Khi Tống Lĩnh Viễn đến, Khúc Uyển Yên đã ngủ say, cổ tay được quấn một lớp băng dày. Mẹ của cô ta nói rằng Khúc Uyển Yên /r/ạ/c/h/ tay tutu và được băng bó lại.
Bà ấy cũng cho biết, may là bà đã phát hiện sớm và ngăn chặn kịp thời hành vi ngu ngốc của Khúc Uyển Yên, nếu không thì đã có hậu quả lớn.
Tống Lĩnh Viễn không dám quấy rầy Khúc Uyển Yên ngủ, bước ra ngoài phòng khách nói chuyện với mẹ Khúc.
Anh hỏi:
- Tại sao cô ấy lại tutu?
Nghe xong, mẹ Khúc buồn bã lau nước mắt:
- Vì cháu không còn như trước nữa.
Tống Lĩnh Viễn kinh ngạc:
- Cô ấy làm vậy là do cháu ư?
- Chẳng phải trước đó cháu đã nói tới Uyển Yên rằng chuyện của hai đứa sẽ không bao giờ kết quả còn gì?
Tống Lĩnh Viễn khẽ gật đầu.
Mẹ Khúc lau nước mắt, khóc nức nở:
- Trong lòng Uyển Yên luôn có cháu. 3 năm trước con bé bị kích động bởi sự phản bội của cháu nên con bé mới tha phương nơi đất khách một mình. Mãi con bé mới lấy hết can đảm mới có thể quay lại đây bắt đầu lại từ đầu. Nhưng cháu lại tránh xa con bé vì Trần Hoà, làm sao con bé chịu được? Mấy ngày nay con bé cứ khóc lóc, không chịu ăn uống, hôm nay thì lại đi tìm cái /c/h/ế/t/. Nếu không phải bác ngăn con bé kịp...
Mẹ Khúc nghẹn ngào nức nở không nói tiếp.
Tống Lĩnh Viễn nhăn mặt.
Anh không biết phải nói gì để an ủi mẹ Khúc.
3 năm trước, anh cũng khó chịu giống như Khúc Uyển Yên.
Rõ ràng mối quan hệ của họ vẫn rất tốt, cho đến tối sinh nhật hôm đó, lợi dụng anh quá chén, Trần Hoà đã leo lên giường anh. Khúc Uyển Yên bỏ đi không hề tin anh vô tội.
Rõ ràng anh đã rất say, làm sao có thể xảy ra quan hệ với Trần Hoà được?
Nhưng dù có giải thích thế này đi chăng nữa, Khúc Uyển Yên vẫn không tin anh.
Cô ấy cứ thế bỏ đi, bỏ anh lại một mình đối mặt với mọi người và hai bên gia đình, buộc anh phải cưới người phụ nữ anh không yêu...
Nếu cô ấy thật sự yêu anh nhiều như vậy, tại sao ngay từ đầu lại bỏ đi một cách tàn nhẫn như vậy?
Nếu cô ấy thật sự yêu anh nhiều như vậy, tại sao lại không tin anh?
Nếu cô ấy thật sự yêu anh nhiều như vậy, tại sao lại không màng đến chuyện anh đã kết hôn, ở nước ngoài suốt 3 năm rồi quay lại, nói với anh muốn bắt đầu lại?
Cô ấy không biết rằng bát nước đổ đi khó hốt lại đầy sao?
Tống Lĩnh Viễn đứng ngoài cửa, nặng nề hút thuốc.
Khúc Uyển Yên là mối tình đầu của anh, là người phụ nữ mà anh yêu sâu sắc.
Tất nhiên là anh cũng không khỏi động lòng khi thấy cô đòi /c/h/ế/t/ vì anh.
Nhưng đây có phải là lý do chính đáng để anh từ bỏ Trần Hoà và con của anh?
Quá khứ đã qua, mọi người đến tiến đến tương lai chứ. Đúng không?
Hiện tại, vợ của anh là Trần Hoà, con của anh cũng sắp chào đời. Đây là tất cả mọi thứ mà anh khát khao bấy lâu nay.
Tại sao anh phải quay lại từ đầu?
Sau khi điếu thuốc cháy hết, Tống Lĩnh Viễn nói với mẹ Khúc:
- Xin lỗi, cháu không giúp được gì cho chuyện của Khúc Uyển Yên. Làm phiền bác khuyên nhủ cô ấy nhiều hơn.
Mẹ Khúc choáng váng.
Bà ấy muốn nói với Tống Lĩnh Viễn điều gì đó, nhưng đối phương đã bước đi mà không hề ngoảnh lại.
25.
Sau khi Tống Lĩnh Viễn rời đi, anh liền tới thẳng chỗ của trợ lý.
Một lần nữa làm rõ tình cảm của mình dành cho Khúc Uyển Yên và Trần Hoà là khác nhau, anh phát hiện ra rằng địa vị của Trần Hoà trong lòng anh đã vượt qua mối tình đầu kia.
Sau khi đối mặt với những suy nghĩ trong lòng, anh không muốn tiếp tục chiến tranh lạnh với Trần Hoà nữa.
Vậy anh ấy phải nhận thua sao?
