong hình dáng mèo, khẽ cọ cọ: "Lâm Tú Tài, như thế này nói chuyện có được không?"

Lâm Tú Tài cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đột nhiên áp lên người ta: “Là nàng cố ý dụ dỗ ta, không thể trách ta được.”

Hắn tưởng rằng ta đang dụ dỗ hắn, nhưng ta thực ra là vì mấy ngày nay vẫn luôn ở trong hình dạng mèo, nhất thời chưa kịp thích ứng, thay đổi thói quen.

"Ngươi chắc chắn muốn làm vậy sao? Ta thì không sao cảm có điều ngươi nhớ cẩn thận không bị ta thải dương bổ âm đấy."

Ta cũng không thấy có vấn đề gì cả, Yêu tinh ấy mà, dù sao cũng không chịu thiệt.

"Nàng thật sự sẽ thải dương bổ âm sao?"

Ta gật gật đầu, nhưng mà lừa hắn vậy thôi. Ta vốn tu Tiên đạo, chỉ có Ma ma tu mới dùng cách này để tu luyện.

Lâm Tú Tài do dự rồi... Trong lòng đang điên cuồng đấu tranh, rốt cục là mỹ sắc quan trọng, hay là thân thể bản thân quan trọng?

Ta vỗ nhẹ vào mặt hắn, hỏi: "Nghĩ xong chưa? Nếu không muốn thì đứng dậy, còn nữa sau này không được bắt ta biến thành người nữa."

Ai mà ngờ, hắn cũng không đứng dậy, ngược lại còn hỏi: “Nàng đã từng làm vậy với kẻ nào khác chưa?"

"Không có."

“Thế còn mèo đực thì sao?”

"Không có."

“Vậy ta đây sẽ không khách khí nữa.”

Nói xong liền cúi đầu hôn xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK