Dứt lời, anh cúp máy.
TV đã đổi chương trình, không có mặt anh trai, Trì Tiểu Viên liền dời ánh mắt đi.
Lúc này đột nhiên nghe thấy tên anh trai, Trì Tiểu Viên khẽ động, lại xoay người chạy nhanh đến trước mặt Lục Nghiêu.
Những chuyện liên quan đến anh trai, Trì Tiểu Viên cũng quên luôn sợ hãi, hai chân trước bám lấy chân Lục Nghiêu, kêu to "hừ hừ hừ" với Lục Nghiêu.
—— Anh biết anh trai tui?
—— Anh có biết anh trai tui ở đâu không?
Cậu kêu gấp, lại không thể nói chuyện, cho dù Lục Nghiêu có bản lĩnh thông thiên, cũng chỉ là người thường, làm sao có thể vượt qua giống loài, nghe hiểu tiếng thú?
Lục Nghiêu nhìn Trì Tiểu Viên, cũng không hiểu Trì Tiểu Viên kêu to cái gì, hơi suy đoán, anh ôm lấy Trì Tiểu Viên, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
—— Anh nói chuyện đi chứ.
Trì Tiểu Viên gấp gần ch*t, thấy không thể nói chuyện, lại càng sốt ruột, dưới sự kích động, cậu nâng một chân trước lên, dùng sức vỗ cánh tay Lục Nghiêu.
Lục Nghiêu khẽ nhíu mày.
"Có chuyện gì?"
Hừ, hừ hừ hừ ——
—— Anh trai đó.
——Anh trai tui!
Nhìn chằm chằm Trì Tiểu Viên một lúc, Lục Nghiêu mới nhớ ra poster ở bãi đỗ xe và bản tin chiếu trên TV có chỗ giống nhau —— Giang Minh Nguyệt.
"Em muốn xem Giang Minh Nguyệt?" Tuy hỏi như vậy rất kỳ quái, nhưng Lục Nghiêu luôn cảm thấy, lợn Hương trong ngực nghe hiểu được.
Trì Tiểu Viên giật mình, theo bản năng muốn đáp lại, lại bỗng nhiên bừng tỉnh, lòng mang cảnh giác, nếu như mình gật đầu, sẽ lộ tẩy! Ở đâu có con lợn nào thông minh như vậy?
Vì thế cậu giả bộ vô tội, đối diện với Lục Nghiêu.
Lục Nghiêu nhìn chăm chú Trì Tiểu Viên, mặc dù không được đáp lại, nhưng anh cảm thấy mình nghĩ không sai, cho nên cầm lấy điều khiển từ xa, tìm một chương trình Giang Minh Nguyệt tham gia, ấn phát.
Trì Tiểu Viên mở to hai mắt vừa to vừa tròn, thấy trên TV lại xuất hiện khuôn mặt anh trai, đáy mắt thần thái phi dương.
- Thần thái phi dương: Biểu hiện vui vẻ, hào hứng.
Thịt mũi chạm vào cánh tay Lục Nghiêu, Trì Tiểu Viên tỏ vẻ cảm kích.
Hai chân sau của cậu đạp một cái, sau đó tứ chi cùng nhau đạp, chuẩn bị nhảy xuống ngực Lục Nghiêu. Nhưng Lục Nghiêu nhanh hơn cậu một bước, cúi người, nhẹ nhàng đặt cậu xuống đất.
"Anh phải ra ngoài một chuyến." Lục Nghiêu nói với Trì Tiểu Viên.
Trì Tiểu Viên không đáp lại, cậu không nhúc nhích đứng trước TV, ngẩng cao đầu, tập trung tinh thần nhìn anh trai.
Mắt thấy lợn hương chăm chú xem TV, Lục Nghiêu đứng dậy trở về phòng, lúc đi ra, đã đổi lại áo vest, nút áo sơ mi nghiêm cẩn cài đến cuối, thắt cà vạt, kiểu tóc cũng vuốt keo lại.
Đi ra phòng khách, anh lại nhìn lợn hương đứng trước TV, trầm mặc vài giây, đi vào phòng bếp một chuyến.
Mười phút sau, anh bưng ra một đĩa hoa quả đã thái xong, dùng màng giữ tươi bọc kín, cất dao gọt trên bàn trà, cuối cùng kiểm tra phòng khách, mãi đến khi đem tất cả những vật nguy hiểm cất kỹ, mới đi về phía cửa lớn.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trì Tiểu Viên nghiêng đầu, thấy Lục Nghiêu mặc áo vest, chuẩn bị ra ngoài, nhớ ra cuộc gọi lúc nãy, với câu nói cuối cùng của Lục Nghiêu, cậu lại hùng hùng hổ hổ nhào về phía Lục Nghiêu.
Tên con người này nói, để anh trai với một tên con người khác đến văn phòng chờ anh ta, nếu mình đi theo, sẽ có thể nhìn thấy anh?
Nghĩ đến đây, Trì Tiểu Viên hạ quyết tâm muốn đi theo Lục Nghiêu.
Thấy Trì Tiểu Viên cuồn cuộn lao về phía mình, Lục Nghiêu sửng sốt, tiếp theo lại lo Trì Tiểu Viên chạy quá nhanh, đụng đầu vào tường, thế là anh buông túi ngồi xổm xuống, kịp thời ôm lấy Trì Tiểu Viên không phanh lại được.
Trì Tiểu Viên chậm lại vài giây, lại gọi Lục Nghiêu lần nữa, lại dùng hai chân trước ôm chặt một cánh tay Lục Nghiêu.
Lục Nghiêu cúi đầu nhìn Trì Tiểu Viên.
Trì Tiểu Viên: "Hừ, hừ hừ......" Mang tui theo!
Vuốt lưng Trì Tiểu Viên, lại xoa xoa lỗ tai cậu, Lục Nghiêu muốn thả Trì Tiểu Viên xuống, lại phát hiện lợn hương trong ngực có thái độ khác thường, gắt gao bám lấy mình, không muốn rời đi.
Lục Nghiêu lại thử vài lần, phát hiện cho dù mình cường ngạnh đẩy Trì Tiểu Viên ra, thả cậu xuống, Trì Tiểu Viên vẫn ôm lấy chân mình.
Cuối cùng Lục Nghiêu nhíu mày.
Anh không hiểu Trì Tiểu Viên muốn làm gì, càng không rõ vì sao lại ầm ĩ.
Lục Nghiêu nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay, đã 4 giờ, qua nửa giờ nữa, giao thông thành phố lại rơi vào trạng thái tắc nghẽn, bây giờ không ra ngoài, đến lúc đó lái xe, kẹt xe rất phiền phức.
Cân nhắc một lát, Lục Nghiêu vẫn lấy điện thoại ra, định gọi cho Dương Hiên, nhưng khi muốn nhấn số, anh lại dừng tay.
Còn nửa tiếng nữa.
Lục Nghiêu ngồi xổm xuống, lại thử nói chuyện với Trì Tiểu Viên lần nữa.
"Anh muốn ra ngoài, em ở một mình nhé?"
"Hừ hừ." Không được.
"Em còn muốn xem Giang Minh Nguyệt không?" Lục Nghiêu nói xong, lại tìm một chương trình khác có Giang Minh Nguyệt tham gia, đưa cho Trì Tiểu Viên xem.
Quả nhiên Trì Tiểu Viên bị hấp dẫn ánh mắt trong giây lát, nhưng cậu vẫn dùng tứ chi, cả người lợn đều bám vào đùi Lục Nghiêu, dáng vẻ "Tui chỉ là vật trang sức", làm ra động tác quay đầu có độ khó cao này.
Nhìn phản ứng của Trì Tiểu Viên, Lục Nghiêu cúi người thử đẩy cậu ra, nhưng Trì Tiểu Viên rất cảnh giác, anh vừa chạm, lập tức ôm chặt hơn.
Xem ra không hấp dẫn lực chú ý được.
Bỗng nhiên nhớ ra một chuyện cũ, đáy mắt Lục Nghiêu nhanh chóng hiện lên một tia cảm xúc, toát ra một tia đau khổ, nhưng rất nhanh đã thu lại tất cả cảm xúc phập phồng. Anh và Trì Tiểu Viên nhìn nhau lúc lâu, mới khom lưng bế Trì Tiểu Viên lên.
"Em muốn ra ngoài với anh không?"
"Hừ..." Muốn!
Thấy Lục Nghiêu đã hiểu ý mình, ngữ điệu "hừ" của Trì Tiểu Viên cũng tăng cao.
Phát hiện bé lợn hương bởi vì lời nói của mình mà phấn khích, Lục Nghiêu biết mình đoán đúng. Im lặng nhìn Trì Tiểu Viên, nhìn ánh mắt chờ mong của cậu, Lục Nghiêu chần chờ một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.
"Vậy thì cùng đi." Ngữ điệu Lục Nghiêu có vẻ rất nhu hòa.
Phát hiện Lục Nghiêu không thả mình xuống nữa, mà ôm ra cửa, tâm trạng Trì Tiểu Viên nhảy nhót, tâm trạng vui vẻ không che giấu được, ánh mắt rất sáng.
—
Trung tâm thành phố, cao ốc Vân Thủy.
Lục Nghiêu đỗ xe xong, ôm Trì Tiểu Viên đi vào thang máy chuyên dụng, quẹt thẻ lên tầng 30.
Toàn bộ tòa nhà Vân Thủy đều thuộc về tập đoàn Lục thị, tầng cao nhất là tổng bộ Lục thị, phía dưới là khu làm việc của công ty con. Mà dưới 30 tầng, là khu làm việc của công ty giải trí Hoa Diệu. Tầng 30 là văn phòng quản lý.
Thang máy dừng lại ở tầng 30, Lục Nghiêu ôm Trì Tiểu Viên bước ra ngoài.
Nghe thấy tiếng động, thư ký Chu Hàng ngẩng đầu, phát hiện là Lục Nghiêu, vội vàng đứng dậy, cung kính nói: "Lục tổng."
"Ừ." Lục Nghiêu vừa đi vừa hỏi, "Giang Minh Nguyệt, Trình Sâm đến chưa?"
"Tối qua cậu Giang đã đã bay đến thành phố H, vào đoàn làm phim, cậu ấy tỏ vẻ mình không rảnh đến", Chu Hàng quy củ đi theo Lục Nghiêu, tuy kinh ngạc vì người từ trước đến giờ luôn làm ra vẻ người sống chớ gần lạnh lùng như boss lại ôm một bé lợn hương đến công ty, nhưng vẫn kìm nén lòng hiếu kỳ của mình, tầm mắt không đặt loạn, "Nhưng người quản lý Trình Sâm của cậu Giang đã đến, đang ở trong phòng làm việc chờ ngài."
Chu Hàng dừng một lúc, hỏi: "Cần liên lạc với cậu Giang không?"
"Không cần." Lục Nghiêu phân phó, "Gọi quản lý quan hệ công chúng lên."
"Tôi sẽ liên lạc ngay."
Vẫn hơi do dự, Chu Hàng lại hỏi: "Lục tổng, cần tôi giúp ngài chăm sóc thú cưng không?"
"Không cần." Giọng điệu Lục Nghiêu rất lạnh nhạt, nhưng vẻ mặt chăm chú nhìn Trì Tiểu Viên rất nhu hòa, "Cậu gọt thêm ít táo, cắt ra từng miếng nhỏ."
"Tôi biết rồi."
Chu Hàng xoay người rời đi, trong lúc đó lại không nhịn được lén quay đầu, không che giấu nổi sự khiếp sợ của mình.
Lục Nghiêu ôm Trì Tiểu Viên đẩy cửa phòng làm việc ra, đi vào. Trình Sâm nhìn thấy Lục Nghiêu, đứng dậy: "Lục tổng." Ánh mắt y dừng trên người Trì Tiểu Viên, cũng giật mình không thôi.
Không để ý ánh mắt kinh ngạc của Trình Sâm, Lục Nghiêu gật đầu, "Ngồi xuống."
Anh bước đến đối diện Trình Sâm, cũng ngồi xuống.
Trì Tiểu Viên bị đặt lên sô pha, nhưng đã không còn vui mừng kích động như lúc nãy, cậu biết anh trai không ở chỗ này.
Thành phố H.
Xa ghê!
Nếu như cậu không gặp phải đạo sĩ xấu, không bị đạo sĩ xấu đánh tan linh lực, vậy cậu vẫn có thể bay qua tìm, nhưng bây giờ ngay cả hóa hình cậu cũng không hóa được, chớ nói chi là bay.
Chỉ là một con lợn hương bình thường mà thôi.
Trì Tiểu Viên ỉu xìu nằm sấp trên sô pha, tâm trạng sa sút, Lục Nghiêu phân tâm chú ý, vươn một tay vỗ nhẹ cậu.
Nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay con người, trí nhớ Trì Tiểu Viên bỗng nhiên quay về, nhớ lại một loạt thao tác lớn mật vừa rồi của mình, bụng run lên. Cậu lặng lẽ ngước mắt, cẩn thận quan sát vẻ mặt Lục Nghiêu, phân tích xem anh có phát hiện mình là yêu quái không.
... Hình như không có?
Hô, không sao không sao.
Trì Tiểu Viên thả lỏng, nhưng vì bảo vệ mình, cậu lại lắc lắc mông chạy đến góc sô pha, thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của mình.
Nhìn đến đây, Lục Nghiêu thu lại tầm mắt.