Bây giờ anh chỉ quan tâm đ ến việc gặp được Trần Hoà mà thôi!
Anh tiếp tục hỏi tiếp câu chuyện đang dang dở ở bệnh viện:
- Trần Hoà ở đâu? Cô ấy đang ở đâu?
Trợ lý trầm mặc một lát, đưa cho Tống Lĩnh Viễn một địa chỉ:
- Lần cuối tôi tìm được vị trí của phu nhân là ở đây.
Tống Lĩnh Viễn kinh ngạc:
- Brazil? Thị trấn nhỏ Paraty? Tại sao cô ấy lại đi xa như vậy trong khi mang thai?
Suy cho cùng, trợ lý cũng không thể chịu được cảnh chủ tịch suy sụp tinh thần.
- Nghe nói phu nhân đến đây để thư giãn.
Tống Lĩnh Viên xoa xoa lông mày, không khỏi bật cười:
- Đi xa như vậy chỉ để thư giãn? Hay là tránh mặt tôi?
Đột nhiên Tống Lĩnh Viễn nghĩ đến một người bạn của mình, vợ anh ấy đã ôm con bỏ trốn. Anh ta tức giận đến mức đuổi vợ con ra nước ngoài 2 năm, mãi sau mới dỗ được vợ con quay về.
Chẳng lẽ Trần Hoà cũng dựa vào đứa con trong bụng để chèn ép anh?
Cô ấy cũng muốn trải nghiệm niềm vui được truy thê?
Nếu vậy thì anh không ngại mà chiều ý cô.
- Dời lại lịch trình của tôi trong tuần này, tôi sẽ đến Brazil để tìm cô ấy.
Trợ lý kinh ngạc:
- Chủ tịch...
- Có vấn đề gì sao?
Trợ lý lại trầm mặc:
- Không có gì...
26.
Tống Lĩnh Viễn một mình đến Brazil để bắt đầu công cuộc theo đuổi vợ mình.
Sáng hôm đó, trên đường đi làm, trợ lý nhìn thấy máy bay bay ngang bầu trời rồi thở dài.
Đột nhiên anh nhớ lại 3 năm trước, anh đã điều tra ra được sự thật, anh định nói với chủ tịch nhưng phu nhân đã ngăn anh lại.
Trần Hoà nói:
- Lĩnh Viễn yêu Khúc Uyển Yên rất nhiều. Nếu biết Khúc Uyển Yên phản bội mình, anh ấy sẽ không chịu nổi đâu.
- Nhưng không lẽ phu nhân muốn chủ tịch hiểu lầm mình mãi sao?
- Không phải là hiểu lầm, đúng thật là tôi ép anh ấy kết hôn. Tuy nhiên, tôi tin rằng sự chân thành chính là mấu chốt, rồi một ngày nào đó, anh ấy sẽ nguyện ý yêu tôi.
Từ đầu đến cuối, chỉ có phu nhân là người yêu chủ tịch sâu đậm!
Cô ấy tận tâm chăm sóc chủ tịch, cô ấy cũng là người vợ được mọi người công nhận!
Mối tình đầu Khúc Uyển Yên kia hoàn toàn không xứng ở bên chủ tịch!
Vì thế lần này anh quyết định đưa địa chỉ kia cho chủ tịch.
Anh hy vọng rằng chủ tịch có thể tự mình tìm ra sự thật.
27.
Một tuần sau, Tống Lĩnh Viễn phẫn nộ về nước.
Sau khi xuống máy bay, anh ta đến thẳng nhà Khúc Uyển Yên.
Đã một tuần Khúc Uyển Yên không gặp Tống Lĩnh Viễn, cô ta đang hào hứng bắt chuyện, nhưng Tống Lĩnh Viễn lại đập một xấp ảnh xuống bàn.
- 3 năm trước, cô bỏ rơi tôi vì tên bợm rượu này?
Từng tấm ảnh lần lượt rơi xuống. Khúc Uyển Yên liếc nhìn chúng, tất cả đều là hình ảnh cô và người đàn ông khác trong khoảng thời gian ở nước ngoài 3 năm trước. Cô ta đứng hình!
Tống Lĩnh Viễn tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Anh ta chỉ tay vào Khúc Uyển Yên và giận dữ nói:
- Vì hắn mà cô vượt ngàn dặm xa xôi để đến đó, từ bỏ thân phận tiểu thư, hạ mình vào bếp. Nhưng anh ta đã đáp trả gì? Anh ta trăng hoa, cờ bạc, uống rượu và bạo lực gia đình! Ngay cả con của cô cũng bị anh ta đánh /c/h/ế/t/ trong lúc say xỉn...
- Đừng nói nữa, đừng nói nữa!
Khúc Uyển Yên ôm đầu, không nhịn được kêu lên:
- Anh Viễn, xin anh đừng nói nữa...
- Tại sao tôi phải ngừng nói?
Hai mắt của Tống Lĩnh Viễn đỏ hoe:
- Không phải cô nói yêu tôi đến mức cắt cổ tay tutu sao? Thì ra tất cả chỉ là diễn! Khúc Uyển Yên, sao cô lại trở thành người như vậy? Tôi thật sự mù rồi mới yêu cô!
- Anh Viễn...
Khúc Uyển Yên rơi nước mắt, nắm lấy cánh tay Tống Lĩnh Viên:
- Em sai rồi, do trước đây em không biết là mình làm sai nên em mới lỡ dại. Nhưng giờ em biết mình sai rồi, người em yêu nhất vẫn luôn là anh...
- Đừng chạm vào tôi!
Tống Lĩnh Viễn tàn nhẫn rút cánh tay của mình ra, cười lạnh nói:
- Đừng yêu tôi, thứ tình yêu của cô thật là bẩn thỉu!
Khúc Uyển Yên sửng sốt.
Bẩn thỉu!
Người mà anh ta từng yêu thương và ngưỡng mộ, giờ chỉ là đồ bẩn thỉu trong mắt anh ta!
- Tại sao 3 năm trước Trần Hoà lại leo lên giường của tôi? Không lẽ cũng là do cô sắp đặt? Để kiếm cớ bỏ ra nước ngoài gặp tên kia?
- Không!
Khúc Uyển Yên lắc đầu rồi giải thích:
- Là kế hoạch của cả 2.
- Kế hoạch?
- Trần Hoà thích anh! Khi đó em nóng lòng muốn xuất ngoại, nên đã thương lượng với cô ấy, để cô ấy lại với anh.
- Trần Hoà bằng lòng hợp tác với cô?
Khúc Uyển Yên mãnh liệt gật đầu:
- Cô ấy bằng lòng! Cô ấy rất thích anh! Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô ấy thôi em cũng có thể thấy được cô ấy muốn kết hôn và sinh con cho anh! Thậm chí tụi em còn trở thành bạn thân của nhau nữa! Cô ấy làm tất cả chỉ vì anh!
Tống Lĩnh Viễn cau mày:
- Tôi với cô ấy chưa từng gặp nhau, tại sao cô ấy lại thích tôi?
Khúc Uyển Yên cười khổ:
- Anh thật không biết sức hút của mình hấp dẫn đến cỡ nào sao? Vô số phụ nữ thích anh, mà Trần Hoà là người táo bạo nhất...
Đang nói dở dang, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mắt cô ta. Không biết Khúc Uyển Yên đã nhìn thấy gì, đôi mắt cô ta đột nhiên trợn to.
Tống Lĩnh Viễn quay đầu lại, nhìn thấy Trần Dực cầm một con /d/a/o/ sáng loáng /đ/â/m/ vào Khúc Uyển Yên!
Khúc Uyển Yên hét lên:
- Á!
Tống Lĩnh Viễn nhanh chóng tóm lấy cổ tay Trần Dực.
Đôi mắt đỏ ngầu của Trần Dực tràn ngập sự tức giận. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào Khúc Uyển Yên, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tối hôm đó cô gọi cho chị tôi nói những gì? Tại sao chị tôi lại ra ngoài lúc nửa đêm? Cô cũng trả tiền thuê nhóm người đó đúng chứ? Nói cho tôi biết, có phải là cô không?
Cơn tức giận bùng cháy mãnh liệt, cậu ấy lại hướng đến Khúc Uyển Yên một cách hung bạo.
- Con khốn!
- Á! Anh Viễn, cứu em!
Khúc Uyển Yên mặt mày tái nhợt, vội vàng trốn sau lưng Tống Lĩnh Viễn.
Tống Lĩnh Viên bối rối trước cảnh tượng này, nhưng anh vẫn ngăn Trần Dực lại.
- Trần Dực, cậu bỏ /d/a/o/ xuống, nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.
- Anh cút ra ngay! Tôi không muốn dính dáng gì tới anh nữa, đừng để tôi điên lên xử lý luôn cả anh! Đồ khốn nạn!
- Trần Dực!
- Á!
Đột nhiên, không giãn trở nên yên tĩnh.
Trong tiếng hét của Khúc Uyển Yên, Tống Lĩnh Viễn và Trần Dực cúi đầu nhìn xuống.
Mũi /d/a/o/ đâm vào bụng Tống Lĩnh Viên, /m/á/u/ không ngừng chảy ra.
Tầm mắt Tống Lĩnh Viễn tối dần rồi anh ta ngã xuống.
Trước khi ngất đi, anh vẫn nắm chặt tay Trần Dực, anh không muốn cậu ấy phạm thêm sai lầm nào nữa.
28.
Tống Lĩnh Viễn hôn mê khá lâu.
Anh ta gặp đi gặp lại cơn ác mộng kia.
Một màn đêm vô tận, có núi sâu, rừng già. Kéo dài không lối thoát.
Anh ta muốn chạy khỏi nơi đây.
Nhưng những thân cây to lớn giống như một tấm lưới lớn vô hình, nhốt anh ta lại. Dù có chạy thế nào, anh ta vẫn sẽ quay lại vị trí ban đầu.
Anh sợ hãi đến mức thở hắt và run lẩy bẩy.
Dường như có một con quái vật nào đó đang đuổi theo phía sau anh. Nếu anh bị bắt, thì nó sẽ lột da anh ra và rút hết /m/á/u/.
Anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu, đó chính là CHẠY!
Dù có chuyện gì đi nữa, anh cũng phải chạy thoát khỏi nơi đây!