Phát hiện tầm mắt trên người mình biến mất, lỗ tai Trì Tiểu Viên nhanh chóng dựng thẳng.
Họ đang nói về anh trai.
Chuyện gì xảy ra với anh trai?
"Chuyện gì xảy ra?" Lục Nghiêu hỏi Trình Sâm.
Nghe xong câu hỏi, Trình Sâm lấy lại tinh thần, vẻ mặt đau khổ, nhanh chóng nói ra ngọn nguồn, "Chuyện còn phải nói từ một tháng trước..."
Một tháng trước, Giang Minh Nguyệt tham gia một hoạt động, lúc kết thúc tiệc rượu đụng phải em họ Lục Quy Viễn của Lục Nghiêu. Lục Quy Viễn là con trai độc nhất của bác hai Lục Nghiêu, cha mẹ rất cưng chiều gã, gã muốn gì cho đó, nuôi thành tính cách 'Duy ngã độc tôn, vô pháp vô thiên'.
- Duy ngã độc tôn: độc nhất, tôn quý nhất.
- Vô pháp vô thiên: không có phép tắc kỉ cương trên dưới, có thể hỗn lại với bất kì ai kể cả lớn - bé với nhau.
Lục Quy Viễn là hoa hoa công tử nổi danh, nam nữ ăn hết, lần đầu tiên nhìn thấy mặt Giang Minh Nguyệt, bắt đầu theo đuổi Giang Minh Nguyệt.
Ba năm trước Giang Minh Nguyệt xuất đạo, dựa vào một bộ giọng hát tốt trời sinh bạo hồng, sau đó hắn lại vượt qua giới hạn tham gia diễn xuất điện ảnh, cũng dựa vào đó đạt được "Giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất".
Ba năm trôi qua, Giang Minh Nguyệt đã trở thành ngôi sao nổi tiếng nhất, cho dù ở Hoa Diệu chúng tinh rực rỡ, cũng có đãi ngộ của Nhất ca. Địa vị của hắn ở Hoa Diệu và giới giải trí, đủ để hắn bỏ qua thân phận Lục Quy Viễn, không cần hư dữ ủy xà với gã, huống chi phương thức theo đuổi màu mè của Lục Quy Viễn, khiến hắn cảm thấy vô cùng phản cảm.
- Nhất ca: nam diễn viên trực thuộc nhà đài, được nhiều phim, nhiều vai quan trọng, được nhiều khán gia ưa thích, nhiều giải thương...
- Hư dữ ủy xà (Lá mặt lá trái): những người hư tình giả ý, lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt, không trung thực, xã giao có lệ.
Ngay hôm trước, Giang Minh Nguyệt lại lần nữa tàn nhẫn từ chối Lục Quy Viễn, ở trước mắt mọi người khiến gã mất mặt.
Từ nhỏ Lục Quy Viễn đã được nuông chiều, đi đâu cũng được mọi người xung quanh chào đón một cách kính trọng, phụ họa gã, có hôm nào mất mặt như vậy, vì vậy gã bắt đầu trả thù Giang Minh Nguyệt.
Nói xong chuyện đã xảy ra với Lục Nghiêu, Trình Sâm nhìn Lục Nghiêu, "Lục tổng, mọi chuyện là như vậy, tôi có thể đảm bảo, Giang Minh Nguyệt tuyệt đối không bị bất luận kẻ nào bao dưỡng, cậu ấy có thành tựu hôm nay, đều dựa vào chính bản thân, do cậu ấy cố gắng đạt được."
"Ừ, tôi biết." Lục Nghiêu nói, "Chuyện này tôi sẽ xử lý."
Nghe được cam đoan, trái tim Trình Sâm treo ngược, cuối cùng cũng có thể buông xuống, xem ra tại y quá lo lắng, mặc dù là thân thích, nhưng Lục Nghiêu cũng sẽ không thiên vị Lục Quy Viễn. Mà chuyện này chỉ cần Lục Nghiêu đồng ý ra tay, vậy nhất định có thể giải quyết trọn vẹn.
Y đã nghe rất nhiều truyền thuyết về Lục Nghiêu.
Cái tên Lục Nghiêu, là một loại thần thoại bất bại.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, tiếng nói chuyện sốt ruột và tiếng bước chân vội vã, rất nhanh đã đến bên ngoài văn phòng.
Một giây sau, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một gã thanh niên thở hổn hển xuất hiện ngoài cửa.
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Tiểu Viên: Không tìm thấy anh trai, không vui.
Lục Nghiêu: Xoa đầu.
—
Chào buổi sáng, ngày mai tiếp tục
Moa moa~