Anh phải chạy!
Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai anh:
- Anh ơi.
Tống Lĩnh Viên đột nhiên mở mắt, hít một hơi thật sâu!
- Tỉnh dậy đi!
Nhìn thấy Tống Lĩnh Viễn tỉnh lại, người nhà họ Tống tất cả đều thở dài nhẹ nhõm.
- Anh trai, anh thấy đỡ hơn chưa?
Nhìn khuôn mặt tái xanh của em trai Tống Lĩnh Thanh của mình, Tống Lĩnh Viễn mất một hồi mới thoát khỏi giấc mộng kia.
Ký ức tràn về trong tâm trí anh.
Anh nhớ lại mọi chuyện trước khi mình bị thương, cau mày hỏi Tống Lĩnh Thanh:
- Trần Dực đâu?
- Bị cảnh sát bắt đi rồi.
- Còn Khúc Uyển Yên, mọi chuyện vẫn ổn chứ?
Tống Lĩnh Thanh lắc đầu:
- Sau khi anh bất tỉnh, tay anh vẫn nắm chặt Trần Dực, nên cậu ấy không thoát ra được.
Tống Lĩnh Viễn thở phào nhẹ nhõm:
- Vậy thì tốt.
Anh ta sợ Trần Dực phát điên lên và phạm tội. Lúc đó anh phải giải thích thế nào với Trần Hoà đây?
Anh hỏi lại:
- Tại sao anh ta lại muốn làm hại Khúc Uyển Yên?
Tống Lĩnh Thanh ngơ ngác lắc đầu:
- Em không biết nữa. Bên cảnh sát nói, vụ án của Trần Dực đã được chuyển giao cho bên Hình sự, chi tiết thế nào thì họ không nói.
- Đội điều tra hình sự?
Tống Lĩnh Viễn kinh ngạc, có chút khẩn trương:
- Tại sao lại bị chuyển sang bên Hình sự? Em khởi tố cậu ấy sao?
- Không có, em đợi anh tỉnh lại để đưa ra quyết định. Dù sao cậu ấy cũng là em vợ của anh. Sở dĩ cậu ấy chuyển sang bên Hình sự vì có liên quan đến một vụ án cũ trước đó.
- Vụ án cũ? Vụ nào vậy?
Tống Lĩnh Thanh lại lắc đầu:
- Vụ án vẫn còn đang điều tra, tất cả đều được bảo mật.
Sự nghi ngờ trong lòng Tống Lĩnh Viên ngày càng lớn hơn.
Điểm chung giữa Trần Dực và Khúc Uyển Yên là gì? Chỉ có thể là Trần Hoà.
Tống Lĩnh Viễn cau mày khi nhớ lại những gì Trần Dực nói khi muốn /g/i/ế/t/ Khúc Uyển Yên.
Giữa Trần Hoà và Khúc Uyển Yên đã xảy ra chuyện gì?
Anh nhớ lần cuối cùng hai người chạm mặt, chính là lúc Trần Hoà ép Khúc Uyển Yên quỳ xuống...
Có lẽ mọi chuyện thực sự không như anh nghĩ.
Trần Hoà đã giải thích rằng chính Khúc Uyển Yên là người cố ý quỳ xuống để lấy lòng thương hại của anh.
Còn giờ là một vụ án hình sự...
Thân thể anh vẫn còn rất yếu ớt, nghĩ đến những chuyện phức tạp này, Tống Lĩnh Viễn cảm thấy đầu mình sắp nổ tung!
Anh chỉ đơn giản gọi cho Khúc Uyển Yên và hỏi cô chuyện gì đang xảy ra.
Khúc Uyển Yên do dự, nói rằng mình không biết gì cả.
Tống Lĩnh Viễn cúp điện thoại, lại gọi cho Trần Hoà.
Vẫn không ai bắt máy.
Anh lại gửi tin nhắn, không ai phản hồi.
Tống Lĩnh Viễn chưa bao giờ nóng lòng muốn liên lạc với Trần Hoà như bây giờ.
Anh muốn hỏi cô chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lần này cô lại bỏ đi lâu như vậy? Cô ấy ở nước ngoài có biết rằng em trai mình suýt phạm tội và có thể sẽ vào /t/ù/ hay không?
Tất nhiên là anh cũng muốn nói với cô rằng anh rất nhớ cô và muốn cô bình yên quay về cùng với con.
Anh ấy đảm bảo rằng trong tương lai anh sẽ đối xử tốt với cô ấy.
Dù cô có thật sự ép Khúc Uyển Yên quỳ xuống đi chăng nữa, anh cũng sẽ không bao giờ trách phạt cô nữa.
Nhưng mọi cố gắng trong việc liên lạc với Trần Hoà đều thất bại.
Cuối cùng, Tống Lĩnh Viễn bỏ cuộc. Buộc phải nghỉ ngơi trong yên tĩnh.
29.
Trong lúc nằm viện, anh ngủ không ngon giấc.
Cơn ác mộng kia liên tục ập đến hàng đêm. Sau khi xuất viện, Tống Lĩnh Viễn đã tìm gặp bác sĩ tâm lý của mình.
Đã lâu rồi anh không gặp ông ấy.
Bác sĩ nhìn thấy anh đến cũng không ngạc gì mấy, chỉ bình tĩnh hỏi:
- Cậu lại gặp ác mộng à?
Tống Lĩnh Viễn gật đầu.
- Giấc mơ lần này có gì đặc biệt không?
Tống Lĩnh Viễn suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tôi nghe thấy một cô bé gọi tôi là anh trai, như vậy có được tính không?
- Không sao, chỉ cần là tình tiết mới là được. Cậu nằm xuống, tôi sẽ thử thôi miên cậu lần nữa. Xem có thể tra ra ngọn nguồn cơn ác mộng của cậu được không.
Tống Lĩnh Viễn yên lặng nằm xuống.
Thời gian thôi miên lần này kéo dài hơn những lần trước. Dưới sự thôi miên chuyên nghiệp của bác sĩ, những hình ảnh trong mơ dần dần trở nên rõ ràng.
- Anh ơi, em không thể chạy được nữa.
Một cô bé khoảng 4-5 tuổi thở hổn hển. Mặc cho khuôn mặt lấm lét bùn đất, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời.
Cậu bé lo lắng liếc nhìn về phía sau rồi nói với cô bé:
- Không được, chúng ta phải chạy. Nếu bị 2 tên /b/u/ô/n/n/g/ư/ờ/i/ kia bắt được, chúng ta sẽ bị họ đánh /c/h/ế/t/ mất!
- Nhưng em mệt và đau chân quá. Anh ơi, cứ để em ở lại. Em không muốn chạy nữa.
- Không! Chúng ta phải chạy! Nào, leo lên lưng anh rồi anh cõng em đi!
Thế là cậu bé cõng cô bé trên lưng chạy từ đêm này sang đêm khác, ngày này qua ngày khác trong rừng sâu.
Nhìn xung quanh, khắp nơi đều là cây lớn che khuất bầu trời, không thể phân biệt đâu là đông tây nam bắc.
Họ tưởng mình đã thoát được những tên /b/u/ô/n/n/g/ư/ờ/i/ kia, nhưng cuối cùng lại bị lạc.
- Anh ơi, chúng ta sẽ /c/h/ế/t/ ở đây sao?
Cô bé nhỏ hơn anh vài tuổi, đôi mắt đầy bối rối, nhìn vào có thể thấy rõ con bé đang sợ hãi.
Cậu bé cũng sợ nhưng không muốn cho cô bé thấy nên giả vờ thoải mái:
- Tất nhiên là không rồi! Chúng ta đã trốn thoát khỏi bọn họ, chỉ cần ra khỏi khu rừng này, chúng ta sẽ được giải cứu.
- Nhưng chúng ta đi bộ mấy ngày rồi, vẫn không ra được khỏi đây.
Cô bé thở dài.
- Ừ, khu rừng này hơi rộng, phải mất nhiều thời gian để ra ngoài.
- Anh ơi, em đói quá.
- Lát nữa anh sẽ hái trái cây cho em ăn.
- Anh ơi, có bánh ngọt không? Em muốn ăn bánh.
Cô bé tham lam lè cái lưỡi hồng của mình ra li3m đôi môi tái nhợt của mình.
Trái tim cậu bé lỗi nhịp. Anh xoa đầu an ủi cô bé:
- Em ráng chịu một chút, khi nào ra được khỏi đây anh sẽ dẫn em đi ăn.
Trong rừng sâu, họ ăn trái cây và uống nước suối cho có sức.
Thể lực của cậu bé đã cạn kiệt từ lâu.
Cô bé yếu ớt hỏi:
- Anh ơi, có phải em sắp /c/h/ế/t/ không?
- Em đang nói cái gì vậy? Có anh ở đây, em sẽ ổn thôi.
- Nhưng em cảm thấy mình sắp /c/h/ế/t/ rồi. Anh ơi, trước mặt có một cái hang động, anh cứ để em lại đó đi. Em không đi nổi nữa, em thật sự không còn sức.
Cô bé đau khổ nói, giọng nói nghe như sắp bật khóc.
Cậu bé bất lực cố gắng thuyết phục cô bé đừng bỏ cuộc.
Cuối cùng, cô bé ngồi phịch xuống đất không chịu rời đi:
- Hu hu hu, em không muốn đi nữa, em mệt quá. Em muốn bố mẹ đến đón em! Hu hu hu...
Cậu bé không còn cách nào khác nên đành phải đưa cô bé vào hang động.
Cô bé dựa vào một tảng đá lớn và th ở dốc:
- Anh ơi, anh cứ đi đi, để em lại đây.
- Anh sẽ không để em lại một mình đâu.
- Nhưng em...
- Em không muốn ăn bánh à?
Cậu bé dụ dỗ:
- Chỉ cần chúng ta thoát khỏi đây, có rất nhiều bánh ngọt ngon đang chờ chúng ta!
Nghe vậy, cô bé từ khó chịu trở nên phấn khích và liên tục nuốt nước bọt.
Cậu bé nói tiếp:
- Ra ngoài được, sau này lớn lên chúng ta sẽ kết hôn, tổ chức tiệc cưới hoành tráng và mời mọi người đến tham dự đám cưới của chúng ta. Em thấy thế nào?
Cô bé nghiêng đầu khó hiểu:
- Anh không muốn ăn bánh sao? Sao lại muốn kết hôn?
Cậu bé bật cười trước sự ngây thơ của cô bé, đưa tay nhẹ nhàng gãi sống mũi xinh đẹp của cô bé rồi nói:
- Em chưa từng dự đám cưới sao? Ở đám cưới có rất nhiều bánh đủ các màu. Nếu em muốn ăn bánh ngọt, chúng ta có thể tự tổ chức đám cưới hoành tráng, tất cả bánh ngọt ở đó đều là của chúng ta!
Cô bé phấn khích, hai mắt sáng ngời:
- Được thôi, chúng ta thống nhất sau này sẽ kết hôn với nhau! Em muốn ăn thật nhiều bánh ngọt, anh đừng ăn hết của em!
Cậu bé mỉm cười và xoa đầu cô bé.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cậu bé đề nghị tiếp tục lên đường nhưng cô bé từ chối.
- Anh ơi, em không đi nổi đâu. Anh đi trước tìm đường đi.
Cậu bé nhìn vẻ mặt hờn dỗi của cô bé mà cảm thấy thương xót.
Cậu rõ ràng đang rất sợ hãi, nhưng lại tỏ ra điềm tĩnh:
- Được rồi, vậy em ngồi yên ở đây đợi anh.
Trước khi rời đi, cô bé dùng bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cánh tay cậu bé, nũng nịu nói:
- Anh ơi, anh có bỏ rơi em không?
Cậu bé mỉm cười:
- Không đâu! Chúng ta đã hứa sẽ kết hôn và ăn bánh cùng nhau rồi mà!
- Vậy thì mình móc ngoéo đi.
Cô bé đưa bàn tay nhỏ của mình ra và móc vào ngón tay của cậu bé.
Trời đất chứng giám, cả hai đứa trẻ con đã hứa hẹn với nhau.
Chỉ là ông biết liệu ông trời có đang đùa giỡn của họ không.
Sau nhiều ngày trong rừng, cậu bé vẫn không tìm được lối ra.
Cho đến một ngày, cậu tìm thấy một đường nhựa lớn.
Cậu hào hứng chạy ra đường và chẳng mấy chốc sau gặp một chiếc xe jeep.
Cậu vẫy tay xin giúp đỡ.
Tài xế dừng xe lại.
Có lẽ trong nhiều ngày qua, cậu ấy luôn căng thẳng, cộng thêm thể lực yếu ớt. Sau khi cảm thấy bản thân mình được cứu, cậu bé ngất đi và hôn mê.
Khi tỉnh lại lần nữa, cậu bé đã ở trong một bệnh viện tư nhân cao cấp.
Những trải nghiệm đen tối và đáng sợ kia đã bị phong ấn sâu trong ký ức. Cậu bé đã quên đi cô bé mà mình đã hứa hẹn dưới sự chứng kiến của trời và đất.
30.
Tống Lĩnh Viễn tỉnh lại, toàn thân đầy mồ hôi lạnh.
Bác sĩ hỏi:
- Cậu đã nhớ lại mọi chuyện chưa?
Tống Lĩnh Viễn gật đầu, khuôn mặt bàng hoàng.
Cô bé đó là ai?
Không hiểu sao, đôi mắt trong veo đó lại khiến anh vô thức nhớ đến Trần Hoà.
Đột nhiên anh nhớ lại lần đầu tiên anh và Trần Hoà gặp nhau.
Lúc đó anh và Khúc Uyển Yên hẹn hò trong quán cà phê, Trần Hoà là bạn thân của Khúc Uyển Yên cũng ngồi cùng nói chuyện.
Trần Hoà hỏi:
- Không biết anh Tống có trải nghiệm đặc biệt nào không?
Tống Lĩnh Viễn không hiểu cho lắm.
Trần Hoà sau đó cười nói:
- Hồi còn nhỏ em đã bị /b/ắ/t/c/ó/c/, nhưng một anh trai đã cứu em. Nếu không có anh ấy, em cũng không biết liệu mình có thể tiếp tục sống được không.
Lúc đó Tống Lĩnh Viễn đã trả lời thế nào?
À, anh thờ ơ nói nhỏ:
- Cuộc sống của tôi rất suôn sẻ, không có chuyện gì đặc biệt cả.
Khi đó anh chỉ thản nhiên nói mà không suy nghĩ.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, vẻ mặt của Trần Hoà thể hiện rõ sự thất vọng khi nghe anh trả lời!
Có phải là cô ấy không?
Cô bé mà anh bỏ lại khi nhỏ là Trần Hoà?
Anh nhớ rằng Trần Hoà từng đề cập chuyện mình từng lên báo.
Anh nhanh chóng tìm lại tin tức hơn 10 năm trước.
[Đã tìm thấy cô bé 5 tuổi bị /b/ắ/t/c/ó/c/ trong tình trạng nguy kịch]
Nội dung chính là Trần Hoà được tìm thấy trong hang động và bị bỏ đói nhiều ngày.
Trong khi đó anh đã được giải cứu và nhân viên y tế chăm sóc.
Quả nhiên là Trần Hoà!
Lúc này nội tâm Tống Lĩnh Viễn không khác gì những con sóng cuồn cuộn!
Anh đã hiểu tại sao Trần Hoà lại thích anh đến như vậy?
Không phải chỉ vì lời hứa trẻ con kia.
Nhưng trong lúc gặp nguy hiểm, cả hai đã luôn hỗ trợ và an ủi nhau, cùng nhau sống sót qua những giây phút đen tối nhất trong cuộc đời.
Những tình cảm sâu sắc đó in sâu vào xương tủy. Dù mấy chục năm có trôi qua, cả hai cũng không thể nào quên khoảnh khắc ấm áp đó.
Vậy mà anh đã quên hết tất cả!
Tim anh đập mạnh.
Anh không thể tưởng tượng trong những ngày không có anh bên cạnh, cô bé Trần Hoà một mình trốn trong hang động, trông ngóng anh quay trở lại. Sau đó chuyển từ thất vọng, thành tuyệt vọng.
- Anh ơi, anh có bỏ rơi em không?
- Không đâu! Chúng ta đã hứa sẽ kết hôn và ăn bánh cùng nhau rồi mà!
- Vậy thì mình móc ngoéo đi.
Anh đã thất hứa!
Anh không chỉ bỏ rơi cô!
Mà anh hoàn toàn quên mất cô!
Sau khi xuất viện, Tống Lĩnh Viễn không nhịn được mà bật khóc!
Anh nóng lòng muốn liên lạc với Trần Hoà và nói với cô rằng anh không cố ý bỏ rơi cô.
Anh bị mất trí nhớ thôi!
Anh sẽ hứa với cô sẽ không bao giờ làm như vậy với cô nữa!
Từ giờ trở đi, anh nhất định sẽ nắm chặt tay cô, cô đi đâu thì anh sẽ theo đó.
Không bao giờ buông tay cô nữa!
Anh run rẩy nhấc điện thoại lên và gọi đi gọi lại.
[Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện đang bận...]
- Trần Hoà...
Tống Lĩnh Viễn ngơ ngác nhìn điện thoại, trong mắt đầy nghi hoặc.
- Em đang ở đâu?
31.
Mẹ của Khúc Uyển Yên gọi đến, Tống Lĩnh Viễn lau nước mắt, kiềm chế cảm xúc, khôi phục tâm trạng bình thường rồi nhất trả lời.
Chưa kịp lên tiếng, mẹ Khúc bên đầu kia đã kêu cứu:
- Lĩnh Viễn, xin cháu hãy giúp bác. Uyển Yên vừa bị cảnh sát bắt đi, nói rằng con bé bị tình nghi thuê người đi g/i/ế/t/ người khác. Làm sao con bé có thể làm chuyện đó được? Chắc chắn cảnh sát đã nhầm! Con có thể giúp Uyển Yên được không?
Mặc dù Tống Lĩnh Viễn không còn tình cảm với Khúc Uyển Yên nữa, nhưng dù sao họ cũng lớn lên cùng nhau. Dù không thành đôi thì họ vẫn là bạn bè.
Anh trấn an:
- Dì đừng lo lắng. Chỉ cần mình không làm thì sẽ không bị gì đâu. Có lẽ cô ấy chỉ bị đưa đi lấy lời khai thôi.
- Vậy thì cháu mau chóng đưa Uyển Yên về đi! Con bé cả đời chưa từng vào những nơi như vậy, nhất định sẽ rất sợ hãi! Không phải công ty của cháu có luật sư hàng đầu sao? Hãy nhờ họ đưa Uyển Yên ra ngoài càng sớm càng tốt! Cháu có thể làm được không?
- Được rồi dì, cháu sẽ xử lý ngay. Dì yên tâm, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Sau khi cúp điện thoại, Tống Lĩnh Viễn liên lạc với bộ phận pháp lý của công ty, nhờ luật sư hàng đầu xử lý chuyện của Khúc Uyển Yên.
Thuê người để /g/i/ế/t/ người khác là chuyện lớn. Mặc dù Khúc Uyển Yên đã lừa dối anh nhưng anh không cảm thấy cô ác độc đến thế.
32.
Anh lại tìm đến nhà họ Trần và muốn họ nói cho anh biết Trần Hoà đang ở đâu.
Trong căn biệt thự nhỏ, bầu không khí cổ quái vẫn còn đó.
Những bông hoa trong sân gần như biến mất hoàn toàn, những cánh hoa và lá rụng trên mặt đất cũng không được dọn dẹp. Chúng xen lẫn với đất, cỏ dại mọc um tùm kiến khoảng sân trước nhà trông cằn cỗi.
Nếu như không nghe thấy tiếng nói đứt quãng trên tầng 2, anh sẽ nghĩ căn nhà này đã bị bỏ hoang lâu ngày rồi.
Một lúc sau, bố Trần bước ra.
Đây có phải là mơ không?
Chỉ mới 1 năm không gặp, sao bố Trần lại già như vậy?
Một năm trước, ông ấy vẫn còn tràn đầy sinh lực, nhưng bây giờ dường như ông ấy không còn sức sống. Tóc bạc trắng, mắt đục, thậm chí còn run rẩy bước từng bước!
Nhưng khi nhìn thấy Tống Lĩnh Viễn ở trước cửa, ông ấy bất ngờ.
Ngay sau đó, ông ấy nhìn anh với ánh mắt phẫn nộ!
Ông chỉ tay vào Tống Lĩnh Viễn, hung hăng hỏi:
- Anh còn tới đây làm gì? Anh /g/i/ế/t/ Trần Hoà vẫn chưa đủ sao? Anh còn muốn /g/i/ế/t/ luôn Trần Dực sao? Anh mong Trần gia chúng tôi sẽ bị tuyệt hậu đúng chứ?
Tống Lĩnh Viễn bối rối:
- Bố, bố có hiểu lầm gì không? Con không có kiện Trần Dực. Cậu ấy vẫn đang được bên Hình sự điều tra.
- Ra khỏi đây!
Bố Trần không nghe Tống Lĩnh Viễn giải thích, xua tay đuổi anh ta đi:
- Đừng để tôi gặp lại anh! Nếu không tôi sẽ đánh /c/h/ế/t/ anh, đồ cặn bã. Tôi sẽ liều mạng với anh!
Nhìn thấy bố Trần tức giận như vậy, Tống Lĩnh Viễn cũng không dám nán lại lâu.
Rời đi một lúc, anh vẫn cảm thấy hụt hẫng.
Mặc dù anh đã đề nghị ly hôn với Trần hoà, khiến cho cô ấy bỏ đi trong cơn tức giận. Nhưng anh với cô vẫn là vợ chồng. Cô ấy không về nhà mẹ sao?
Tại sao ông ấy lại nói anh hại Trần Hoà?
Nhất thời, Tống Lĩnh Viễn nhận ra có điều gì đó không ổn.
Anh cảm thấy nôn nao trong lòng không rõ nguyên nhân.
Nhưng anh không dám suy nghĩ bậy bạ, anh chỉ cho rằng Trần Hoà vẫn đang du lịch ở nước ngoài và sẽ quay lại khi cô hết giận.
33.
Ngày hôm sau, luật sư gọi điện cho Tống Lĩnh Viễn với giọng điệu nặng nề:
- Chủ tịch, tôi không thể bảo vệ cô Khúc được.
Tống Lĩnh Viễn không thể tin được:
- Cô ấy thật sự để thuê người để /g/i/ế/t/ người khác sao?
Luật sư không trả lời.
Tống Lĩnh Viễn lại hỏi:
- Còn chuyện gì khác sao?
Luật sư thở dài và hỏi:
- Chủ tịch, ngài có thời gian không? Chúng ta trực tiếp nói chuyện với nhau.
Tống Lĩnh Viễn có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đồng ý.
Trong quán cà phê, lúc Tống Lĩnh Viên đến thì luật sư đã ngồi đợi sẵn.
Anh ta ngồi bên cửa sổ, mặc quần áo đen và ngồi thẳng lưng.
Không hiểu tại sao, Tống Lĩnh Viễn đột nhiên nghĩ tới tấm bia mộ nặng nề.
Anh bước tới ngồi xuống đối diện với luật sư, tỏ vẻ thái độ bề trên như thường lệ:
- Anh đừng nói là Khúc Uyển Yên đã thật sự thuê người ám sát? Hay là anh muốn nói rằng khả năng của mình không giải quyết được vụ này?
Đối mặt với câu hỏi của ông chủ, luật sư không hề biểu lộ cảm xúc gì mà chỉ nhìn Tống Lĩnh Viễn bằng ánh mắt kỳ lạ.
Anh ta hỏi Tống Lĩnh Viễn:
- Anh có biết cô Khúc liên quan đến vụ án nào không?
Tống Lĩnh Viễn cau mày:
- Vụ nào?
- Anh còn nhớ thảm kịch xảy ra trên phố Thập Đạo hơn 1 tháng trước không?
Tống Lĩnh Viễn nhớ lại:
- Người phụ nữ mang thai bị 7-8 tên lưu manh /g/i/ế/t/c/h/ế/t/?
Luật sư gật đầu.
Tống Lĩnh Viễn cười mỉa mai:
- Vậy thì sao? Anh muốn nói là Khúc Uyển Yên có liên quan đến vụ án này? Cô ấy là nghi phạm trong vụ này?
Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của chủ tịch, luật sư chợt nhìn anh ta với đôi mắt tràn đầy nỗi buồn.
Luật sư hỏi:
- Anh vẫn chưa biết nạn nhân trong vụ đó là ai sao?
Tống Lĩnh Viễn sửng sốt:
- Tôi nên biết người đó là ai sao?
Không khí im lặng đến đáng sợ.
Luật sư không trả lời.
Tống Lĩnh Viễn tựa hồ đang nghĩ đến điều gì đó, đồng tử bỗng nhiên giãn ra, tim đập nhanh.
Không đâu!
Câu trả lời không phải là điều anh đang nghĩ!
Chắc chắn không phải!
Cuối cùng, luật sư đã giải đáp những nghi ngờ của anh:
- Là phu nhân Trần Hoà.
Rầm!
Bầu trời của Tống Lĩnh Viễn sụp đổ!